Mộng Thấy Sư Tử

Chương 6: Cọng rơm cứu mạng, ảo ảnh trong mộng



Dư Phi vừa đặt lưng lên giường là ngủ thẳng một mạch đến gần trưa ngày hôm sau. Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm chính là cầm điện thoại lên xem – không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn. Cô thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm.

Còn may, trong khoảng thời gian cô ngủ, mẹ cô ở bên kia không xảy ra chuyện gì.

Cô thả lỏng cơ thể, nằm thẳng đơ trên giường như một cái xác. Cô rất muốn ngủ tiếp nhưng không thể, cô còn phải đến bệnh viện trông nom mẹ nữa, còn rất nhiều việc phải làm. Hiện giờ ngủ nướng đối với cô đúng là một chuyện xa xỉ, mặc dù trước đây khi ở Thiện Đăng Đĩnh cũng vậy.

Đúng lúc này, một nhóm chat trên WeChat đột nhiên hoạt động, có tin nhắn nhắc đến tên cô.

Cái nhóm tên "Người người đều yêu Song Hye Kyo" này là đám bạn bè lông bông của Tạ Địch Khang, có sáu, bảy người, bao gồm cả A Quang. Từ khi Dư Phi bay về thành phố Y, tìm Tạ Địch Khang nhờ lấy số bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện và mua tổ yến, Tạ Địch Khang đã add cô vào nhóm này. Người trong nhóm đều giống Tạ Địch Khang, bối cảnh hỗn loạn phức tạp, nhưng rất có năng lực kiếm tiền. Hằng ngày trong nhóm không phải chia sẻ AV thì cũng là hô hào kéo nhau đi bay đêm, sau đó thì chuyện trò lặt vặt hôm nay tao đi công tác ở đâu gặp được cô nào cổ họng thít ra sao còn là bạch hổ các kiểu.

Có Tạ Địch Khang ở đây, họ tất nhiên là không dám cợt nhả với Dư Phi. Dư Phi nói với Tạ Địch Khang, Hay là tao rời nhóm nhé, có mỗi mình tao là nữ hình như không được hay cho lắm. Tạ Địch Khang nói, Không sao mày cứ mặc kệ là được, mấy thằng này da mặt dày lắm, mày vừa mới về thành phố Y, không có công ăn việc làm gì, vào thời điểm quan trọng chúng nó đều có thể giúp đỡ mày.

Trong khoảng thời gian mẹ cô ngã bệnh, những người này quả thực là giúp đỡ cô không ít, vậy nên cô không rời nhóm. Hằng ngày họ gửi mấy thứ kia, cô cũng chỉ làm như không thấy.

Lần này là A Quang rủ cả đám đêm nay ra ngoài uống rượu, có ba bốn người nhận lời, Tạ Địch Khang nói, Sao mày không nói sớm, tối nay tao phải đến quán Mười Sáu hầu lão già bên Cửu Long Đường đánh bạc rồi, không về qua đó được.

Quán Mười Sáu là một sòng bạc cũ của Macau, vậy nên đêm nay hắn đương nhiên không thể về được. A Quang lại gọi hồn cô lên hỏi cô có thời gian rảnh không, Dư Phi thấy không có Tạ Địch Khang tham gia, tất nhiên cũng không dám đi cùng bọn họ.

Dư Phi nhắn đáp lại: "Mẹ tôi bệnh nặng, đang nằm ở ICU, tôi phải chăm sóc mẹ, mọi người đi chơi vui vẻ nhé."

Cũng may A Quang không dây dưa gì thêm với cô nữa.

Dư Phi tắm rửa thay quần áo, ăn đại chút gì đó rồi đến bệnh viện. Qua cửa kính phòng ICU, có thể nhìn thấy mẹ cô đang yên lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, trên người cắm đầy ống dẫn.

Mẹ cô hiện giờ chẳng qua mới bốn mươi tám. Bà rất thích chụp ảnh, thích tất cả những thứ có nét phong tình cổ điển của vùng Lĩnh Nam. Bà thích xem phim điện ảnh Hồng Kông, những người phụ nữ mặc xường xám dưới ống kính của Vương Gia Vệ là hình ảnh bà yêu thích nhất.

Xã hội hiện giờ bốn mươi tám tuổi vẫn chưa được tính là già, đối với phụ nữ mà nói, bốn mươi tám tuổi vẫn còn giữ được phần nào vẻ yêu kiều, vẫn có thể tự tin ngẩng cao đầu cất bước. Nhưng mẹ cô hẳn không ngờ được, tuổi bốn mươi tám của bà lại đã phải kề cận với cái chết, không thể sống như người bình thường được nữa rồi.

Phòng ICU không cho phép vào thăm, cô chỉ có thể ngồi bên ngoài tường kính nhìn mẹ mình đến năm giờ chiều. Sau khi Ngôn Bội Linh tới, bác sĩ nói với Ngôn Bội Linh và Dư Phi rằng tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, nhưng thời gian còn lại không còn bao nhiêu, kiến nghị không nên nằm thêm ở ICU nữa, một ngày những bảy, tám ngàn mà cũng không thể trị hết bệnh.

Ngôn Bội Linh hỏi: Phòng ICU chỗ các anh tính thế nào là "một ngày"?

Bác sĩ nói: Tính theo ngày bình thường thôi.

Ngôn Bội Linh nói cứ để nằm ở đây theo dõi thêm chút nữa, đêm nay trước mười hai giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân về nhà.

Dư Phi không phản đối. Ở ICU dù sao cũng khiến người ta có chút cảm giác an toàn.

Lúc Dư Phi rời đi, bất ngờ chạm mặt một quý bà trung niên ở cổng bệnh viện, ăn vận lộng lẫy, trang phục hợp thời, hơn năm mươi tuổi mà thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ ngoài bốn mươi.

"Dư...Phi?"

Dư Phi làm như không nghe thấy cũng không nhận ra bà, vội vội vàng vàng chuồn đi.

***

Lúc Dư Phi đến được trung tâm triển lãm quốc tế, Thứ Cơ đã đứng ở cửa chờ cô. Hai ngày nay cô không làm tròn chức trách chủ nhà tiếp đãi hắn, Thứ Cơ bèn quyết tâm đi cùng cô tới buổi diễn tối nay.

Thứ Cơ mặc một bộ tăng bào màu mộc lan, đeo một tràng hạt bồ hòn, vừa cao vừa gầy, đẹp trai lai láng, nhất là trên mặt còn treo một nụ cười hết sức thân thiện khả ái, đứng ở cửa hội trường thu hút rất nhiều những ánh mắt chú ý.

Lúc này đang là thời gian mở cửa, lượng người đến rất đông, không ít người tưởng Thứ Cơ là một coser, vui vẻ thích thú qua đây chụp ảnh với hắn. Có người hỏi Thứ Cơ cos ai vậy, Thứ Cơ bèn phun ra một tràng tiếng Hà Bắc: Sinh mệnh, là huy hoàng biết bao; sinh mệnh, là tuyệt vời như thế. Cô bé bên cạnh liền kín đáo đưa cho hắn một con khỉ bông. (*)

(*) Câu Thứ Cơ nói là của Diên Tham pháp sư, một vị thiền sư, học giả về văn hóa Phật giáo, tác giả nổi tiếng, chủ tịch hiệp hội Phật giáo thành phố Thương Châu tỉnh Hà Bắc; tính cách ông thân thiện hài hước nên rất được quý mến, sách ông viết cũng bán rất chạy. Một lần khi quay chương trình nói về cuốn sách "Thằng mệnh" của mình, ông bị một con khỉ đến quấy rối, nhân lúc ông đang giảng giải đã xé rách tăng bào và leo lên cưỡi trên vai ông, Diên Tham pháp sư cười nói: "Lên TV một bữa thôi cũng khó khăn ghê nhỉ, còn tới quấy ta nữa, mi nhận lầm người rồi, ta không phải Đường Tăng, Đại Đường đã không còn nữa rồi, mi không phải là đã về Hoa Quả Sơn sao, nhớ sư phụ mi thì đến Đại Đường ấy...". Đoạn phim này được chia sẻ rất nhiều trên mạng, trở thành một giai thoại kinh điển về Diên Tham pháp sư.

Dư Phi bước đến lôi cái tên hòa thượng rởm đời đang giả danh lừa bịp chơi đùa đến quên trời quên đất này đi, sang quán ăn phía đối diện ăn tối. Lúc ăn cơm không ngờ lại đụng phải đám Ly Hận Thiên, Lăng Tửu, Âm Độ Tư của studio Phi Ngã. Thứ Cơ nhìn ra có vấn đề, hỏi Dư Phi: "Đám người bàn kia có quan hệ gì với cô à?"

