Mộng Giang Hồ

Chương 2: Thảm sát



Hán tử về đến nhà, hai tên nhóc đã yên giấc trong ổ rơm, thấy người vợ vẫn lo lắng ngồi đợi mình, không khỏi thở dài. Đóng nhẹ cửa, hán tử đến bên cạnh vợ mình, ôm lấy lão bà của mình vào lòng, nhỏ nhẹ nói:

“ Ta đã bàn với trưởng thôn nhưng bị khước từ ý kiến. Cụ ấy không tin có thể khiến dân làng rời đi. Ngày mai, muội với các con thu dọn một chút, ta thử đi thuyết phục một số người rời khỏi xem sao. Được hay không thì sáng ngày kia chúng ta cũng sẽ rời khỏi nơi đây.”

“ Chúng ta sẽ đi đâu được cơ chứ, nơi đâu sẽ có đất đai để ta cày cấy, có chỗ để ở đây.”- Phụ nhân mím môi, thổn thức.

“ Trời đất bao la, chỉ cần không nhụt chí, đâu đâu cũng có thể là nhà.”- dừng lại một khắc, y lại nói tiếp: “ Kì thực lúc đầu ta cũng không muốn để tâm chuyện này làm gì, nhưng linh cảm nhắc nhở ta nên sớm rời đi từ lâu, song cứ nấn ná ngại chuyển ổ nên cũng không muốn đi ngay. Nay thấy lão nhân kia nói vậy khiến ta quyết tâm rời đi nơi đây.”

“ Hừm! Mà thôi, không cần nghĩ nhiều, mau đi nghỉ thôi.”- Hán tử động viên lão bà của mình.

Sau khi dọn dẹp một chút, gã mới ngả lưng, nhưng gã không tài nào ngủ được, ngã vẫn lo lắng đôi chút về lời của lão nhân. Đối với hán tử, lão nhân không phải dạng người nói bừa, hơn hết lão đã được nhà mình cho chỗ ăn chỗ ngủ, hẳn không phải dạng du thủ du thực lừa người đi. Lại còn nửa tấm bí đồ của trưởng thôn đưa cho gã, rốt cục nó mang bí mật gì, hay nó đích xác là tàng bảo đồ. Hắn lại không cho rằng những thứ này là vấn đề quan trọng, dù sao hắn cũng không có năng lực đến những chỗ nguy hiểm như đầm Bích Dạ a.

Sáng hôm sau, sau khi cơm nước xong xuôi, phụ nhân cùng Cơm Trắng mang giỏ ra cánh đồng đầu thôn, ý định thu hoạch chút khoai cuối cùng để rời đi. Trước khi đi, trong lúc đợi phụ nhân lây quang xảo, Cơm Trắng vô tình thấy một miếng da thuộc dưới chỗ cha mẹ hắn hay nằm. Tò mò, Cơm Trắng nhặt nó lên và nhìn ngắm, nhìn một lúc mà chả hiểu gì, bỗng nghe tiếng mẹ gọi, hài tử không biết vô tình hay cố ý, vội vàng nhét tấm bí đồ vào trong ngực chạy theo mẹ ra đồng.

Trong lúc đó, hán tử cùng Tiểu Trùng đi khắp làng, thuyết phục mọi người rời bỏ thôn cũ, tìm về nơi ở mới. Nhưng cho dù có thuyết phục hết lời, thứ hán tử nhận được chỉ là những cái lắc đầu, những nụ cười khinh bỉ, thậm chí có nhiều người cho là hán tử mồm gở, không tiếc lời mắng chửi hai cha con là đồ dở người. Hết cách, hai cha con đều lủi thủi quay về nhà.

