Mộng Giang Hồ

Chương 44: Trẻ đang xuân, già sắp tận



Hai sư đồ lặng người một hồi lâu, không ai lên tiếng một lời, chỉ nhẹ đặt ánh mắt vào từng cơn gió tuyết. Cả Dương lão đầu và Trần Bạch Hoàng đều có suy nghĩ của riêng mình, thế nhưng thấy Dương lão đầu giữ im lặng, thiếu niên cũng chưa biết nên nói cái gì.

Gót chân Dương lão bỗng xoay lại, men theo đường cũ, trở về căn nhà cũ. Trần Bạch Hoàng cũng nhẹ bước theo sau phụng bồi.

Dường như thấy bầu không khí có chút gượng gạo, chân vẫn từ tốn rảo bước trên thảm tuyết, Trần Bạch Hoàng lên tiếng: " Sư phụ! Võ học của người giống với sư công sao?"

Dương lão lắc đầu, nhàn nhạt nói: " Ngoài một chiêu tụ lực xuất kình phong ' Chưởng Xuất Vô Hối', Long sư chỉ truyền thụ võ đạo người đúc kết cho ta. Công pháp khác đều là người lấy từ Tàng Võ Đồ của Nghị Ma Đường cho ta học. "

" Long sư từng nói, bản thân người cũng là bất đắc dĩ. Lời hứa lúc xuất cốc bắt buộc người phải giấu giếm, không thể đem tinh hoa một đời truyền thụ cho ta."

" Ngẫm lại, năm đó vi sư cũng thật là bất kính. Ban đầu ta không cho là phải, cho rằng là Long sư quá mức bảo thủ, là ma đạo đệ nhất nhân thì việc gì phải ôm ba cái đạo lý thủ tín như ngọc để làm gì. Mãi về sau, khi đã trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn và nhìn nhận xung quanh, ta mới biết là Long sư không muốn ta dính dáng đến Thần Long Cốc, sợ bản thân ta sẽ gặp họa."

Trần Bạch Hoàng nghe đến đây liền cảm thấy khó hiểu, mới lên tiếng hỏi: " Chẳng phải sư phụ nói Long Thần Cốc sẽ không xuất thế sao? Nếu thiên hạ chỉ có một mình người dùng võ công của Long sư, ai có thể biết lai lịch đó chứ?"

Dương lão chỉ cười nhạt, nói: " Ngươi nghĩ ngược lại quá đơn giản! Trên đời làm gì có cái gì vẹn toàn tuyệt đối. Bí mật về xuất thân của Long sư dù sớm hay muộn sẽ có người tìm ra, khi đó với danh nghĩa đệ tử của người, ta chắc chắn sẽ gặp vô số hắc thủ tính toán."

" Thử nghĩ xem, nếu ngươi cầm trong tay một thiên đại bí mật có thể ảnh hưởng đến bố cục thiên hạ, liệu ngươi có thể an ổn được sao?"

Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, Dương lão thả giọng mỉa mai: " Chẳng cần nói đâu xa, vừa rồi đã có kẻ tìm đến ta gây phiền phức, nói cái gì mà mong muốn ta quay lại nghị đường chủ trì sự vụ."

" Hừ! Chúng cho rằng ta là hài tử lên ba chắc. Ta chắc chắn chúng cho rằng ta biết tung tích của Long Thần Cốc từ miệng Long sư, cũng như là muốn tìm tung tích của kẻ mang đi Xích Thiên Đao nên mới diễn vở tuồng mời ta hồi nghị đường."

Nghe được lời của Dương lão, Trần Bạch Hoàng có chút bàng hoàng, không ngờ sư phụ lại vô cớ liên quan đến nhiều bí mật kinh người như vậy. Muốn biết bí mật về Long Thần Cốc từ người Dương lão thì cũng thôi đi, thế nhưng đến cả tung tích Xích Thiên Đao cũng tự suy đoán, cho rằng dính líu đến vị sư phụ già của mình khiến Trần Bạch Hoàng thật sự không hiểu thấu đám người kia nghĩ cái gì.

" Long Thần Cốc thì không nói, nhưng chả lẽ sư phụ cũng biết tung tích của Xích Thiên Đao sao? Lại nói Xích Thiên Đao ấy cũng chỉ là một cái vật chết, sao có thể khiến được nhiều người động tâm, cố ý gây sự với người được chứ."- Trần Bạch Hoàng lộ ra vẻ đăm chiêu.