Dư Phi cũng chẳng thèm liếc tới bọn họ, đáp: "Đám đó lòng dạ bất chính, đừng để ý tới làm gì."

Thứ Cơ than thở: "Dư Phi muội muội thật lợi hại, mới về có vài ngày đã cõng trên lưng lắm ân oán tình cừu vậy rồi."

Dư Phi nghĩ bụng, còn không phải là tại cái tên đáng ghét mà cậu coi là sư tử kia sao?

Thứ Cơ thốt lên: "Hử, sao tự dưng cô lại cười?"

Dư Phi nhận ra mình nhất thời không tự chủ được mà đầu óc lạc hướng, nhưng cô phản ứng rất nhanh, cầm đũa chọc chọc về phía Thứ Cơ: "Răng cậu dính rau kìa."

Thứ Cơ lập tức ngậm miệng lại.

Dư Phi không thật sự muốn đi gặp Bạch Phỉ Lệ vào ban ngày. Cô không thể phủ nhận rằng tối qua đã để lại cho cô cảm giác cả người được đắm chìm trong một niềm vui thích kỳ diệu, nhưng bản năng tự bảo vệ của cô vẫn áp đảo cảm giác đó. Tỉnh táo lại rồi, cô cảm thấy hành vi tối qua rất đáng thẹn. Có lẽ là do trời mưa to, có lẽ là do bóng tối đã che phủ hết thảy, có lẽ là do tâm trạng khẩn trương cực độ hòa lẫn với sự phấn khích đã gây nên mê loạn, cũng có lẽ là do chuyện mẹ đột ngột phát bệnh đã khiến cô khủng hoảng và bất an.

Nói chung, trong sát na ấy khi tia sáng tắt mất, mọi chuyện bỗng nhiên trở nên mất kiểm soát.

Một con yêu tinh không thể nhìn thấy đã đứng trước mặt cô.

Cô biết con yêu tinh đó tên là A Phỉ.

Tựa như đêm đó ở "Chiếc bè", anh là ảo ảnh trong mộng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng của cô. Cô không chống cự nổi sự cám dỗ này, nhưng cũng biết rằng nó sẽ không thể dài lâu.

Nhìn Thứ Cơ đang mải lau miệng, cô nói: "Đi thôi."

***

Trong rạp hát thực nghiệm hội trường triển lãm quốc tế, studio Cưu Bạch đang chuẩn bị cho lần diễn tập cuối cùng.

Đám Quỷ Đăng, Doãn Tuyết Diễm, Nhất Niệm Thành Tiên, Mã Phóng Nam Sơn nhìn Bạch Phỉ Lệ đang lướt qua lướt lại trước sân khấu như ma trơi, mắt trợn hết cả lên:

"Quan Sơn hôm nay nổi điên rồi hả?"

"Hôm nay nóng vậy mà lại mặc quần dài áo dài thế này à? Còn cài hết khuy lên nữa? Khuy cổ tay áo cũng cài ngay ngắn luôn?"

"Bọn mình quen cậu ta lâu vậy rồi, đã từng thấy cậu ta ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy bao giờ đâu? Có phải tôi đang bị ảo giác không?"

Quan Cửu đút tay vào túi thong thả bước qua, hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Trông đứa nào cũng như hồng hạc ấy."

Cả đám nhao nhao bày tỏ nghi vấn.

Quan Cửu nói: "Mấy cậu muốn nghe giải thích chính thức hay là nghe tin đồn?"

Cả đám trăm miệng một lời: "Nghe hết."

Quan Cửu rất hào phóng, nói ngay: "Giải thích chính thức là, Quan Sơn phát hiện ra có khả năng có người đang bày trò xấu với chúng ta. Buổi diễn tối nay, chỉ có chúng ta là biết sẽ dùng đến hình chiếu. Máy chiếu đã điều chỉnh xong từ hai ngày trước, sáng sớm nay Quan Sơn kiểm tra lại, phát hiện đều không dùng được nữa."

Doãn Tuyết Diễm rất bộc trực: "Đệch."

Mọi người trầm mặc, trong đầu đều đã có suy đoán.

"Vậy giờ sao? Điều chỉnh lại lần nữa à? Lỡ như lại bị phá tiếp thì sao?" Quỷ Đăng hỏi.

Quan Cửu nhún vai: "Còn biết làm sao nữa? Thời gian gấp gáp vậy, lẽ nào chúng ta còn đi điều tra xem là ai âm thầm động tay động chân sao? Quan Sơn dùng phương pháp thô bạo nhất xử lý rồi, tìm người phụ trách rạp hát mời ra ngoài ăn một bữa cơm. Còn ăn gì thì các cậu không cần quan tâm, nói chung tối nay đèn đóm nhạc nhẽo hình chiếu các thứ hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa. Nó ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, tất nhiên là để tỏ thái độ – bọn này không có dễ chơi đâu."

Cả đám đăm chiêu gật đầu.

Quỷ Đăng mồm mép nhanh nhẹn hỏi một câu: "Cũng đâu cần phải cài hết khuy lên thế chứ?"

Quan Cửu đáp có chút trào phúng: "Đây chính là phần tin đồn. Quỷ Đăng, có một câu thành ngữ là "giấu đầu hở đuôi", bây nghe hiểu không?"

Cả đám nhất thời ngầm hiểu ra, gật đầu rùm rụp, trên mặt nở ra nụ cười tổ lái điêu luyện: "Đã hiểu đã hiểu."

Doãn Tuyết Diễm nhíu mày: "Thật không ngờ, mùa xuân thứ hai của Quan Sơn lại đến sớm vậy."

Mã Phóng Nam Sơn quơ quơ một ngón tay: "Nô nô nô, Quan Sơn đây là vì tương lai của Cưu Bạch chúng ta, hiến thân vì nghệ thuật, quý vị cần phải tôn kính với cậu ta như với đồng nhân dân tệ ấy."

Mặt Quỷ Đăng vẫn hoang mang: "Không phải Quan Sơn với cô gái kia không quen biết sao? Sao đột nhiên lại thành hiến thân rồi?"

Quan Cửu khoanh tay nói: "Các cậu tưởng cô nàng đó dễ mời thế à? Đó chính là Bồ Tát sống đó. Để có thể mời được, Quan Sơn nhà chúng ta đã phải đem hết vốn liếng ra..."

Thấy ánh mắt mọi người dời sang bên cạnh cô, Quan Cửu quay đầu, Dư Phi đang đứng sau lưng cô nàng, nắng chiều phác ra một đường cong dài mảnh màu vàng nhạt dọc theo cơ thể cô.

Dư Phi nở một nụ cười chói lọi: "Tôi không tới muộn chứ?"

***

Triển lãm mở cửa hai ngày ở thành phố Y, cả hai buổi tối từ bảy giờ đến mười giờ đều có biểu diễn trong rạp hát.

Nhưng ai cũng biết, tất cả những tiết mục then chốt đều là vào buổi thứ hai.

Buổi tối đầu tiên chủ yếu chỉ có những studio và câu lạc bộ hạng nhỏ và vừa tới diễn, mỗi tiết mục đều không dài quá mười phút, chủ yếu đều là biểu diễn thời trang, hát múa và một vài đoạn kịch ngắn kinh điển, không mấy đặc sắc.

Nhưng buổi tối thứ hai thì lại là sân chơi của bốn câu lạc bộ thương mại lớn Phi Ngã, Hoa Tiếu, Yêu Đao Liên Minh và Ashura, cộng thêm vở "Công tử trong hồ" của studio Cưu Bạch.

Một tháng trước, khi ban tổ chức triển lãm công bố danh sách các tiết mục biểu diễn, trong giới đã nổi lên một trận phong ba.

Có studio câu lạc bộ nào mà không muốn nhà mình được sắp xếp vào ngày thứ hai cơ chứ? Mức độ chú ý của đại chúng, giới thương nghiệp và truyền thông đều trội hơn hẳn so với ngày đầu tiên.

Tiết mục của bốn câu lạc bộ lớn đều được xếp vào ngày thứ hai, không ai có dị nghị gì, nhưng "Công tử trong hồ" của studio Cưu Bạch sao lại cũng được xếp vào ngày thứ hai vậy?

Những studio quy mô lớn như Phi Ngã, Hoa Tiếu đều có thời gian hoạt động lâu năm, ở trong giới căn cơ thâm hậu, thực lực lớn mạnh, sau lưng nhà nào cũng có đại kim chủ làm chỗ dựa.

Nhưng studio Cưu Bạch là thế nào? Tuy đám Quan Cửu, Mã Phóng Nam Sơn đều là đại thần trong giới, nhưng Cưu Bạch thì, thành lập mới được mấy năm, tác phẩm ít ỏi, kịch sân khấu thậm chí còn chưa từng có vở nào. So với Phi Ngã, Cưu Bạch quả thực chỉ được coi là một studio không có tiếng tăm gì.