Hán từ ngồi thẫn thờ trên ghế, lắc đầu nghĩ về những việc mình cố gắng làm. Có lẽ sự khổ cực khi xưa đã ám ảnh dân trong thôn, những giây phút an bình hiện tại đã khiến họ thỏa mãn, khó thể thay đổi. Bỏ mặc cha đang suy nghĩ trong phòng, Tiểu Trùng chạy ra ngoài đường, lén lút nhìn quanh, sau đó lấy từ trong áo ra qua trứng quạ, từ từ đưa lên ngắm nghía. Cảm giác thèm thuồng chạy trong miệng khiến tiểu hài tử không kìm được.

Bỗng nhiên có tiếng ngựa phi nhanh đến, một đoàn người ngựa phi nước đại vào trong thôn, rất nhanh tiến đến trước mặt Tiểu Trùng, một kẻ cầm đầu giương roi quất ngựa về phía Tiểu Trùng, hỏi:

“ Thằng nhóc! Làng này ai là trưởng thôn.”

Trước mặt người lạ, tướng tá lại hung hãn, Tiểu Trùng hoảng sợ, lắp bắp: “ Nhà trưởng thôn ở giữa làng, quan nhân có thể đi về phía trước một đoạn.”

Nương theo hướng chỉ tay, ánh mắt của tên đầu lĩnh trở lên lãnh khốc, quay sang tên thuộc hạ, giọng nói đầy sát ý: “ Bao vây cả thôn, nột bất xuất,ngoại bất nhập, không được để lọt dù chỉ là một con chuột.”

Tiểu Trùng hoảng sợ, ngồi bịch xuống đất. Thôn dân hoảng hốt, lập tức bị đám người bí ẩn bao vây lại, tiếng gà bay chó chạy khắp làng. Thôn neo người, tiết trời mưa phùn rét lạnh, lại gần bữa trưa, mọi người đều ở trong nhà nên trong một khắc, hơn ba mươi người lập tức bị điệu ra giữa con đường lầy lội. Tất cả thanh niên đến lão ấu đều bị dồn vào một chỗ, khuôn mặt mọi người lộ rõ vẻ hoảng sợ. Làng này không ai biết võ công, mà kể cả có biết cũng không thể đấu lại được lũ sát thủ trang bị tận răng, sát khí đầy mình thế này được.

Tiếng trẻ con sợ hãi khóc lóc khiến bầu không khí càng nặng nề hơn. Tiểu Trùng sợ hãi nép mình sau lưng cha, chuyện này quá bất ngờ, hắn không tài nào hiểu được, đám người kia vừa mới hỏi đường vậy mà đã gom hết người trong thôn lại. Tên đầu lĩnh mặt mày đeo che mặt gằn giọng hỏi trưởng thôn:

“ Thì ra các ngươi vậy mà là một trong các toán nổi loạn bỏ trốn, 10 năm truy lùng không ngờ lại ở đây.”

“ Hừ! Ở lại cũng chết, tội gì không tranh thủ một con đường sống cho mình.”- Trưởng thôn đanh mặt lại.

“ Haha! Con sâu cái kiến, cũng dám bày đặt quyền lợi. Ta hỏi lại lần nữa, có phải ngươi giữ tấm bí đồ hay không. Nói ra ta cho các ngươi chết thống khoái.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía trưởng thôn. Đối với họ, trưởng thôn là người uy tín nhất làng. Với tuổi của trưởng thôn, lại không con cháu, nên việc lão giữ bí đồ kho báu cho riêng mình là không thể nào. Hơn nữa, chưa chắc đó là tàng bảo đồ, vả lại có thì cũng có can hệ gì, vào tay lũ man rợ này, tất cả đều giác ngộ tử vong rồi. Tuy vậy, vẫn có vài người đôi mắt ánh lên sự chờ mong, vẫn hi vọng điều gì đó nhiệm màu cứu họ.

“ Trước sau gì cũng chết! Cần gì nhiều lời, muốn chém muốn giết tùy các ngươi. Dân làng này chưa bao giờ biết sợ.”- Một thanh niên trẻ đột nhiên đứng ra, vậy mà không một ai cản lại.