Nghe thấy thiếu niên hỏi vậy, Dương lão đầu thần sắc không đổi, văng tục: " Con mẹ nó! Bị Mai Đình Việt tên điên kia chém cho một nhát suýt chết không toàn thây. Đã thế đám Mạc Thiên Vũ, Khúc Long lại đuổi sát đằng sau, lão phu chạy rẽ đất mới giữ được cái mạng, hơi sức đâu mà ở lại lượm nhặt linh tinh. Hai tên đồng bọn kia ta cũng chẳng rõ chúng chạy đường nào, ai biết Xích Thiên Đao rơi vào tay ai."

" Đúng là Xích Thiên Đao chính là một trong Long Tộc Thập Nhị Thần Binh, vô cùng trân quý, nhưng Dương Vân Châu ta xưa nay sở học là dùng thiết trảo, cả đời chưa luyện qua đao pháp, nhặt cái của nợ kia về làm gì."

" Bảo đao tuy quý nhưng vào tay sai người thì cũng thành sắt vụn. Lão phu cũng không muốn bốc lên phong hiểm vì đống của nợ ấy."

Trần Bạch Hoàng nghe đến đây mới hoàn toàn nhận ra sư phụ mình là một nhân vật đặc thù, mặc dù trong người chẳng có bí mật nào nhưng vẫn bị người thiên hạ nhòm ngó, sắp chết cũng không yên.

" Sau này hành tẩu giang hồ, ngươi tận lực điệu thấp một chút. Năng lực chưa bằng người, chớ có phô trương uy danh của ta, nếu không sẽ gặp tai họa ngập đầu." – Dương lão cẩn thận nhắc nhở.

" Nghe lời sư phụ đấy."- Trần Bạch Hoàng gật đầu thụ giáo.

Nghĩ ra điều gì đó, Dương lão đầu vỗ vai Trần Bạch Hoàng, nhẹ nhàng nói: " Thời điểm thu ngươi làm đồ đệ, ta cũng không có tính toán nhiều cho tương lai của ngươi. Đến khi nhận ra thì đã vô phương cải biến, khiến ngươi vô tình bị liên lụy đến ân oán của ta."

" Kỳ thực, gặp được ngươi vào thời điểm này khiến vi sư vô cùng tiếc nuối. Tiếc nuối vì không thể truyền lại y bát của bản thân cho ngươi, tiếc nuối vì không thể dìu dắt ngươi trưởng thành, không thể làm chỗ dựa vững vàng cho ngươi khi bị kẻ khác khi dễ. Vi sư thật có lỗi với ngươi "– lão nhân ánh mắt trở nên đượm buồn, thở dài nói ra.

Dương lão đầu nói một lời hai ý, Trần Bạch Hoàng hiểu được sư phụ đang lo lắng điều gì. Bên cạnh lý do thọ nguyên sắp tận là một, từ câu chuyện ban nãy, thiếu niên cũng biết một khi mình luyện võ công của Dương lão sẽ dính líu đến nhân quả rất sâu với Nghị Ma Đường.

Lòng người bạc bẽo, nhân sĩ ma đạo vô tình tàn khốc, nào có ai dám chắc chắn mệnh mình không bị kẻ khác nhòm ngó. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Dương lão đầu đương nhiên không muốn ái đồ của mình bị lũ người kia tính toán làm hại. Một kẻ tứ khố vô thân chưa trải đời lấy gì địch lại đám cáo già xảo quyệt, sống đến cẩu thân trên võ lâm giang hồ đầy gió tanh mưa mấu này chứ.

Trần Bạch Hoàng vội vã khoát tay, nói: " Sư phụ đừng nói thế! Chuyện tương lai để ngày mai tính. Chẳng phải người và con vẫn đang sống rất tốt hay sao?"

Dương lão đầu chậm lại bước chân, thở dài: " Đúng a! Chúng ta đang sống tốt ở hiện tại a."

Dừng lại một nhịp, Dương lão đầu chợt nhìn lại Trần Bạch Hoàng, nói ra: " Bạch Hoàng! Thật lòng sư phụ mong muốn ngươi sau này mạnh mẽ một chút, có thể không vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất cũng không thua kém bất kỳ kẻ nào."

