Môi Súng (Thần Thương)

Chương 15



Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh nghe lời ra cửa chờ, hơn một giờ sau, chiếc ô tô màu đen mới khoan thai chạy đến.

Ban đêm gió không nhỏ, như dao sắc bén, vù vù cắt qua mặt. Hình Minh đứng lâu, cả người đã có chút đông cứng, chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước mặt cậu hơn năm phút đồng hồ, cậu cũng không phản ứng muốn lên xe.

Ngu Trọng Dạ không mở miệng, ngược lại Lão Lâm chủ động nói chuyện với Hình Minh: “Phát thành viên Hình, chờ đã lâu rồi?”

“Bình thường.” Hình Minh ngồi lên xe, mặt không đổi sắc đáp một câu, không phải tức giận, mà do mặt bị đông cứng.

Lão Lâm xoay vô-lăng, giải thích nói: “Tình hình giao thông không được tốt lắm.”

Hình Minh vốn tưởng rằng Ngu Trọng Dạ đưa mình về nhà hắn làm việc, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra chiếc xe chạy hướng ngược lại, vì vậy hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Ngu Trọng Dạ nói: “Đến thăm một người quen cũ.”

Chiếc xe đang chạy băng băng đột nhiên rẽ phải, chạy qua hai cái đèn giao thông, Hình Minh nhận ra con đường này —— cậu cũng thường hay lái xe đi qua, đây chính là con đường đến nhà Tô Thanh Hoa.

“Hai người quen nhau sao?” Khi Tô Thanh Hoa bị thương thì lúc đó Ngu Trọng Dạ chưa là đài trưởng đài Minh Châu, chắc cũng có quen biết sơ, nhưng Tô Thanh Hoa không chỉ một lần thể hiện bản thân có bao nhiêu sự chướng mắt với Ngu Trọng Dạ, ở trong mắt y, hành động của vị đài trưởng đài Minh Châu đã đi ngược lại chân lý nhiều năm của đài Minh Châu, hắn lạnh lùng, không chút tình nghĩa, bị lợi ích làm cho mê muội, không phải người trong giới truyền thông, càng không xứng là nghệ thuật gia.

“Đâu chỉ quen biết.” Ngu Trọng Dạ nhắm mắt dưỡng thần.

“Em muốn y xuống núi?” Đã từng là nhân vật đứng đầu trong giới truyền thông, là lá cờ đi đầu, cho dù bây giờ hổ lạc đồng bằng, cũng chắc chắn sẽ không vì mưu sinh mà cúi đầu. Hình Minh biết rõ con người Tô Thanh Hoa, cho nên cậu có lòng tin chắc chắn, “Sư phụ sẽ không đồng ý trở lại đài Minh Châu, nhất định sẽ không.”

Ngu Trọng Dạ xoay đầu nhìn Hình Minh.

Hình Minh nhíu mày: “Đánh cuộc?”

Ngu Trọng Dạ cười ra tiếng, ngay cả Lão Lâm cũng cười.

Hình Minh biết bọn họ cười cái gì, cười cậu kiêu ngạo không biết gì. Cậu trước mắt ngoại trừ bề ngoài cùng thân thể này, thì cũng chẳng còn vốn liếng gì. Nếu như thắng thì có thể ra yêu cầu với Ngu Trọng Dạ, thua thì chẳng ảnh hưởng gì, mà ít nhất chương trình mới có được nhà sản xuất, Hình Minh tính toán trước sau, thấy thế nào mình cũng không chịu thiệt.

Ngu Trọng Dạ hôm nay tựa hồ rất có hứng thú, phản ứng lại Hình Minh quấy nhiễu, hỏi cậu: “Muốn thế nào?”

“Tổ của em gần như đã được thành lập xong, phần lớn là nhân viên tạm tuyển. Có mấy người đã đề cập yêu cầu với em, ký hợp đồng chính thức thì họ không dám nghĩ đến, chỉ muốn hỏi một chút nếu như chương trình thành công, có thể được biên chế sang đài khác hay không?”. Truyện Lịch Sử

“Còn chưa thành công mà đã muốn đưa ra yêu cầu,” Ngu Trọng Dạ hơi nhếch khóe miệng, dường như có ý xem thường, “Nóng lòng.”

“Tình huống cụ thể em sẽ phân tích, lương căn bản của họ thì thấp mà lại không có tiền thưởng, thu nhập dựa vào hiệu suất, hiệu suất lại phải dựa vào phiếu báo cáo mới có. Bọn họ hầu như không phải người địa phương, hộ khẩu không có, bảo hiểm phúc lợi đều không, trong nhà có già có trẻ phải nuôi sống, ít nhất phải đảm bảo yêu cầu cơ bản cho họ, thì mới có thể yêu cầu người ta cháy hết mình với công việc.” Cậu nói chuyện đặc biệt chậm rãi, Hình Minh biết mình không thể một mực đòi lấy, vì thế thích hợp bổ sung một câu, “Đương nhiên, chương trình mới phải có tỉ lệ người xem như đã kỳ vọng, nếu không có rating cao, thảo luận chuyện này chẳng khác gì cướp bóc cả.”

“Không thay mình tranh, lại giúp người khác cướp.” Ngu Trọng Dạ nhắm mắt, nhìn giống như đáp ứng, lại như không đáp ứng.

Chiếc xe chạy băng băng dần tiến vào ngõ nhỏ chật hẹp có tên là “Phường Cẩm Tú “, Ngu Trọng Dạ tự mình xuống xe, nói với Hình Minh đang muốn cùng hắn xuống, em ở lại trong xe.