Và cả nội dung vở kịch nữa. Vở kịch của studio Phi Ngã lần này là một bộ doujinshi (*) của một game cổ phong huyền huyễn quy mô lớn, Hoa Tiếu và Yêu Đao Liên Minh thì chia nhau cải biên lại hai bộ truyện tranh của Nhật Bản và trong nước, Ashura thì hợp tác với đại thần đam mỹ, cải biên lại một bộ phim Đài Loan thành một tác phẩm BL. Tóm lại, nói theo ngôn ngữ thịnh hành hiện thời thì đều là hàng nhà đại thần cả.

(*) Là một thể loại truyện tự xuất bản ở Nhật, thường là manga hay tiểu thuyết. Đa số doujinshi là những tác phẩm của những người không chuyên, người viết doujinshi thường dựa vào tác phẩm của người khác để viết nên truyện của riêng họ, tự xuất bản tác phẩm của mình với một lượng nhỏ để duy trì mức lợi nhuận thấp từ sự tranh giành nhờ tốc độ và may mắn của fan trước khi truyện được bán hết.

Nhưng "Công tử trong hồ" là cái quần què gì chứ?

Có người tốt bụng đi lục tìm nguyên tác: là một bộ ngôn tình không mấy nổi danh trên Tấn Giang, chưa từng lên VIP, là hàng chia sẻ miễn phí. Chỉ có tầm hai ngàn lượt lưu giữ, bình luận không đến ba nghìn, số liệu như vậy, nhìn sao cũng chỉ là loại mạt hạng trên Tấn Giang.

Chuyện này có hơi khó hiểu.

Nhất thời, studio Cưu Bạch trở thành cái đích bị mọi người ném đá, những tiếng cười nhạo, nghi ngờ, chửi rủa ùn ùn kéo đến như nước lũ.

Toàn bộ thành viên studio Cưu Bạch giả chết tập thể.

Đến cả tác giả nguyên tác cũng phối hợp giả chết theo.

Rốt cuộc vẫn là ban tổ chức triển lãm đứng ra giải thích, tỏ ý rằng tất cả nội dung diễn đều được tuyển chọn nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn chính thức, không có bất kỳ hoạt động mờ ám không công bằng nào.

Những lời công kích nhờ vậy mới lắng xuống.

Nhưng hành vi giả chết của studio Cưu Bạch vẫn chưa chấm dứt. Trước triển lãm nửa tháng, mỗi studio đều bắt đầu tiến vào giai đoạn ra sức tuyên truyền, tung quảng cáo, phát hành bài hát, trailer, ảnh sân khấu các loại, còn tung cả những đoạn phim cos tĩnh ăn khớp với vở kịch để thu hút người hâm mộ, tạo sức ảnh hưởng nữa. Nhưng Cưu Bạch thì giả chết triệt để, ngay cả một bức ảnh tạo hình nhân vật vở kịch cũng không hé lộ.

Tất cả mọi người đều suy đoán không biết liệu có phải là do vở kịch này hỏng bét rồi không.

Fans của các đại thần trong Cưu Bạch như Quan Cửu, Mã Phóng Nam Sơn đều buồn đến héo úa.

Nhưng "Công tử trong hồ" vẫn hiên ngang xuất hiện ở cuối danh sách biểu diễn.

Ai biết thế sự khó lường, ba ngày trước triển lãm, đột nhiên lại nhảy ra chuyện "Lăng Tửu gia nhập studio Phi Ngã". Vai diễn quan trọng Lưu Hí Thiềm của "Công tử trong hồ" bỏ trống.

Studio Cưu Bạch quyết giả chết đến cùng.

Chư vị đại thần và fans của Cưu Bạch lâm vào một cuộc hoang mang và tuyệt vọng mới.

Bảy giờ tối, các tiết mục diễn kịch đúng giờ bắt đầu trong rạp hát thực nghiệm của hội trường triển lãm quốc tế.

Hơn một ngàn chỗ ngồi của rạp hát đã chật kín, chủ yếu là người đến xem triển lãm, tác giả nguyên tác cho vở kịch của các studio lớn và người hâm mộ.

Vở kịch "Cửu Châu thanh yến" của studio Phi Ngã xin được suất diễn đầu, bởi bối cảnh sân khấu của họ vô cùng phức tạp vậy nên diễn suất đầu có thể tranh thủ được trọn vẹn thời gian trước giờ diễn để bố trí dàn cảnh.

"Cửu Châu thanh yến" được viết dựa trên một trò chơi đã vận hành được năm sáu năm, lượng người chơi đạt khoảng ba mươi triệu, số người chơi tích cực (*) lên đến tám mươi triệu, rất nổi tiếng trong giới game thủ. Lần này công ty game làm nhà tài trợ cũng bỏ vốn rất lớn, tất cả đạo cụ và phục trang đều được chế tác y như nguyên bản. Cộng thêm việc công ty game này vốn ở ngay cạnh thành phố Y, lần này đã lập luôn một đội ngũ tuyên truyền tới chụp ảnh và phát sóng trực tiếp, đưa vở kịch lên trở thành một sự kiện tiếp thị đa kênh (**).

(*) Tiếng Anh là active player, chỉ những người chơi thực tế trong game, tức có tài khoản chính chơi nghiêm túc, lâu dài, thường xuyên, chăm cày, không tính nick phụ, nick ảo, chơi cầm chừng, chơi cho có, bỏ chơi.

(**) Tiếng Anh là multichannel marketing, chỉ việc các công ty tương tác với khách hàng thông qua nhiều kênh, tức qua nhiều phương thức, công cụ khác nhau, cả trực tiếp lẫn gián tiếp, nhằm mục đích bán hàng hoá, dịch vụ.

Dư Phi đang hóa trang trong phòng hóa trang, cả nhóm Cưu Bạch đều ở đây, chỉ có Bạch Phỉ Lệ là không thấy. Thứ Cơ rất có hứng thú với Bạch Phỉ Lệ, nhưng Quan Cửu lại cho biết Bạch Phỉ Lệ đang đi canh chừng đạo cụ và phần ánh sáng âm thanh.

Màn hình trong phòng hóa trang đang phát vở kịch của studio Phi Ngã, có thể thấy được rằng vở diễn vô cùng hoành tráng hoa lệ, nhân vật đông đảo, trang phục diễn và đạo cụ đều rất tinh xảo. Nhân vật chính vừa ra sân, dưới khán đài lập tức vang dội tiếng vỗ tai và la hét phấn khích.

Mã Phóng Nam Sơn nhận xét: Buổi biểu diễn tối nay chính là một trận so bì vốn liếng.

Kế tiếp là Yêu Đao Liên Minh. Người đứng đầu Yêu Đao Cố Lưu Miện là bạn thân của Quan Cửu, gõ cửa phòng hóa trang của Cưu Bạch, đùa với Quan Cửu:

"Cửu ca, có thấy hối hận vì đã khăng khăng chen chân vào danh sách diễn tối nay không? Mấy người diễn cuối mà, giờ rút lui vẫn kịp đó."

Quan Cửu đang ngậm dây chun, buộc tóc, nhân vật của cô là một vai nhỏ, Tử Xuyên quận chúa, cả người mặc một bộ váy áo hơi hướm quân phục màu tím, anh khí hiên ngang. Cô hứ một tiếng đốp chát lại Cố Lưu Miện: "Phắn! Chưa nghe câu miếu nhỏ yêu phong lớn sao? Bọn này chính là ngôi miếu nhỏ chứa gió yêu ma đó đó, chờ chút nữa sẽ thổi sạch bách đám miếu lớn các người!"

Dư Phi chậm rãi, cẩn thận vẽ mặt hóa trang kiểu hí kịch. Một tháng không động tới nhưng chưa đến nỗi ngượng tay, dường như thứ màu dầu này sinh ra đã ở trên mặt cô, cô chỉ cần nhẹ nhàng bôi vẽ thêm để chúng thành hình thành dạng.

Không ai quấy rầy cô, kỳ thực cũng chẳng có ai để ý tới cô.

Trong lòng cô biết rất rõ, người của Cưu Bạch đối với cô cũng chỉ như người bình thường, không ai ngờ được, tới phút chót người diễn Lưu Hí Thiềm lại là cô. Hôm trước, lúc gặp mọi người trong Cưu Bạch lần đầu tiên ở đây, cô tuy tạm coi là cùng phe với Cưu Bạch, nhưng những công kích của Ly Hận Thiên đối với cô hiển nhiên đã làm suy yếu đi rất nhiều hảo cảm của đám người Cưu Bạch dành cho cô.

