Mộng Giang Hồ

Chương 92: Tiệc chiều mưa - Thiên Diện Ma Thần và hắc bào nam tử



Với việc biết thêm nhiều việc đời, Trần Bạch Hoàng đương nhiên sẽ không ngại nghe. Thiếu niên liền làm dáng nghiêm cẩn, nói: " Tiền bối yên tâm. Vãn bối chắc chắn thủ khẩu như bình."

Lão giả gật đầu, nói: " Ta không biết nhiều, chỉ biết kẻ này bị lịch sử xóa tên, không nhớ rõ. Chỉ biết y là người thuộc Kiến Thành Kỷ, có thành tựu kiếm đạo cực cao, thậm chí so người cùng thời với hắn còn nói khoa trương rằng Kiếm Chủ còn muốn kém hơn hắn vài phần."

Kiến Thành Kỷ, là thời kỳ thịnh thế dưới sự lãnh đạo của Mạc Chủ, hay Cửu Chủ Mạc Kiến Thành. Mạc Chủ tạo nên kỷ nguyên vinh quang nhất trong lịch sử mấy nghìn năm của Cửu Địa, trước sau đều không có Cửu Chủ nào siêu việt được công lao và danh tiếng của y. Chính vì lẽ đó, hậu nhân Cửu Địa vì nhớ công lao của vị Cửu Chủ kia nên gọi thời kỳ này là Kiến Thành Kỷ.

Trần Bạch Hoàng như bị cuốn hút bởi tích xưa, không thèm để ý, vội luận sự:

" Nếu y mạnh mẽ như vậy, chẳng nhẽ Mạc Chủ từng bại bởi y nên mới xóa bỏ lịch sử để người đời không biết nỗi nhục kia. Nhưng… vãn bối xem sách xưa, thấy Mạc Chủ không phải kẻ ham vinh kỵ tài như vậy."

Lão giả gật đầu nói: " Không phải Mạc Chủ xóa đi sự tồn tại của y, mà những thế lực lớn kiêng kỵ y mới hợp lực xóa đi dấu vết lịch sử đó. Ta nghe nói rằng, y rất mạnh, đánh đông dẹp tây không đối thủ, có thể lao vào giữa thiên quân vạn mã mà vẫn có thể toàn thân không hao tổn lông tóc trở ra. Thế nhưng là, rốt cục y chưa một lần đánh bại qua Mạc Chủ, dù là thời kỳ đỉnh phong nhất cũng chỉ có thể cự được sức mạnh của Mạc Chủ qua thời gian một nén nhang."

Thanh niên nghe vậy chỉ biết cười nhạt, cảm khái: " Nói như vậy chẳng phải Mạc Chủ chính là chân chính thần nhân rồi?"

Lão giả cười gật gù: " Không sai biệt lắm. Chỉ là vẫn như cũ bị hại chết bởi nữ nhân. Tiếc thay phận anh tài."

"Mà thôi… ngươi làm lão phu rối quá, đang trò chuyện về Long Giang Kiếm Thần lại phải đổi chủ đề. À, mà thực ra cũng không hẳn không liên quan. Nghe nói nơi an nghỉ của vị kiếm thần đỉnh cao kia chính là ở phụ cận rừng trúc đại bản doanh của Trúc Lâm Bang. Có nhiều người đồn thổi rằng lịch đại kiếm tu ở Trúc Lâm Bang đều nhờ nhận được di chỉ của vị đó nên mới có một thân kiếm đạo số một số hai giang hồ như vậy. Với địa vị của mình, Tống Long Giang ắt hẳn là kẻ đã nhận được nhiều thứ từ nơi đó."

Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền tỏ vẻ nghi hoặc. Thấy biểu tình của thiếu niên, lão giả cười ha hả: "Ha ha! Đừng nghiêm túc như vậy. Lời đồn nha, ba phần là thật bảy phần là giả, ai biết đấy là đâu. Coi như lão hủ ta lắm chuyện đi."

Trần Bạch Hoàng vội đáp: "Thật giả không quan trọng lắm, dù sao cũng là chuyện nhân gian, cùng vãn bối không có bất kỳ quan hệ. Chỉ là vì sự tò mò này mà làm phiền đến lão bá, vãn bối thấy áy náy."

"Dù sao đi nữa! Đa tạ lão bá đã kể chuyện."

Lão giả gật đầu, chuẩn bị đáp lời khách sáo, đột nhiên rú lên: "Ở đâu ra quạ đen. Thật là xui."