Đối với dân trong làng, đúng như lời trưởng thôn nói, tất cả là một lũ cứng đầu, sẽ khó có thể bị khuất phục bởi bất cứ điều gì. Đa phần họ đều là nô lệ thoát ra từ địa ngục, vì vậy họ đều không tin bất cứ quyền lợi gì mà những kẻ từng giam cầm họ đưa ra. Thôn dân ít học, nhưng không có ngu. Lũ khốn nạn này đã tìm được đến đây, thì họ chỉ có con đường chết, bàn điều kiện là vô ích.

Hán tử tuy ngoài mặt lạnh lùng, song có chút lo lắng cho mẹ con Cơm Trắng đang ở ngoài đồng. Sợ họ về lúc này thì đến cả cơ hội chạy thoát cũng không có. Ngẫm lại lời dặn dò của lão nhân kì lạ nọ, hắn không khỏi cảm thán mọi chuyện đến quá nhanh, thật sự trở tay không kịp. Đã nghĩ đến sự không ổn, vậy mà chưa kịp chuẩn bị tai họa đã ập xuống đầu. Lúc này hắn chỉ còn biết trách ông trời độc ác, tiệt đường sống của mọi người.

“ Đã lục soát kĩ hết chưa, thật không có gì?” – tên đầu lĩnh quay sang hỏi thuộc hạ.

“ Bẩm, đã ra soát rất kĩ, tất cả chỉ toàn rẻ rách, kể cả nhà lão trưởng thôn.”

Tên đầu lĩnh đưa tay xoa cằm, đăm chiêu: “ Hừm, bí đồ đó không phải ai cũng dám giữ, nếu lão trưởng thôn không có thì chắc là nó đã lưu lạc đến chỗ một toán loạn dân khác. Không được, mau soát kĩ người bọn chúng đề phòng vạn nhất. Cần thiết xé hết quần áo ra cũng được.”

Dứt lời, đám thuộc hạ áo đen lao về phía thôn dân, tiếng quần áo bị xé rách vang lên kèm theo tiếng la hét, chửi rủa khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn.

“ Đại nhân! Đã lục soát kỹ, vẫn không có gì.”- một tên thuộc hạ mệt bở hơi tai chạy ra báo cáo.

“ Chết tiệt! Tìm mấy chỗ mà vẫn không thấy. Hừ! Thôi, dọn dẹp rồi rút.”

“ Vậy còn lũ kiến này thì sao thưa đại nhân.”- tên thuộc hạ thắc mắc.

“ Giết hết! Chó gà gì cũng giết hết, không để đứa nào sống sót.”- tên đầu lĩnh ánh mắt tàn độc nhìn qua thôn dân.

Đáp trả lại là ánh mắt không hề sợ sệt của mọi người. Hán tử đưa tay giữ chặt bờ vai Tiểu Trùng, sau đó mỉm cười trấn an Tiểu Trùng: “ Không phải sợ!”. Hán tử biết lúc này dù có làm gì cũng vô dụng, tốt nhất đứng yên chết thống khoái một chút, để lũ man rợ kia ngứa mắt thì đến lúc đó muốn chết không được, muốn sống không xong.

Đám sát thủ nhân số ngang ngửa với dân làng, không nói hai lời lao vào tàn sát. Có sự kháng cự nhưng do không có vũ khí cùng võ lực, trước sự hung hãn của lũ sát thủ, dân làng chẳng khác nào lũ dê trước mặt bầy sói đói khát. Nhanh chóng, hơn ba chục mạng người lần lượt đổ gục xuống, máu me nhuộm đỏ con đường, lão ấu thanh niên đều chết cả. Từng vết chém hằn lên da thịt người thật đáng sợ. Tràng cảnh này khiến cho vài kẻ yếu vía trong toán sát thủ nôn tháo dạ vì kinh sợ trước tác phẩm của chính mình làm ra.