Sau đó, cô nhận lời đóng kịch nhưng lại vắng mặt ở buổi diễn tập. Mới nãy khi luyện tập, cô cũng không xuất hết thực lực. Trang phục diễn khó mặc, lại dễ bẩn, cô liền đổi sang một bộ quần áo luyện công rộng thùng thình mà cô mang theo để diễn tập với họ. Kết hợp với hiệu ứng âm thanh ánh sáng chính thức, không có chút sai sót nào, nhưng cũng tuyệt không có bất kỳ đặc sắc nào. Đám người Cưu Bạch tuy không thất vọng gì về cô nhưng cũng không hề có chút mừng rỡ kinh ngạc nào.

Dư Phi chẳng quan tâm chuyện người khác nhìn nhận cô ra sao, nhưng hôm nay không phải là diễn với Bạch Phỉ Lệ, cô luôn có cảm giác thiêu thiếu gì đó. Cô uể oải hơn hẳn, chẳng còn hứng thú mà dốc sức nữa. Huống chi ban nãy nghe Quan Cửu nói, tuy không có ác ý gì nhưng vẫn khiến cô loáng thoáng cảm thấy không vui.

Cô chẳng hăng hái gì, dùng màu dầu chậm rãi đánh mặt, vẽ thật tỉ mỉ, tinh xảo không chút tỳ vết, cho đến khi cả khuôn mặt trắng bóc như tuyết. Sau đó lại tô màu đỏ, dùng màu dầu màu đỏ vẽ từ mũi sang hai bên tai, từ sâu tới nông, khéo léo phác họa, hệt như một đóa hoa đào diễm lệ đọng mưa xuân, như cảnh xuân tháng ba rực rỡ trong nắng, vẻ phong lưu tuấn tú nháy mắt hiện ra. Rồi từ lông mày vẽ lên một vệt đỏ nhỏ hẹp, kéo thẳng đến mép tóc, tiếp đó phủi phấn đi, linh anh thần khí cứ như vậy mà toát ra bừng bừng sống động.

Cô chậm rãi dùng phấn vẽ lông mày, chậm rãi tô môi kẻ mắt, khóe mắt vẽ một đường đuôi cá thật dài, xinh đẹp quyến rũ. Cúi đầu, nhướng mày, hoàn toàn chìm đắm trong nét vẽ đó. Cô vốn có một đôi mắt phượng bí hiểm, lúc nhướng mày, nét vẽ ở khóe mắt trở nên vô cùng sống động. Đôi con người sắc sảo sáng rõ, tuấn khí có thừa, toát lên khí chất mê người của Lưu Hí Thiềm.

Bên kia đám người Cưu Bạch và Thứ Cơ đã đánh bạn được với nhau. Thứ Cơ tướng mạo và tính cách đều rất dễ gần, lúc đám Cưu Bạch biết được hắn là hòa thượng thứ thiệt, càng thêm kinh ngạc, mừng rỡ vô cùng. Dù sao hòa thượng thật vốn chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện, một hòa thượng đẹp trai, bình dị gần gũi, có thể cùng cười nói đùa giỡn như vậy lại càng thêm hi hữu ngàn năm có một.

Mộng Nhập Thần Cơ đóng vai A La Xá nói thế nào cũng không chịu lên diễn, anh ta vốn chỉ là biên kịch, bởi vì vai A La Xá ít lời thoại và động tác nên sau khi cùng Mã Phóng Nam Sơn tung đồng xu quyết định, anh ta đã bị lôi vào cuộc. Mộng Nhập Thần Cơ khóc lóc với Quan Cửu ỉ ôi nào là đầu có thể rơi nhưng tóc không thể cạo, lông da cơ thể là do cha mẹ ban tặng, cạo tóc trọc đầu đúng là bất hiếu với đấng sinh thành, nếu hiện giờ đã có một sư thầy chân chính ở đây, tên lại có duyên cùng chữ với anh ta như vậy, nhất định là được trời phái xuống để giải cứu anh ta, mời sư thầy chân chính hãy lên biểu diễn đi. Vì vậy mà Thứ Cơ cứ thế hời không một vai diễn, dù sao hắn cũng không có động tác gì, chỉ cần đứng bất động giữa đao quang kiếm ảnh, tâm bất dính trước ả Lưu vạn thính, sau đó uống một ngụm trà giả một điệu moe là được, nghiễm nhiên trở thành sủng vật của cả đoàn.

Dư Phi thay trang phục diễn xong, vừa đội mũ mão, gắn hai cây lông công dài năm sáu thước, bên ngoài liền gọi vọng vào. "Huynh đệ tỷ muội nhà Cưu Bạch sẵn sàng đi! Đến lượt chúng ta rồi!"

Dư Phi chờ trong cánh gà sau đài. Nhân viên Cưu Bạch cuống cuồng vội vã bố trí sân khấu. Bị mấy màn diễn trước lấn thời gian, ban đầu vốn định bắt đầu diễn vào chín giờ rưỡi, mà giờ đã gần mười giờ. Dư Phi lặng lẽ ngó vào sân khấu xem thử, thấy một vài khán giả đã đứng dậy ra về, trên khán đài loạn như cào cào. Nhưng cạnh hàng ghế ngay trước sân khấu lại có không ít người bu lại, thấp thoáng có thể nhìn được là người của các studio Phi Ngã, Hoa Tiếu đã diễn trước đó.

Đại đa số đám người đều mang vẻ mặt cười cợt hóng hớt, chụm đầu ghé tai, nhích qua nhích lại, hiển nhiên là định nếu thấy chán sẽ đi ngay tắp lự.

Dư Phi nhìn một vòng, vẫn không thấy Bạch Phỉ Lệ đâu.

Rạp hát thực nghiệm đến đúng mười rưỡi sẽ đóng cửa, nhân viên Cưu Bạch không dám lãng phí một giây nào. Cảnh trí sân khấu đã dựng xong, màn che rộng lớn từ từ được kéo ra.

Theo bối cảnh sân khấu dần hiện ra, tiếng ồn ào trong thính phòng bỗng lặng bặt.

Bãi cát trắng xóa, hồ nước xanh biếc, cạnh hồ là một bia đá lớn, bên trên viết ba chữ lớn ngang tàng màu đỏ "Nhất Sát Hải".

Mây trắng in đáy nước, cá lội giữa khung trời, cảnh tượng vô cùng sống động.

Tiếng chuông tháp cổ vang lên đầy sâm nghiêm.

Đình viện giữa hồ, gạch xanh tường trắng, mái cong đấu củng, đẹp tựa tranh vẽ.

Ánh sáng tập trung vào khu vực giữa hồ, tựa như một thế giới lưu ly thanh tịnh, mà chung quanh sân khấu lại tối mịt, mơ hồ cảm nhận được tràn ngập bầu không khí yêu tà.

Bối cảnh thanh sạch như vậy, trong nháy mắt cướp đi tâm hồn người xem. So với bốn vở diễn lộng lẫy phồn hoa, hoành tráng nổi bật trước đó, vở diễn này tạo cho người xem một cảm giác rất khác lạ.

Tinh xảo, gọn gàng, mang theo một vẻ đẹp huyền ảo hoang vắng vô cùng tươi sáng, không sao tả xiết.

Lại nhìn kỹ hơn, cá bơi tung tăng giữa không trung, sóng gợn lăn tăn trên mặt đất, đều là dùng hiệu ứng chiếu hình tạo thành, phối với phông nền bối cảnh, tạo nên một cảm giác như thật như ảo, thực ảo đan lồng.

Hết thảy tuy đều là cảnh cổ phong, nhưng những thiết kế này lại mang hơi hướm trừu tượng của nghệ thuật hiện đại rất rõ ràng.

Trên khán đài có những tiếng xì xào nho nhỏ: "Vãi chưởng, đây mà là kịch sân khấu cosplay sao?" "Vậy phải xem định nghĩa của cậu thế nào. Xem đi đã."

Bắt đầu vào truyện, tiểu cô nương Thâm Y bước vào Tịnh Quốc Phủ, tìm kiếm vị hôn phu Mạch thiếu của mình.

Lúc cửa phòng đình viện giữa hồ nơi Mạch thiếu ở mở ra, nương theo hai tấm bình phong to lớn được kéo ra, ánh sáng trong sân khấu biến hóa trong nháy mắt.

Căn phòng sơ sài, âm u, lạnh lẽo.

Một cái giường, một cái bàn, một cái tủ, đều là màu tối; vài sợi dây thừng thô to treo trên không trung, kỳ dị không biết để làm gì.

Mạch thiếu mặc thuần một màu trắng gục trên bàn, trên vai đắp một tấm áo mùa đông dày dặn nhưng vẫn thấy được thân hình gầy gò dưới lớp áo run lên từng trận.

Ánh sáng từ một góc rọi xuống, chiếu lên lưng Mạch thiếu, khiến chàng trông như đang xây lưng về phía ánh sáng. Lấm tấm chấm bụi chuyển động trong ánh sáng, im lìm trên không.