Thì ra là Tiểu Ô không biết từ lúc nào đã bay đến đậu trên vai của Trần Bạch Hoàng, vốn là lúc trước quạ đen bay đi kiếm ăn, chỉ là không ngờ nó đã nhanh chóng quay trở lại bên cạnh chủ nhân với cái diều đã no căng. Dường như nhận ra điều gì đó quen thuộc trên người ông lão trước mặt, quạ nhỏ tỏ ra thân thiết, muốn bay tới đậu trên người lão. Đương nhiên, Trần Bạch Hoàng kịp tóm lấy Tiểu Ô, không để nó làm xằng bậy.

"Lão bá đừng sợ! Chỉ là sủng thú của vãn bối…"

Lão giả nghe vậy làm bộ thở phào, nhưng ẩn sau mái tóc dài che kín mặt là một ánh mắt lộ ra thâm thúy, tựa như đang nghĩ cái gì. Lão giả đưa tay ra dấu đã đến nơi, nhìn chằm chằm thiếu niên rồi nói:

"Thôi! Cũng đã đến Nam Vương Môn. Đa tạ tiểu tử ngươi đưa ta đến đây."

Trần Bạch Hoàng thấy vậy vội nói: "Còn chưa biết quý danh lão bá. Biết đâu ngày sau vãn bối có duyên gặp lại thỉnh giáo vài lời."

"Phải a! Mà thôi, chỉ sợ lúc đấy ngươi không có hứng thú gặp ta."

Nói rồi, lão giả cứ thế rời đi, vừa đi miệng lão còn lẩm bẩm: "Hừ, đầu năm nay sao nhiều kẻ thích nuôi quạ."

Thấy ông lão đã khuất sau cổng thành, sắc mặt Trần Bạch Hoàng lộ ra âm trầm bất định.

"Khí tức tựa hồ có chút giống với sư phụ, mà Tiểu Ô cũng quen thuộc loại cảm giác đó, chả nhẽ thật là vị kia?"

" Nếu là thật thì thiên hạ quả lắm sự trùng hợp bất ngờ. Hi vọng tốt nhất không phải như vậy."

"Tiểu Ô a Tiểu Ô! Ngươi suýt chút nữa thì hại ta rồi. Hi vọng trước kia chưa từng có người để ý đến ngươi."

Thì ra, Trần Bạch Hoàng không phải bỗng nhiên mà ánh mắt cùng sắc mặt lộ ra ngưng trọng như vậy, bởi vì trong lúc say sưa kể tích xưa, vị lão giả lôi thôi kia lộ ra một tia ma khí. Dẫu tia khí tức ma đạo kia rất nhỏ, gần như vô hình, song Trần Bạch Hoàng cùng Tiểu Ô từng tiếp xúc qua cảm giác khí tức ấy, vì thế mặc dù vẻ bề ngoài vẫn diễn kịch tỏ vẻ hứng thú với câu chuyện của lão giả, song trong lòng không tránh khỏi lo lắng lúc nói chuyện.

Tia ma khí kia, Trần Bạch Hoàng thấy rất giống với khí tức của người tu luyện 'Hỗn Thế Ma Công'. Mà theo như lời kể của Dương lão đầu, thì đương thời cũng chỉ có lão và vị kia được truyền thụ, coi như kinh tài tuyệt diễm như Lãng Tiên Ma Nhân cũng không được học qua.

Thời gian Trần Bạch Hoàng ở cạnh Dương lão đầu tuy không quá dài, nhưng một người cầu toàn và hiểu biết nhiều như Dương lão không thể nào chấp nhận việc để thiếu niên họ Trần thiếu hiểu biết được, vì thế có bao nhiêu kiến thức giang hồ lão đầu đều tận tâm tỉ mỉ kể lại cho Trần Bạch Hoàng nghe. Lẽ dĩ nhiên một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, Dương lão đầu đương nhiên thường xuyên kể về thủ đoạn cũng như những bí tịch của chính ma hai đạo để răn dạy thiếu niên. Dương lão không hi vọng vị đệ tử duy nhất của mình sau này chỉ vì thiếu hiểu biết mà chết lềnh bà lềnh bềnh nơi đầu đường xó chợ nào đó.

Trần Bạch Hoàng lẩm bẩm: "Tốt nhất y đừng để ý đến ta, nếu không ta thật chết chắc. Hỗn Thế Ma Công, Thần Ma Hoán Thể, Thiên Diện Biến quả nhiên kết hợp lại khiến người ngoài khó mà nhận ra."

Nghĩ đến đây, Trần Bạch Hoàng lại có chút đắc ý trong lòng, cũng là vô cùng tưởng nhớ đến vị sư phụ quá cố của mình. Nếu không phải Dương lão đầu dạy hắn suy nghĩ cùng quan sát cẩn thận, có lẽ hắn đã bại lộ từ lâu.