" Hãy luôn cố gắng cho đến khi nào quyền ngươi đánh ra, không người là địch. Có như thế, vi sư đời này mới có thể lấy ngươi làm ngạo."

" Ngươi làm được chứ?"

Trần Bạch Hoàng ôm quyền thụ giáo, thở dài đáp lời: " Con sẽ cố gắng."

Kỳ thực Dương lão đầu vẫn muốn nói thêm lời nữa, nhưng tâm tính kiệt ngạo của một bậc trượng phu khiến lão không thốt thành lời. Lão nhân muốn nói rằng hi vọng Trần Bạch Hoàng một đời an nhiên, một đời vui vẻ, xem chuyện ân oán tình cừu như gió thoảng mây bay, coi thế gian thiên hạ hết thảy đều là một mùa xuân, mãi mãi tươi tốt, đậm màu sinh cơ. Nghĩ là như vậy, nhưng Dương lão biết cho dù lão chịu buông đi ngạo khí nam nhi của mình cũng khó lòng thốt lên lời kia, nhân sinh mỗi người mỗi khác, chuyện sau này để Trần Bạch Hoàng tự trải, tự cảm nhận vẫn tốt hơn...

...

Ngôi nhà cũ kĩ dần hiện ra trước mặt sư đồ hai người. Một lớp tuyết mỏng phủ lên tầng ngói cũ bạc màu, vách tường đá ong bên dưới cũng đã lộ ra những vết rạn nứt, vết xói mòn của thời gian. Những tiểu cảnh đó tô thêm vẻ tiêu điều cho ngôi nhà trong cái đầm nước mênh mông này. Tuyết trắng phủ ngói bạc, vách tường đá điêu tàn, nhà nhỏ giống như một lão nhân vùi mình trong tuế nguyệt phong sương, ẩn mình cô độc giữa hoang sơn cùng cốc, vĩnh viễn không muốn trở lại nhân gian...

Rìa đầm nước, những chồi non bắt đầu lộ mình trong gió tuyết, báo hiệu một mùa xuân sắp đến. Thấy cảnh này, trong lòng Dương lão đầu không khỏi sinh ra một cảm giác tang thương. Đông qua xuân tới, lão nhân lại già thêm một tuổi, khoảng cách Bờ Bên Kia đã không còn xa.

Thấy vẻ mặt não nền của sư phụ, Trần Bạch Hoàng không khỏi thấy nặng trĩu trong lòng. Thiếu niên thắc mắc khó hiểu, tính cách người già quá thất thường, chỉ một âm thanh, chỉ một hình ảnh cũng khiến lòng họ trầm xuống đáy vực. Trần Bạch Hoàng tự vấn lòng liệu ngày sau mình sẽ như vậy hay không.

Dương lão đầu lặng người lẩn thẩn một hồi lâu, sau đó lấy ra tẩu thuốc. Tay nhẹ vê viên đá lửa, châm nhẹ thuốc lá, lão nhân từ từ nhả khói mờ, ánh mắt xa xăm, giống như đang hoài niệm lại một điều gì đó khiến lão nhân dằn vặt hối tiếc.

Yên lặng một chút, Trần Bạch Hoàng cất lời: " Sư phụ có gì có gì muốn nói sao?"

Dương lão vẫn giữ ánh mắt vô hồn, cười tự giễu bản tâm, nói ra: " Nhiều lắm, chỉ là tạm thời chưa có nhớ ra."

" Dường như có một âm thanh từ xa xưa vọng lại, giống như tiếng nói của ân sư vang vọng trong não hải của ta. Âm thanh đó khiến ta nhớ lại một thời dang dở, nhớ một cõi mộng mà ta được Long sư giúp đỡ vẽ ra. Chỉ là ta không thể…"

Trần Bạch Hoàng cẩn thận lắng nghe, hắn tò mò muốn biết sư phụ mình còn điều gì khiến tâm tình không trọn vẹn. Thiếu niên cũng không ôm hi vọng sẽ giúp sư phụ cái gì, thế nhưng nói ra tâm sự từ đáy lòng có thể giúp tinh thần lão nhân tốt hơn.