Sân khấu quang đãng như vậy, dù không có giới hạn nhưng lại khiến người ta cảm giác được rất rõ ràng rằng đây là một ngục giam.

Dưới đài không ngừng có người giơ ống kính camera chĩa tới như súng dài súng ngắn. Hình ảnh sân khấu này mang một vẻ đẹp và cảm xúc rất riêng biệt, sạch sẽ, dường như không lấm một hạt bụi trần.

Trên khán đài nãy giờ vẫn luôn rất yên tĩnh. Những chỗ ngồi bị bỏ trống lúc trước không biết từ lúc nào đã lại được lấp đầy. Ở lối vào thậm chí còn đứng không ít người.

Các nhân vật lần lượt lên sân khấu, mỗi màn kịch đều được phối nhạc. Có người thán phục: "Đây chẳng phải chính là những bài hát được phát hành rải rác suốt một năm nay của Cưu Bạch sao! Dùng vào đây hợp hết sức!"

Bên cạnh có người nói: "Anh còn không nhìn ra sao? Rõ ràng là Cưu Bạch đã trù bị cho vở kịch này từ rất sớm rồi, mỗi một từ khúc đều là viết cho vở kịch cả đấy, chỉ là trước kia không ai biết thôi!"

Hai màn "Vào cửa son", "Từ chối hôn sự" trôi qua rất nhanh, Mạch thiếu bị nhốt trong Nhất Sát Hải rốt cuộc cũng quyết định đưa tiểu cô nương Thâm Y ra khỏi hồ, đến Lê viên gặp Lưu Hí Thiềm, giao phó người con gái mình yêu cho người, một mình ra đi đối mặt với sát thủ Phượng Hoàn Lâu.

Màn che sân khấu lại được kéo ra, bối cảnh đã đổi thành lầu hí kịch Lê viên cổ kính. Một người đang đứng giữa đài, đưa lưng về phía khán giả, trên thân mặc bộ áo bào bạch mãng của trĩ vĩ sinh (*), bên cạnh là một hoa đán phục sức lộng lẫy.

(*) Nguyên văn là 雉尾生, một loại vai tiểu sinh, sắm vai những nhân vật thanh niên có võ.

Chỉ thấy trĩ vĩ sinh kia tư thế uyển chuyển, lấy tay áo che mặt xoay người lại, trong đôi mắt vân sáng chớp động, sáng rõ kinh người. Chợt, tay áo rũ xuống, gương mặt hoàn toàn lộ ra, như hoa đào nở trên ngọc trắng, diễm lệ đến nao lòng! Ánh sáng thay đổi, chiếu lên hoa đán bị lu mờ bên cạnh. Hết thảy ánh mắt người xem trong nháy mắt đều tụ về phía đó.

Dư Phi quay người lại liền nhìn thấy Bạch Phỉ Lệ đứng dưới đài.

Anh áo mũ chỉnh tề, tựa người cạnh sân khấu, y chang một quý công tử, nhìn không chớp mắt vào cô.

Chẳng biết tại sao, lúc Dư Phi thấy anh, trong lòng lại lờ mờ nổi lên vài phần hận ý mồn một, cũng không biết là hận anh tối qua cùng cô như vậy mà hôm nay lại không chịu lộ diện, hay là hận mấy câu Quan Cửu nói trước đó. Cái tính phản nghịch của cô lại vùng lên, hạ quyết tâm phải diễn thật thần sầu, khiến anh phải choáng ngợp, trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ ác độc, muốn khiến anh cả đời này cũng không quên được mình.

Hai bàn tay cô nắm chặt giấu dưới tay áo, cổ tay hất một cái, hất một cái, lại hất một cái, hất tay áo là kỹ thuật vững chắc của cô suốt mười sáu năm nay. Ống tay áo trắng như tuyết tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng xếp ngay ngắn trên cổ tay cô, lộ ra một một đôi bàn tay trắng nõn, đẹp vô ngần.

Tiếng nhạc đệm vang lên, cô bắt đầu cất giọng hát: "...Ta đã từng, bắn mũi tên bay xa ngàn dặm, ta đã từng, bày diệu kế đánh lui Hoàng Sào..."

Câu hát vừa cất lên, hùng hậu đầy nội lực, khán giả toàn trường đều rùng mình một cái.

Phải biết rằng những khán giả này, hiếm có ai từng đến phường kinh kịch nghe kinh kịch chân chính, thường đều chỉ nghe trên TV, chung quy không thể chấn động được như khi nghe trực tiếp. Những người này không cần phải nghe nhiều, hát có hay thật hay không, vào tai một cái là biết ngay. Sau một khắc lặng ngắt ngắn ngủi, rạp hát trước đó vẫn luôn yên tĩnh chợt bùng lên một tràng vỗ tay điên cuồng. "Trời ạ, đây là hát hí khúc thật đó!", "Cưu Bạch tìm đâu ra được một người đóng tạm giỏi thế nhỉ? Quá xuất sắc! Quả thực là giết chết Lăng Tửu trong nháy mắt mà!"

Dưới đài, sắc mặt Lăng Tửu đứng cạnh Ly Hận Thiên đã rất khó coi. Sắc mặt Ly Hận Thiên cũng chẳng lấy gì làm dễ nhìn.

Dư Phi trên đài vẫn đang hát, tiếp theo là một câu nhịp mau: "...Hoa say ba nghìn khách, kiếm lạnh mười bốn châu, gan lớn chí mạnh, lòng sáng như tuyết..." Như ngọc xâu chuỗi, như gió đuổi mưa, thanh sắc bỗng nhiên chậm lại, chợt chuyển nhu tình, "Mà lúc này đây, cảnh xuân đã tàn, người sao còn ở?" Mắt cô liếc về phía Bạch Phỉ Lệ dưới đài, "Hoa nở trên đồng, người cứ từ từ mà về vậy..."

Một chữ "vậy" này, âm kéo thật dài, kéo hết một hơi vẫn chưa dứt, trong lúc kéo còn nhấn nhá luyến láy thêm mấy lần, đầy vẻ triền miên động lòng người. Khán giả dưới đài không tự chủ được mà vỗ tay ầm ầm tán thưởng.

Nhưng đâu chỉ có giọng hát động lòng người, ánh mắt cũng thật câu hồn đoạt phách.

Bạch Phỉ Lệ vốn đang một tay khoanh lại, một tay chống cằm, hết sức chăm chú xem, khi ánh mắt kia lướt qua đây, mắt anh chớp chớp hai cái rồi cụp xuống. Dư Phi thấy tia sáng từ khuyên tai của anh lóe lên sáng ngời, mơ hồ chiếu rọi màu sắc khác thường của vành tai, khóe miệng không khỏi cong lên. Trong lúc đó bất chợt dưới sân khấu bắn lên ánh máu, tiếng nhạc đột ngột dồn dập nhịp trống, cô xoay người dời mắt, giọng hát cũng hạ xuống.

Kịch biến này tới quá đột ngột, khán giả không hề đoán trước được, mỗi người trong lòng đều căng lên, nín thở, quệt mồ hôi.

Những thành viên khác của studio Cưu Bạch lúc đầu chỉ xem truyền hình trực tiếp trong hậu trường, giờ cũng nhao nhao vòng ra sân khấu, chen đến dưới đài xem kịch.

Người trên đài trang phục tung bay như hoa nở, hai chân dời bước như gió cuốn nước chảy. Toàn bộ sân khấu tuy chỉ có vài người đang diễn, nhưng phối hợp cùng hình chiếu và ánh sáng, cả kịch trường lại như bị bao phủ bởi đao quang kiếm ảnh, cực kỳ nguy hiểm, khiến người xem hết hồn.

Có người quen biết với Cưu Bạch thấy đám Doãn Tuyết Diễm ra đây mà trang phục diễn cũng chưa thay ra, bèn chen qua, hỏi: "Diễm gia, người đóng Lưu Hí Thiềm là ai vậy?". Doãn Tuyết Diễm khoanh tay, "Quan Sơn tìm được ngay trước hôm diễn, bọn tôi cũng không biết là ai.". Người kia thụi cho Doãn Tuyết Diễm một quyền, nói: "Giấu giếm làm gì? Diễm gia, mấy cậu hiện giờ cũng quá đáng giận mà!". Doãn Tuyết Diễm bất đắc dĩ: "Có người bảo tên cô ấy là "Ngôn Bội San" gì đó, là người của thành phố Y, bọn tôi thật sự không biết mà!"