“ Hừ! Phế vật. Mau thu dọn lên đường” – Tên đầu lĩnh nhìn thuộc hạ, nhếch môi khinh thường.

Đúng lúc này, hai mẹ con Cơm Trắng về đến đầu thôn, do sức gánh yếu hơn mẹ, Cơm Trắng bị tụt lại tít đằng sau. Phụ nhân đang bước đều, nghiêng người trước sức nặng của đòn gánh. Bất ngờ thấy phía trước có nhóm người mặc đồ đen sát khí bừng bừng, lại thấy chồng con mình cùng dân làng nằm trên con đường máu đỏ cả một vùng lớn, hoảng hốt thất thanh:

“ Không! Đại Trần, Tiểu Trùng. Không! Quân giết người.”

Vội vàng vứt bỏ gánh khoai, phụ nhân hớt hải chạy về phía Cơm Trắng đang lẽo đẽo đằng sau:

“ Cơm, chạy đi con, chạy mau lên con.”

Cơm Trắng không hiểu chuyện gì, xong thấy dáng vẻ hoảng hốt của mẹ, biết có biến, nhanh tay vứt bỏ đòn gánh, chạy theo mẹ.

“ Con mẹ nó, lũ các ngươi mù à! Mau đuổi theo, không đươc để chúng sống sót.”- Tên đầu lĩnh gào lên.

Lũ thuộc hạ vội phi ngựa lên đuổi theo. Người không chạy lại ngựa được, rất nhanh lũ sát thủ đã gần đuổi tới nơi. Biết không thể chạy thoát, phụ nhân giục Cơm Trắng: “ Cơm, mau chạy đi con, đừng chốn vào bụi rậm, chúng sẽ tìm ra, chạy đi, không được dừng lại.”

Cơm Trắng mếu máo: “ Mẹ... mẹ.”

“ MAU CHẠY ĐI, PHẢI SỐNG, NGHE CHƯA, CHẠY NHANH ĐI.”

Trước thái độ kiên quyết của mẹ, Cơm Trắng chạy một mạch ra giữa đồng, hắn muốn chạy đến đoạn suối, xong quãng đường quá xa, sức lại cạn, hắn vấp ngã sấp xuống bãi ruộng cày. Chợt nghe tiếng SOẠT từ xa, Cơm Trắng ngoảnh đầu lại thấy mẹ ở đàng xa đã bị hạ độc thủ. Nước mắt giàn dụa, Cơm Trắng cảm giác bất lực, chợt hắn để ý thấy có đống phân lớn ủ rơm gần bên cạnh, không mảy may suy nghĩ, hài tử vén một góc, chui vào.

Đúng lúc này, đám sát thủ đuổi đến gần chỗ Cơm Trắng, tên đi đầu tức giận, nhổ nước bọt, nói: “ Khốn kiếp! Vậy mà trốn nhanh thật. Các người men theo bờ suối tìm xem.”

Thật may mắn cho Cơm Trắng, có rất nhiều đống phân ủ như vậy ở gần đó, nên không gây chú ý. Điều này thật khiến cho mây tên sát thủ có chết cũng không nghĩ ra là có người sẽ trốn trong nơi bẩn thỉu như vậy.

Mùi hôi thối từ đống phân xộc vào mũi, vào miệng khiến Cơm Trắng khó thở ngột ngạt. Vài con bọ bò lên người khiến hắn không khỏi buồn nôn. Thấy đám sát thủ còn chưa rời đi, Cơm Trắng không khỏi chửi thầm trong lòng. Bỗng một tên sát thủ phóng ngựa vội vã chạy đến tên đội trưởng, mặt mày hốt hoảng, mặt cắt không còn giọt máu:

“ Đội trưởng, đại sự không ổn! Long kỵ Long Quốc đang đến gần thôn này, đi đầu vậy mà là hai lão long vương Khúc Long và Mạc Thiên Vũ.”