Hình Minh muốn vào nhưng lại thôi, một người ngồi buồn đợi ở trong xe, cũng may có Lão Lâm quan tâm, nửa đùa nửa thật an ủi nói, không cần quá lo lắng, thực sự là người quen cũ, không phải nói chuyện không hợp liền rút dao đánh nhau đâu.

Chiếc xe không tìm ra nơi để đỗ, Lão Lâm chở cậu vòng quanh con đường này. Đường không bằng phẳng, chốc chốc lại có vũng nước, rìa đường tất cả đều là phòng gội đầu, đèn đường vàng nhạt sáng mơ mơ hồ hồ. Chiếc Mercedes-Benz màu đen liên tục xóc nảy, Hình Minh nhìn qua cánh cửa màu đen, khó khăn lắm mới nhận thấy được phong cảnh hai bên đường.

Một nơi ngư long hỗn tạp, nghe nói rất nhiều gái bán hoa ở nơi đây, mấy ngày trước còn bị cảnh sát thường phục phá huỷ một ổ gái bán hoa, các em gái mặc quần áo hở hang ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, màu sắc rực rỡ, béo gầy đủ dạng, có người như khổng tước, có người như gà cảnh.

Người đứng đắn thì không dám quản trị an nơi đây, khiến nơi này có duy nhất một ưu điểm, đó chính là tiền thuê nhà rất rẻ.

Hình Minh vẫn luôn muốn Tô Thanh Hoa chuyển ra khỏi phường Cẩm Tú, một người hạc cốt tùng tư như vậy, ở tại nơi thế này, như bạch ngọc sa vào đầm lầy, nhưng đáng tiếc không được. Tô Thanh Hoa mặc dù hoạt động bất tiện, nhưng tính tình vẫn luôn cứng rắn như thường, hết lần này tới lần khác từ chối sự trợ giúp của Hình Minh, có lúc tức giận, còn trực tiếp đuổi cậu ra khỏi cửa.

Lão Lâm không hổ là tài xế nhiều năm của Ngu Trọng Dạ, đi lượn bốn vòng hết mười phút, lại quay xe trở về phường Cẩm Tú, vừa đúng lúc nhìn thấy Ngu Trọng Dạ từ trong con hẻm đi ra.

Lão Lâm nhảy xuống xe mở cửa cho Ngu Trọng Dạ, Ngu Trọng Dạ mới vừa ngồi vào trong xe, Hình Minh không chờ kịp hỏi ngay: “Có đồng ý không ạ?”

“Không đồng ý.” Ngu Trọng Dạ lắc đầu, hỏi ngược lại, “Nếu như là em, em sẽ làm thế nào?”

Đúng như dự đoán, biết ngay Tô Thanh Hoa sẽ không cúi đầu. Hình Minh không có lý do gì mà không thoải mái, trong lòng luôn có thứ mờ mịt lúc này đã sáng tỏ: “Rượu mời không uống, nếu sư phụ không đáp ứng, em sẽ tìm lý do cắt tiền bồi thường tai nạn lao động.”

Ngu Trọng Dạ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Cái gì?!” Hình Minh tưởng thật, cuống lên, từ ghế sau xe nhảy dựng lên, đánh mất phong độ vương tử ngày thường.

“Ngốc, tôi nói đùa em thôi.” Ngu Trọng Dạ cười nhẹ, giơ tay ôm Hình Minh vào trong ngực, vuốt ve thân thể của cậu như đùa với mèo, “Sư phụ em đáp ứng.”

Hình Minh càng kinh ngạc, sự hiếu kỳ như được ai đó dùng lông cọ vào, ngứa ngáy, suy nghĩ một chút, nói: “Sư phụ từng mắng thầy rất nhiều.”

“Tôi biết.” Ngu Trọng Dạ thần sắc lạnh nhạt, ngữ điệu bình ổn, như trong lòng không mang sự hiếu kỳ nào.

Rõ ràng thua cuộc, Hình Minh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cái kia… biên chế đài khác?”

“Được voi đòi tiên.” Ngu Trọng Dạ cụp mắt nhìn cậu, ý cười nơi đáy mắt càng sâu thêm.

“Không được sao?” Hình Minh nâng mặt nhìn vào mắt Ngu Trọng Dạ, vẫn muốn được voi đòi tiên.

“Xem biểu hiện của em đã.”

Mắt Ngu Trọng Dạ rất sâu, nhưng hôm nay ánh mắt ấy không giống với thường ngày lắm. Hình Minh lần đầu tiên nhìn thấy lửa dục vọng trong đôi mắt ấy, cả người nóng đến độ khó giải thích được, căng thẳng, hỏi: “Ở đây?”

Ngu Trọng Dạ bóp eo Hình Minh một cái, lực đạo không nhỏ, không phải không nhanh, chỉ là thiếu kiên nhẫn: “Ở đây.”

Hình Minh biết Lão Lâm có lẽ từ lâu đã không cảm thấy kinh ngạc, sẽ không quay đầu lại, càng không lắm miệng, nhưng cậu tự hỏi bản thân mình có chấp nhận được không, cậu không muốn bị người ta xem xuân cung đồ sống.

Hình Minh bất động, không nói gì, không từ chối, cũng không xu nịnh, lông mày cau lại, môi mím rất chặt, nhìn thẳng vào hai mắt Ngu Trọng Dạ. Hai người đàn ông tâm tình giằng co, nửa ngày, Ngu Trọng Dạ nói với Lão Lâm, lão xuống xe hút điếu thuốc đi.

Lão Lâm ngầm hiểu trong lòng, đem xe đỗ ở một bên, lấy ra hộp thuốc lá trong túi, mở cửa xuống xe.