Ngập ngừng một hồi lâu, lão nhân vươn tay, đưa đầu tẩu thuốc cạ vào bộ lông vũ đen tuyền của Tiểu Ô, giọng trầm buồn cất lên: " Là ái đồ duy nhất của Long sư, ta từng được người kỳ vọng sẽ trở thành vô địch thiên hạ, sẽ thành Cửu Chủ, viết tiếp giấc mơ dang dở mà người không thể thực hiện. Thế nhưng nhân sinh vô vọng, tuế nguyệt vô tình, vi sư cuối cùng lại trở thành một cái lão già nghèo túng, trốn chui trốn lủi nơi cùng cốc."

Nói đến đây, Dương lão đầu cảm khái: " Thiên hạ Long tộc a! Đó chính là chấp niệm lớn nhất trong lòng Mạc Chủ, Long Ma Vương và… ta."

Dừng lại một hơi, chậm rãi nhả khói tiếp, Dương lão đầu hướng ánh mắt nhìn về phía mặt nước đầm lạnh lẽo, cảm khái: " Đông qua, xuân tới, đánh dấu thêm một tuổi trưởng thành của thiếu niên các ngươi. Nhưng với một lão già như vi sư, đó là tín hiệu ngày tàn sắp tới. Tín hiệu đó khiến bản thân thi thoảng bất giác nhớ lại những ký ức buồn, những kỷ niệm chưa phai, làm tâm can ta mệt mỏi, buồn bã."

Dường như không ý thức được bản thân vừa nói lời nào, Dương lão lại nói tiếp, lời sau mang nghĩa tương tự lời trước, nhưng có thêm vài phần bi lụy:

" Bạch Hoàng ngươi chính là chồi non, vươn mình tắm gió xuân. Vi sư lại là một gốc cây mục ruỗng, âm thầm chờ tắt mệnh."

" Những năm tháng sống mòn chờ thuyền cập bến thật chán chường buồn tẻ. Nhìn lên phía trước chỉ thấy một tấm màn đen vô vọng, ngoảnh lại phía sau chỉ còn lại quá khứ đầy nuối tiếc đau thương. Nhân sinh một cõi mộng, lưu luyến hồng trần mãi không rời."

" Sinh lão bệnh tử, tâm bệnh muôn thuở của đám lão niên. Những năm tháng sống thừa thãi chờ chết thật không dễ chịu chút nào."

Nói đến đây, Dương lão đầu dừng lại một nhịp, sau đó nhắm mặt lại, khóe mắt có hơi đậm màu đau thương, giọng nói vang lên thật lớn, giống như muốn trách vấn thiên địa: " Trẻ đang xuân, già sắp tận. Thời gian cấp dưỡng tuổi trẻ các ngươi, nhưng sao lại vô tình với lão già ta đây?"

Trần Bạch Hoàng cúi mặt xuống, cảm xúc vô cùng phức tạp. Những lời nói của vị sư phụ già dù lặp đi lặp lại ý nghĩa, nhưng lại có một cỗ lực lượng không hiểu thấu viết rõ từng câu từng chữ lên trí nhớ của hắn. Thiếu niên bất giác nhớ lại những lời của lão quản sự Tạ Mục khi biết mình sắp gặp tai nạn, những lời thểu não như báo hiệu một cái chết đang cận kề. Trần Bạch Hoàng không muốn tin vào suy đoán vớ vẩn này, lập tức đề tỉnh bản thân không được suy nghĩ linh tinh, hắn thực không muốn tin mình đúng là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, không muốn trở thành một kẻ mang lại khí vận tử vong như lời Dương lão từng nói, không muốn một lần nữa nhìn thấy người thân bên cạnh mình một lần nữa rời bỏ hắn.

Bỗng một cơn cuồng phong từ đâu thổi tới, mang theo tiếng cuồng tiếu hoang dại đánh gãy suy nghĩ trong lòng của Trần Bạch Hoàng. Từ phía cánh rừng trúc, một giọng nói lèm nhèm hơi men vang lên sau đó: " Hay cho câu 'trẻ đang xuân, già sắp tận'. Dương lão đầu! Ngươi còn sống dai lắm, chưa thể chết được. Ha ha ha."

.................................

Dạo này sức khỏe hơi tệ. À, các bác đừng trách em câu chương nhé, em cũng muốn viết vào vấn đề luôn nhưng Cơm Trắng nó còn chưa lớn mau được, sorry các bác.

P/s: Cho các bác không nhớ, Long Ma Vương là hậu nhân của Mạc Chủ nhé.