Nhưng trong một khoảnh khắc, thiếu niên lại có chút thất lạc, chuyện lớn thì kĩ càng như vậy, nhưng những chuyện nhỏ giống như lần hội thoại với thiếu nữ Đàm Thu Giang sao mà vô ý vô tứ như thế…

………………..

Ở đàng xa, một bóng hình cao lớn đứng nép mình dưới ô dầu nhỏ, bộ dáng phiêu miểu như ẩn tàng sau màn mưa đang dần nặng hạt trở lại. Mặc cho nước mưa xối xả phía trên lớp giấy dầu, y cũng không rời đi vội mà lặng lẽ nhìn nhận hình ảnh thiếu niên cùng ô nha chạy vội lướt qua mình, dần khuất phía cuối đường.

Bóng dáng mờ ảo kia cất lên tiếng bực dọc:

"Kỳ quái! Biểu hiện của tiểu tử cùng con quạ có chút lạ."

"Mà thôi! Thời gian không còn nhiều. Lo chính sự đi. "

Chỉ một cái chớp mắt, bóng người mờ ảo cầm ô dầu đã biến mất tại chỗ, tựa như chưa từng có xuất hiện qua.

………….

Trời về chiều, tiết trời đầu thu, mưa rả rích cả ngày.

Diễm Hoa Lâu, một chốn thanh lâu nổi tiếng ở đất Bát Vương này, là nơi mỹ nữ nhiều như mây, tài năng cầm kỳ thi họa có đủ cả. Tuy không phải là đệ nhất thanh lâu ở Bát Vương Thành, song tiếng tăm Diễm Hoa Lâu cũng không phải là hạng xoàng xĩnh.

Lúc này, tại tầng lầu cao nhất Diễm Hoa Lâu, đứng đấy ba bóng người. Một nam tử mặc áo choàng đen che kín từ đầu đến chân, lại đeo một tấm mặt nạ chỉ để hở miệng lún phún râu thưa, bộ dáng thập phần huyền bí. Bên cạnh y là một mỹ phụ tuổi trạc tam tuần ăn mặc toàn lụa quý đủ loại màu sắc. Nhan sắc ả cũng là thượng hạng, thân hình tựa vưu vật, nom khá nịnh mắt đàn ông. Mà ngồi một bên ghế nhỏ là một thiếu niên diện mạo tuấn tú tuổi tầm chín mười, da trắng như trứng gà bóc, vận một thân bạch bào như mây trắng, thoạt nhìn khí chất tựa như một vị hoàng tử của đại quốc nào đó, mỗi một cái nhấc tay đều toát lên vẻ quý phái, sang trọng. Thiếu niên lúc này đang nghịch ngợm cây huân địch, một loại nhạc khí cổ xưa của Thiên Quốc, vừa thổi vừa sờ nắn, nom chừng rất thích thú.

Cả ba người dường như đang chờ đợi vị khách quý nào đó, vì trên bàn tiệc đều là mỹ vị nhân gian chỉ những hào phú cự phách mới có khả năng thưởng dùng.

Lúc này, một cơn gió mạnh thổi lướt qua cửa sổ tầng lầu, mang theo vài hạt mưa hắt vào trong phòng. Cơn gió mạnh đến nỗi khiến cho mỹ phụ cùng thiếu niên kia lập tức che mặt mũi vì tê rát, chỉ là nam tử hắc bào vẫn bình tĩnh đứng đó, miệng mỉm cười lạnh, tựa như không để ý chút nào.

"Lạc đường chủ đại giá quang lâm, khiến cho tại hạ được sủng ái mà lo sợ." – Hắc bào nam tử lên tiếng.

Bên cạnh khung cửa sổ, một bóng hình mờ ảo dần lộ ra, đó là một nam tử tuổi ngoài hai mươi, diện mạo thường thường, mang một thân áo chẽn màu trắng, khoác ngoài là một lớp trường bào màu chàm, dáng vẻ không quá nổi bật. Kẻ này không ai khác, chính là Thiên Diện Ma Thần, đường chủ Nghị Ma Đường, Lạc Vô Khuyết. Thấy đối phương đối với mình chào hỏi, nam tử cũng khách sáo cười sảng khoái đáp lời:

"Các hạ khách sáo quá! Bản đường chủ đương nhiên không thể được mời mà không đến."

Hắc bào nam tử cũng là ăn ngay nói thật, cười đáp: "Đường chủ có thể hay không bỏ đi lớp túi da này, để cho tại hạ nhìn qua chân diện mục?"