“ CÁI GÌ.” – Tên đội trưởng hoảng hốt thất thanh, thiều điều ngã ngựa vì sợ hãi.- “ Mau, mau rút, quay trở lại báo với đại nhân.”

Toán sát thủ ngay lập tức quay lại trong thôn, thái độ tất cả đều sợ hãi. Nhưng lý do sợ hãi của chúng hoàn toàn dễ hiểu, vì nếu không rút nhanh, có thể chúng sẽ phải đối mặt với long kỵ Long Quốc.

Long kỵ Long Quốc là đơn vị kỵ binh thiện chiến tinh nhuệ nhất của Long Quốc, trực tiếp nằm dưới sự chỉ huy của long vương Mạc Thiên Vũ, tục gọi Thiên Vũ Vương, long vương thứ ba trong Thất tướng long vương Long Quốc, người có võ lực trác tuyệt, tay cầm thần binh Diệt Thiên Huyền Đao làm từ quặng sắt thiên ngoại, từng làm mưa làm gió khắp chiến trường Cửu Địa, nhân sĩ võ lâm cũng phải mười phần kính nể.

Long kỵ rất mạnh, là đơn vị chủ chốt ngăn cản đà nam tiến của thiên quân vạn mã Thiên Quốc mấy chục năm nay. Mà lần này đi ngang qua, không chỉ có Thiên Vũ Vương vậy mà còn có thêm Khúc Long, tục gọi Khúc Long Vương, long vương thứ hai trong Thất tướng long vương, cũng là một thành viên cốt cán của Thập Nhị Quốc Trụ Long Quốc, người không chỉ là một chiến tướng mà còn được coi là nửa cái người giang hồ, đại thiên tài dụng mưu hàng đầu Đông Thành.

Thời kỳ đỉnh phong, Khúc Long Vương võ công trác tuyệt, bễ nghễ hàng đầu, khinh thường anh tài Đông Thành, hắn đã từng đơn thương độc mã lấy đầu đương kim Hoàng đế Thiên Quốc giữa vòng vây rất nhiều cao thủ triều đình Thiên Quốc. Điều này từng làm chấn động cả Đông Thành, phải biết rằng ám sát Hoàng đế bình thường đã khó, đằng này Khúc Long giữa thanh thiên bạch nhật, dùng khinh công trác tuyệt đoạt mạng, cắt đầu đương kim Hoàng đế Thiên Quốc, quân chủ của một nước lớn nhất, có ảnh hưởng nhất Đông Thành. Sau sự kiện trên, khắp Đông Thành đều phải kính nể anh hào Long Quốc, đặc biệt vị thế của Long Quốc trở thành ngang hàng với Thiên Quốc, kết thúc gần hai ngàn năm tư cách nước bé, chư hầu trong mắt người Thiên Quốc.

Chưa nói đến hơn nghìn long kỵ đi theo, chỉ nói riêng hai vị long vương đã khiến cho toán sát thủ sợ té đại té tiểu rồi. Sau vụ tắm máu vừa rồi, lúc này không chạy thì khi nào mới chạy, không lẽ đợi hai lão long vương đến đem đầu mình ra chặt, mấy tên sát thủ không có cái can đảm đó.

Sau khi lũ sát thủ rút vào trong thôn một hồi lâu, Cơm Trắng từ trong đống phân ủ chui ra, mặt mày tím ngắt đi vì cố gắng nín thở lâu. Như được giải thoát, từng luồng khí từ từ tràn vào phế quản hắn. Vừa sợ, vừa đau đớn, hắn nằm gục dưới đất một lúc lâu.