Lăng Tửu và Ly Hận Thiên đứng cách nhóm anh ta không xa. Lăng Tửu nhìn người trên đài mặc bộ áo bào bạch mãng hoa lệ rực rỡ, tung mình nhảy múa, chỉ vàng chỉ bạc phức tạp trên người rạng ngời lấp lánh, tựa như dải ngân hà; đôi lông công cứ như là vật sống, lúc đấu với sát thủ nhị phẩm của Lăng Quang, còn phất qua sống mũi đôi môi của cô, đôi mắt diễn vẻ hút hồn của Lưu Hí Thiềm, không biết có bao nhiêu là ngả ngớn buông tuồng, người xem nhìn mà cõi lòng tê dại.

Lăng Tửu càng xem càng khó chịu, càng cảm thấy buồn phiền ảo não.

Một năm trước Quan Cửu và Quan Sơn Thiên Trọng không biết làm sao mà đột nhiên ý tưởng lớn gặp nhau, quyết định dựng vở kịch sân khấu "Công tử trong hồ". Lúc đó cô ta cũng vừa mới nhận được lời mời tham gia vào hạng mục kịch sân khấu nóng bỏng tay của studio Phi Ngã. Hai bên đối lập, cô ta lập tức phân chia cao thấp. Về sau lúc tập luyện "Công tử trong hồ", nội tâm cô ta cảm thấy không thoải mái, cảm giác này càng để lâu càng ngấm sâu, giữa chừng Ly Hận Thiên lại chủ động tìm đến cô ta, cô ta tố khổ với Ly Hận Thiên, cuối cùng rốt cuộc cũng chia tay với Quan Sơn Thiên Trọng, đầu quân sang studio Phi Ngã.

Cô ta vẫn cảm thấy đám Cưu Bạch dựng vở kịch này quy mô thì nhỏ mà đầu tư thì keo kiệt, không có chế tác lớn, không phối cảnh hoành tráng, dến diễn viên cũng chỉ lèo tèo có mấy người. Cô ta mấy lần đòi Quan Sơn Thiên Trọng đổi sang làm vở khác, tranh thủ tài trợ của đại kim chủ, đều bị anh cự tuyệt, cuối cùng ầm ĩ trở mặt.

Lúc cô ta xem thiết kế trang phục của Lưu Hí Thiềm, cũng coi như tạm hài lòng, thế nhưng mỗi lần tìm Quan Sơn Thiên Trọng hỏi trang phục làm xong chưa? Có thể mặc thử chưa? Quan Sơn Thiên Trọng đều nói, cái này làm rất lâu, chờ một chút, có thể phải đến vài ngày cuối mới hoàn thành.

Cô ta vốn không mấy tin anh, đợi đến phút chót, cô ta hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng gì nữa. Trước mặt Ly Hận Thiên, cô ta không biết đã mắng Quan Sơn Thiên Trọng là "nghèo kiết xác" bao nhiêu lần.

Nhưng cô ta thật sự không ngờ rằng, Quan Sơn Thiên Trọng không hề lừa cô ta. Cô ta lại càng không ngờ được, vở kịch tưởng chừng không tiếng không miếng này cuối cùng lại có thể gây nên được hiệu quả tốt đến vậy. Chẳng cần phải đề cập đến những thứ khác, chỉ xét riêng tính thẩm mỹ và khí chất tổng thể thôi, vẻ đẹp thanh tịnh xuyên suốt từ đầu đến cuối này, cũng đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của khán giả đối với kịch cosplay rồi.

Nhìn giới truyền thông đang không ngừng say sưa quay chụp, và cả những nhà tài trợ đang liên tục gật gù, có thể nhận ra rằng, bắt đầu từ đêm nay, studio Cưu Bạch sẽ trở thành một cái tên nóng, vở kịch này cũng sẽ trở nên sốt xình xịch. Đến sáng mai, các video ghi hình đêm nay sẽ được truyền khắp giới, trở thành một kiệt tác kinh điển mới.

Hết thảy đã chẳng còn chút nghi ngờ nào nữa.

Nhưng tất cả những thứ này đều không dính dáng một tí gì tới cô ta.

Trên sân khấu, Lưu Hí Thiềm và sát thủ nhị phẩm Lăng Quang đang chém giết đến hồi gay cấn, lưỡi đao của sát thủ chỉ một chút nữa thôi sẽ đâm xuyên qua Lưu Hí Thiềm, nhưng từ trong bóng tối chợt bắn ra một tia ánh kim sắc bén, bắn lệch đường đao của sát thủ. Một chớp mắt ấy sinh tử chấp chới, kinh tâm động phách, Lưu Hí Thiềm, xoay người nhảy lên, đuôi công trên đầu phác một vòng lớn, uốn lượn như hai con rắn đang nổi giận, lúc lướt qua trước mặt nàng thì chợt bị nàng há miệng ra ngậm lấy, ánh mắt thoắt cái trở nên vừa mê hoặc diễm lệ lại vừa lạnh lùng tàn độc, trường kiếm trong lòng bàn tay phóng nhanh tới, thẳng một đường đâm xuyên qua lồng ngực sát thủ.

"Vãi mèo... Xem thích thật..."

"Diễn tốt quá chừng... Lúc trước luyện tập cô ấy cũng diễn như vậy sao? Tôi nhớ hình như đâu có đâu..."

"Trước đó không hóa trang cũng không đeo lông công, nhìn ra thế nào được?"

"Tôi sớm đã bảo cậu đừng có hoài nghi Quan Sơn rồi mà. Cậu xem Quan Sơn đang một mình một góc quan sát bên kia đi kìa, cậu ta khẳng định là đã nắm chắc trong lòng rồi. Trước đó còn nói không quen cô nàng này, chậc chậc, biết giả bộ gớm!"

Lăng Tửu nương theo phương hướng người bên Cưu Bạch chỉ, quả nhiên nhìn thấy Quan Sơn Thiên Trọng đang một mình đứng ở góc bên kia sân khấu, khóe miệng dường như đang mỉm cười, ánh mắt sát sao theo dõi người trên đài. Lại nhìn lên sân khấu, Lưu Hí Thiềm đá một cước lên thi thể sát thủ, ngước mắt lên, ánh mắt cũng bay về phía Quan Sơn Thiên Trọng dưới đài.

Mắt đi mày lại, không biết liêm sỉ.

Cô gái tên "Ngôn Bội San" đóng Lưu Hí Thiềm này nổi danh chắc rồi, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ một bước lên trời, thậm chí còn vượt qua cả địa vị mà cô ta khổ cực xây đắp bấy lâu nay.

Trước đây cô ta không hề ý thức được vai Lưu Hí Thiềm này lại có thể nổi bật đến vậy, hiện giờ xem ra danh tiếng của vai này sẽ còn vượt trên cả hai nhân vật chính.

Một vở kịch chỉ có thể lăng xê cho một người, cô ta từng tính đến chuyện này, nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện đó từng cách cô ta gần vậy. Lúc đầu cô ta vẫn cảm thấy cho dù có thể lăng xê, cũng là lăng xê cho Quỷ Đăng, bắt cô ta diễn Lưu Hí Thiềm là Quan Sơn Thiên Trọng không coi trọng cô ta.

Hết thảy những thứ này lúc đầu đáng ra đều thuộc về cô ta. Nhưng hãy nhìn cô ta bây giờ xem? Chẳng những bỏ lỡ mất dịp tốt, lại còn đeo lên người cái danh "phản bội" tai tiếng như vậy. Giới này không giống như những giới khác, giới viết lách còn có thể đổi bút danh khác tẩy trắng làm lại từ đầu, nhưng với đám coser bọn họ, sao có thể đổi khuôn mặt khác chứ.

Lăng Tửu càng ngẫm lại càng cảm thấy phiền não bất an, hãi hùng khiếp vía, xoay người định rời đi, Ly Hận Thiên bỗng giữ cô ta lại: "Bảo bối, em nhìn kỹ trang phục của Lưu Hí Thiềm xem. Em nhìn đường vai, chiều dài trang phục đi kìa..."

Lăng Tửu bừng tỉnh trong phút chốc.

Nhìn trang phục diễn vừa như in trên thân người nọ, trong lòng cô ta dậy sóng phẫn nộ, càng ngày càng hung bạo.

***

Phía sau Lưu Hí Thiềm mê hoặc diễm lệ là A La Xá thận trọng điềm đạm. Mạch thiếu biết rằng kẻ ngoài kia là có trù tính trước rồi mới hành động. Đám người trong Lê viên bàn bạc, có người mù mịt không hiểu gì, có người lại tính toán cặn kẽ. Nhưng dù thế nào, một hồi gió tanh mưa máu cũng sắp xảy ra.

Đến đây, tất cả mọi người đều đã hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện, xem đến say sưa, nhưng vở kịch lại ngừng lại giữa chừng.