Hắc bào nam tử nói vậy bởi vì y biết rõ đối phương nhân diện cũng không có trẻ như vậy, diện mạo của kẻ trước mặt y chỉ là một lớp túi da khoác ngoài mà thôi. Hắn biết không phải vô duyên vô cớ mà Lạc Vô Khuyết được xưng là 'Thiên Diện Ma Thần'. Hơn hai mươi năm qua, phàm là người có kiến thức giang hồ đương thời đều biết vị đường chủ Nghị Ma Đường có phép 'Thần Ma Hoán Thể' cùng 'Thiên Diện Biến'. Hai thần công cùng dị thuật trên giúp y vừa có thể bắt trước khí thế người khác, vừa có thể thiên biến vạn hóa, dịch dung thành nhiều dáng vẻ khác nhau, gần như khó lòng phân biệt, ngoại trừ một số trưởng lão có địa vị đặc thù thì cho dù là môn hạ đệ tử hay lão tiền bối khác trong Nghị Ma Đường cũng không biết rõ chân diện mục của y.

Đương thời bên ngoài Nghị Ma Đường, có lẽ chỉ có vài cao thủ thực lực ngang ngửa từng giao thủ với Lạc Vô Khuyết mới nhận biết được y nhờ vào thủ đoạn đặc thù, tựa như U Hồn Lang Quân hay Nam Long gia chủ. Đương nhiên, Trần Bạch Hoàng là ngoại lệ, dù sao đối phương có tu luyện qua Hỗn Thế Ma Công, khí tức đặc thù, thiếu niên là người từng tiếp xúc qua loại cảm giác kia nên có thể mờ mịt suy đoán thân phận của y…

Lúc này, vị khách mới đến liền cười khẩy: "Chỉ là một lớp túi da che mắt người, các hạ không cần cẩn thận để ý như vậy. Ta cũng không có yêu cầu các hạ tháo xuống mặt nạ, hi vọng các hạ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó ta."

Hắc bào nam tử nghe vậy cũng không cưỡng cầu nữa, cười sảng khoái: "Ha ha! Chỉ là tò mò mà thôi."

Nói đến đây, hắc bào nam tử lại hướng tay chỉ về phía mỹ phụ cùng thiếu niên, mở lời giới thiệu: "Giới thiệu với Lạc đường chủ, vị này là Cổ Kim Hoa, lâu chủ Diễm Hoa Lâu, là chủ nhà tiếp đãi chúng ta. Còn đây là đệ tử của ta, Diệp Đình."

Lập tức mỹ phụ cùng thiếu niên ôm quyền hành lễ với Lạc Vô Khuyết: "Ra mắt Lạc đường chủ."

Lạc Vô Khuyết hơi nhìn về phía mỹ phụ, ánh mắt lộ ra tán thưởng, hơi gật đầu thay cho lời đáp lễ. Sau đó, ánh mắt 'thanh niên' nhìn về phía thiếu niên trước mặt, thấy đối phương ánh mắt sáng ngời, không có nửa điểm rụt rè sợ hãi, liền tỏ ra gật gù khen ngợi:

"Con trai của Diệp Minh, lại là đệ tử thân truyền của các hạ, quả nhiên khí chất hơn người."

Hắc bào nam tử hơi nhếch mép, tiếp lời: "Đa tạ đường chủ có lời khen. Đường chủ nếu như tuyển một cái đồ đệ, nghĩ rằng chắc chắn sẽ không kém."

Lạc Vô Khuyết cũng không bày tỏ gì thêm, chỉ lạnh nhạt đáp: "Thôi! Bản đường chủ cũng không có hứng đứng đây phiếm chuyện, hi vọng các hạ hiểu cho."

Hắc bào nam tử không có vì vậy mà sinh khẩn trương, đưa tay ra dấu mời, từ tốn đáp: "Không vội vàng, không vội vàng. Mời ngồi!"

Nói đến đây, hai người không khách sáo nữa mà yên vị tại bàn tiệc. Thiếu niên nhỏ tuổi đứng sau sư phụ mình, ánh mắt tựa như luyện mãi thành quen, vô thần vô ý, không biểu lộ ra cái gì khác thường. Mà bên cạnh, mỹ phụ tên Cổ Kim Hoa lấy bộ dáng thướt tha yểu điệu châm tửu cho hai người. Cổ Kim Hoa hơi cúi người xuống, hướng cặp tô phong đầy đặn về phía vị khách quý trước mặt, hơi nhoẻn miệng cười đầy mị lực.

Lạc Vô Khuyết lộ ra tiếu ý, hai tay đặt lên thành ghế, lưng hơi ngả ra sau, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, tựa như y chính là chủ nhân chốn này, không giống một kẻ làm khách.

- ---------------------------------

P/s: Vì truyện vẫn ở giai đoạn đầu, phác họa khái quát thế sự Cửu Địa nên những câu chuyện phiếm sẽ hơi lan man, mong chư vị hiểu cho.

"...Chàng khoác tăng y

nương nhờ cửa phật..."

"...Bỏ cả hồng trần,

bỏ cả ta..."