Được một khắc, tin tưởng đám sát thủ đã rút hết đi, Cơm Trắng lén lút khom người tiến về phía xác mẹ hắn. Nhìn thấy thân thể bé nhỏ của mẫu thân nằm gục trên vũng máu, khuôn mặt hài tử giàn giụa nước mắt, môi mím chặt đến bật máu, hai nắm tay bóp chặt, tựa hồ có thể bóp vỡ mọi thứ. Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ còn lại sự căm thù, cùng cảm giác bất lực đến cực điểm. Cơm Trắng cũng hiểu rằng, với hành động giết người không nói lý vừa rồi của đám sát thủ, lại có hướng lao ra từ trong thôn, hắn chắc chắn cha và em trai hắn cùng mọi người trong làng lành ít dữ nhiều. Cơm Trắng đầu óc linh quang, không phải vậy, hắn cũng không thể thoát được nanh vuốt của những kẻ khát máu kia, chỉ là giờ khắc này, đầu óc hắn thực sự trống rỗng, không biết nên làm gì. Hắn không nỡ bỏ mẹ hắn nằm đây, cũng muốn quay trở lại trong thôn nhưng lại sợ lũ sát thủ chưa đi, giờ mà vào thì mọi công sức mẹ hắn cản chúng cho hắn chạy trốn đều vô ích.

Cơm Trắng thẫn thờ, quỳ gối trước thi thể mẫu thân, bất lực, hắn không thể kìm nén nữa, hắn òa khóc nức nở. Tiết trời bắt đầu mưa. Từng giọt mưa lăn dài trên khuôn mặt hắn, nước mắt và nước mưa vào làm một, khiến cho đôi mắt của hắn đỏ ngầu như máu. Chỉ trong một ngày, hắn vậy mà mất mẹ, cha và em trai lành ít dữ nhiều, chỉ là một hài tử, hắn có thể làm gì được chứ.

Đột nhiên, trong màn mưa nặng hạt, từng tôn người ngựa từ từ hiện ra, cờ xí ngập trời. Trên lá soái kỳ to nhất là hình vẽ một con rồng có mào lớn, từng tôn kỵ sĩ đều đeo mặt nạ gỗ màu trắng kì dị. Là long kỵ Long Quốc, tất nhiên lúc này Cơm Trắng bị nỗi đau che lấp suy nghĩ, không để ý đến. Đoàn kỵ binh dẫn đầu bởi hai lão nhân, một người râu dài tầm tấc, màu bạc muối tiêu, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, tay cầm đại đao, thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ trụ, khoác áo tơi tránh mưa; một lão nhân khác râu ngắn hơn, mặc áo vải màu chàm, thân khoác áo tơi, kiếm dắt thắt lưng, đầu đội nón lá rộng vành, từ từ tiến về phía Cơm Trắng.

Một kỵ sĩ đi trước mở đường, phi lên trước nhất, tiến về phía hài tử đang quỳ dưới màn mưa. Tên kỵ sĩ đến gần, đang có ý quát nạt dọn đường, lại bất ngờ, trước mặt hắn vậy mà là một hài tử và thi thể một phụ nhân. Không dám tự ý hành động, hắn lập tức phi ngựa về phía hai lão nhân bẩm báo.

Mưa đã càng ngày càng nặng hạt, từng giọt mưa gột rửa phần nào mùi tanh hôi trên người Cơm Trắng, cuốn trôi đi những vệt máu đọng trên khuôn mặt mẹ hắn, trôi đi hết thảy một kiếp người đáng thương, gõ vào hư vô những âm thanh thê lương nhất.

Sau khi nghe bẩm báo, hai lão nhân nhìn nhau, lắc đầu, cùng thúc ngựa lại gần đứa bé đáng thương kia. Đã là tuổi gần đất xa trời, đã từng trải qua gió tanh mưa máu, biến cố đầy mình, hai ông lão đều nhìn ra được nỗi đau tột cùng của một hài tử mất mẹ, một nỗi đau rất nhiều người từng trải qua ở cái thế giới hoang loạn, nhược nhục cường thực này.