Diễn viên Cưu Bạch lên sân khấu chào cảm ơn, dưới đài mọi người đứng dậy vỗ tay vang dội, tiếng vỗ tay kéo dài mãi không ngớt. Quan Cửu cầm mic nói:

"Ngày hôm nay chỉ diễn nửa phần đầu của "Công tử trong hồ", nửa phần sau chúng tôi sẽ cố gắng chuẩn bị tốt hơn, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục theo dõi ủng hộ cho studio Cưu Bạch của chúng tôi, cảm ơn mọi người!"

Bên dưới có cô gái hét với lên: "Vị diễn A La Xá! Xin hãy xưng danh! Mong được gả cho!"

Đám Cưu Bạch trên đài phá lên cười, nhìn về phía Thứ Cơ. Quan Cửu nói: "Em gái, đây là hòa thượng thật đấy, là khách mời đặc biệt của bọn tôi." Cô đưa mic cho Thứ Cơ, Thứ Cơ cầm mic: "Hoan nghênh đến với Văn Thù giải mộng..."

"Á á á á á á anh chính là Cá Chép!"

"Mong mọi người quan tâm nhiều hơn tới Phật pháp..."

Dưới đài chợt dậy lên một màn tỏ tình chụp ảnh điên cuồng "Á á á á á á trời ơi ông xã anh thật là đẹp trai quá đi!" "Ông xã em yêu anh chết mất!!!".

"... Các vị nữ thí chủ làm ơn tự kiềm chế lại một chút... Còn như thế nữa tôi trở về sẽ phải quay mặt vào tường sám hối đó..."

Loạn cào cào.

Lại có người hô: "Lưu Hí Thiềm đâu rồi! Vì sao lại không thấy Lưu Hí Thiềm?!"

Đám người Cưu Bạch xoay nhìn quanh, vậy mà lại thật sự không thấy bóng dáng Dư Phi đâu.

***

Dư Phi lúc này đang vội vàng rửa mặt thay quần áo ở toilet phía sau sân khấu.

Mấy phút trước, cô nhận được điện thoại của bệnh viện, báo rằng tình hình của Ngôn Bội San đột ngột chuyển biến xấu, tình huống không ổn lắm, gọi người nhà mau chóng tới.

Cô không kịp nói với bên Cưu Bạch, lúc chạy ra ngoài thì gửi cho Thứ Cơ một đoạn voice chat: "Gà Chay đại ca ca, cậu về khách sạn trước đi, tình hình mẹ tôi ở bệnh viện đang nguy cấp, tôi phải tới đó ngay đây."

Bên ngoài trung tâm triển lãm có rất nhiều người. Kịch cosplay đã kết thúc, tất cả mọi người đều ra ngoài đón xe. Đồng thời, trung tâm triển lãm quốc tế vẫn còn một vài hoạt động biểu diễn khác, cũng vừa kết thúc, người người đứng chen chúc cùng một chỗ.

Dư Phi thấy giờ không thể bắt được xe ngay, có gọi xe tăng giá cũng không có xe chạy, bèn nhanh chóng quyết định, xuyên qua con ngõ bên cạnh, đi sang đường lớn đầu bên kia.

Thành phố Y có lịch sử lâu đời. Tòa nhà khang trang của trung tâm triển lãm quốc tế bị bao quanh bởi những khu nhà kiến trúc truyền thống nằm trong diện được bảo hộ, ngõ hẻm cũ kỹ nhiều vô số, rất giống với khu nhà chỗ cô. Dư Phi rất quen thuộc những nơi như thế này, xuyên trái rẽ phải, trước mắt có thể thấp thoáng thấy được ánh đèn đường lấp ló của con đường lớn bên ngoài, bất chợt lại bị vài người chặn lại.

"Gái à, sao phải chạy nhanh thế, hại bọn này đuổi theo lâu quá chừng."

Dư Phi định thần nhìn kỹ lại, hóa ra là đám Ly Hận Thiên, Lăng Tửu, Âm Độ Tư của studio Phi Ngã.

Dư Phi đang vội về với mẹ, sao còn tâm tình mà dây dưa với bọn họ? Lời nói ra tất nhiên chẳng lấy gì làm dễ chịu: "Tránh ra, chó khôn không cản đường."

"Cáu kỉnh quá nhỉ." Âm Độ Tư nói, "Không phải đứng đường bán thân sao? Còn dám lớn tiếng à."

Sắc mặt Dư Phi lạnh xuống: "Anh nói ai?"

"Nói cô đấy, Ngôn Bội San!"

"Lặp lại lần nữa coi."

"Ngôn Bội San, đừng tưởng chỉ mình cô mới là dân anh chị. Bọn này đã tìm người điều tra rồi, Ngôn Bội San, một ả đặc biệt thích mặc xường xám, chính là cái loại tiểu thư đặc sản của thành phố Y các người! Mấy năm trước bị bắt trong đợt càn quét tệ nạn, còn bị bỏ tù, hồ sơ lưu lại rành rành ở cục công an. Chậc chậc, lợi hại!"

Dư Phi im lặng nhìn bọn họ một hồi, đột nhiên cầm lấy cây gậy trúc lớn gác bên tường, hung tợn đánh về phía họ.

"Đ** m* bà đánh chết chúng bây!"

***

Màn "Cuộc đấu chốn Lê viên" còn chưa diễn xong, Âm Độ Tư đã đưa điện thoại cho Ly Hận Thiên và Lăng Tửu xem.

Là một vài tin tức trên mạng khi tìm kiếm cái tên "Ngôn Bội San". Phần lớn là những tin tức không liên quan gì, nhưng cái thứ sáu lại là một đường link đính kèm file văn bản, có thể nhìn thấy một số từ khóa then chốt: năm 201x, thành phố Y, càn quét tệ nạn. Tiếp đó là ba chữ "Ngôn Bội San" được giao diện tìm kiếm đánh dấu đỏ.

Âm Độ Tư nói: "Tôi tìm thử theo nhiều cái tên đồng âm khác rồi. "Ngôn Bội San" là cái tên được dùng đến nhiều nhất, tôi đoán chính là cái này."

Ly Hận Thiên gật đầu nói: "Tôi nhớ ai đó có đàn chị là phóng viên mảng tin tức xã hội phải không? Gọi điện thoại hỏi chút xem, không chừng lại biết đến đấy."

Lăng Tửu gọi: "Nguyệt Nguyệt."

Nguyệt Nguyệt chính là cô gái cằm nhọn đứng trước mặt Quan Sơn Thiên Trọng bênh vực cho Lăng Tửu hôm trước, sau khi Lăng Tử đầu quân cho Phi Ngã, Nguyệt Nguyệt chơi rất thân với cô ta, quan hệ giữa hai người rất tốt.

Nguyệt Nguyệt gọi điện cho đàn chị làm phóng viên kia, mở loa ngoài:

"...Đợi chị tra lại chút, tên này chị từng thấy đâu đấy rồi."

Cả đám yên lặng chờ, một lát sau, chị phóng viên bên kia nói: "Cô gái này trông như thế nào? Có phải cao gầy, dáng đẹp, thích mặc xường xám không?"

Nguyệt Nguyệt nói: "Đúng đúng đúng, mắt hơi xếch, khi trang điểm lên nhìn rất yêu diễm, còn có thể hát hí khúc nữa."

Trong điện thoại nói: "Đúng là Ngôn Bội San rồi. Cái cô này làm tiểu thư bao năm qua, chị nghe thầy chị nói, cô ấy bị bắt mấy lần rồi, cảnh sát đều biết mặt cô ấy cả. Nghe nói tính tình rất hào sảng, thích nghe hí khúc, chị biết cô ấy là bởi cô ấy từng thay một cô bé khác ngăn tai..."

Cô phóng viên còn chưa dứt lời, bên Âm Độ Tư có tin nhắn, hắn ta xem lướt qua, nói với Ly Hận Thiên: "Ngôn Bội San thay trang phục, ra ngoài từ cửa A, hình như đang có chuyện gấp, còn chạy nữa."

Ly Hận Thiên nói: "Đi, đi gặp con ả này nào."

***

Dư Phi vung gậy trúc lên đập vào giữa trán hai người Âm Độ Tư và Ly Hận Thiên đứng phía trước, "bốp" một tiếng, trong bóng tối cực kỳ vang dội.

Âm Độ Tư quệt mặt, chửi: "Đ** m*, chảy máu rồi! Con mẹ cô còn dám động thủ!"

Dư Phi giờ chẳng khác gì sư tử cái, cầm gậy trúc, hung hãn đập bốn nam hai nữ bên Phi Ngã túi bụi. Lồng ngực cô phập phồng, thở phì phò nói: "Làm tiểu thư thì làm sao? Từng vào tù thì làm sao? Còn tốt hơn khối bọn chó má chúng mày!"

Đám Âm Độ Tư và Ly Hận Thiên chơi cos, mặt mũi dáng dấp đều không tệ, giữ kỹ nhất là khuôn mặt. Lúc này bị Dư Phi đánh cho chảy máu, lửa giận bốc lên, nếu không phải Dư Phi là con gái thì đã sớm tiến lên tẩn cho một trận rồi.

Âm Độ Tư quệt mặt đầy một tay máu, nói với Dư Phi: "Đánh người khác bị thương, cô cứ liệu thần hồn. Chúng ta tới đồn công an một chuyến phân giải."

Dư Phi nào thèm để ý tới bọn họ, rảo bước về phía đường cái. Đám Âm Độ Tư đời nào chịu thôi? Cô nhận vai Lưu Hí Thiềm, giúp Cưu Bạch nâng đỡ vở kịch này, đã là cản đường của Phi Ngã, huống chi giờ còn đả thương người! Ba tên con trai bên Âm Độ Tư xông ra trước mặt Dư Phi, chặn kín con hẻm chật hẹp.

Dư Phi giương mắt lên, dưới ánh trăng có phần lạnh lẽo không chịu lui bước. Cô nói: "Các người có chịu nhường không đây?"

Đám Âm Độ Tư cười nhạt: "Đánh người còn muốn chạy? Bọn này lại muốn nhìn chút xem một ả tiểu thư như cô có bản lĩnh đến đâu. Còn muốn diễn kịch sân khấu tẩy trắng, một vở thành thần sao? Nghĩ giới cos bọn này dễ trà trộn lắm phải không?"

Dư Phi không nói không rằng, vung gậy đánh tới, vẫn không nể nang gì mà đánh thẳng mặt. Ba người kia chưa kịp phòng bị, lại lần nữa bị đánh mà rên lên, trên mặt sưng vù chảy máu. Lần này bọn họ đã thật sự phát giận, vươn tay bắt lấy cây gậy của Dư Phi, kéo tay cô, đẩy cô vào bức tường gạch không trát vôi.

Dư Phi đập người lên tường gạch cứng rắn, cánh tay để trần bị ma sát đau đớn. Phía sau có tiếng gió vút đến, bọn họ cầm gậy trúc đánh trả lại cô. Cô né người, gậy trúc đập vào tường, làm vữa ra một đống đất cát.

"Mấy thằng chó, dám đánh người trên địa bàn của tao hả!"

Một tiếng chửi giận dữ đầy du côn vang lên, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dư Phi cả kinh ngẩng lên, chỉ thấy A Quang dẫn theo một tên anh em của gã tới. Bước chân họ không nhanh nhưng cũng khiến đám người Phi Ngã phải sợ run, nửa bước cũng không ngừng, ánh mắt lóe ra một tia sáng khiến người khác phải khiếp đảm.

Bọn họ trực tiếp cầm lấy hai ống thép trong đống đồ đạc bỏ đi ven đường – ban nãy Dư Phi không cầm ống thép mà chỉ chọn gậy trúc.

Hai cô ả Lăng Tửu và Nguyệt Nguyệt chớp mắt mặt mày xanh mét: "A...a..."

Ống thép nâu gỉ lạnh lẽo vô tình giáng xuống ba tên con trai của Phi Ngã.

Đám Âm Độ Tư gào khóc thảm thiết. Ly Hận Thiên ban đầu còn cắn răng chịu đựng, về sau nhận ra hai gã này hoàn toàn không có ý định ngừng tay, thật sự muốn đánh chết bọn họ, cũng la lên: "Lăng Tửu! Báo công an đi!"

Lăng Tửu lập cà lập cập móc điện thoại ra, lập tức bị gã anh em kia cướp mất, ném vào rãnh cống bên cạnh. Gương mặt đó thờ ơ như không, không chút biểu cảm, hệt như một khúc gỗ. Nhưng chính bởi khuôn mặt đó mà chân tay Lăng Tửu mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất bất động.

Dư Phi dựa vào tường gạch. Cứ như vậy suốt mười giây, tình cảnh đã chuyển thành máu me be bét, Âm Độ Tư và một tên con trai đã chảy máu đầy mặt, tên còn lại tay và mặt sưng vù như đầu heo, hôn mê nằm gục dưới đất. Ly Hận Thiên rốt cuộc cũng ý thức được rằng hai gã này không phải côn đồ bình thường. Ở một ngõ hẻm cũ kỹ thế này, chỉ sợ đến một cái camera cũng chẳng có, lúc này hắn mới khiếp hãi thấu tim, ôm lấy chân A Quang luôn miệng xin tha. Lăng Tửu và Nguyệt Nguyệt đã sợ đến phát điên, ôm chặt lấy nhau ngồi một góc, run rẩy.

Dưới ánh trăng lạnh toát, cuộc đánh hung tàn vẫn đang tiếp tục.

Dư Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cả người nhũn ra mà hô lên: "Đừng đánh nữa!"

A Quang và anh em của gã lúc này mới "bang" một tiếng ném ống thép gỉ sét đi. A Quang nhìn Ly Hận Thiên mềm oặt như đống bùn nhão, cơ mặt giật một cái, chán ghét quát: "Cút."

Ly Hận Thiên như được đại xá, xiêu vẹo bò dậy, cùng tên con trai chưa bị đánh ngất dìu tên kia đi, hai cô gái cũng đỡ nhau dậy, lảo đảo chạy trối chết về phía trung tâm triển lãm.

Bóng dáng đám người Phi Ngã biến sạch khỏi ngõ.

Dư Phi vịn lấy tường gạch, chậm rãi đi ra ngoài, cả người như mệt lả.

A Quang nháy mắt với gã anh em, người kia lập tức rời khỏi.

A Quang gọi Dư Phi: "Em đi đâu vậy?"

Dư Phi đáp: "Bệnh viện."

A Quang nói: "Anh đi với em." Nói đoạn thò tay qua ôm lấy eo Dư Phi.

Dư Phi tránh khỏi tay gã, né sang bên cạnh: "Anh Quang, vừa rồi cảm ơn anh. Tự em đi được rồi."

A Quang cười ha hả: "Cô nhóc này, toàn thích nói một đằng làm một nẻo. Lúc trước nói phải đến bệnh viện, kết quả anh hỏi dì em xem em đang ở phòng bệnh nào, dì em lại nói em đến trung tâm triển lãm biểu diễn. Em có lòng dạ biểu diễn, sao lại không chịu đi chơi với bọn anh hả? Anh lái xe qua đây, đúng lúc thấy em chạy về phía này. Rồi sao? May mà anh tới kịp đấy."

Gã nhìn Dư Phi, nói: "Hay để anh đỡ em đi, em xem em lại chẳng nhũn ra rồi kìa."

Gã xích lại gần, trực tiếp sờ lên mông Dư Phi. Dư Phi vừa tránh vừa chạy ra ngoài, rốt cuộc không cự lại được nữa, bị A Quang đè lên phía sau bảng hiệu của một ngôi miếu lâu đời ở đầu hẻm. Bên ngoài miếu, đèn pha ô tô như một mũi tên xẹt qua, nhưng lại không có lấy một người đi đường.

A Quang thở hồng hộc giam lấy cô, nói: "Anh giúp em nhiều như vậy, để anh sờ một cái thì có làm sao? Diễn hát à, đ** m* em, có gì khác không? Đừng có giả bộ thanh cao."

Dư Phi liều mạng giãy thoát tay ra, lật tay giáng cho gã một cái bạt tai.

A Quang trừng mắt, nổi giận, "Con ả thối!"

Gã chẳng nương tình chút nào với Dư Phi, ép chặt Dư Phi lên cột trụ ngôi miếu, "roạt" một tiếng xé rách áo cô.

Dư Phi cắn chặt răng, tuyệt không đầu hàng mà từ bỏ kháng cự, nhưng trong mắt đã ánh lên vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một bàn tay chặn lên ngực A Quang.

Một bàn tay trắng trẻo, thon dài đẹp mắt.

Bàn tay không dùng chút sức lực nào. Nhưng A Quang vẫn sững lại, ngẩng lên. Dư Phi thấy gã há miệng định mắng chửi, nhưng không thốt ra lời nào, sau một khắc lưỡng lự, A Quang buông tay ra, lui về phía sau một bước.

A Quang nhìn người kia, như muốn nói gì, cuối cùng lại không nói ra, quay người, không ngoảnh đầu lại mà một mạch bước đi.

Dư Phi không cần quay đầu lại.

Chỉ cần nhìn bàn tay đó thôi, cô cũng biết, là Bạch Phỉ Lệ.

Bạch Phỉ Lệ đi ra trước mặt cô, nhìn cô, Dư Phi quay mặt ra chỗ khác. Áo cô xộc xệch, lộ ra nội y bên trong, và cả nửa bầu ngực trắng như tuyết dưới ánh trăng.

Bạch Phỉ Lệ vươn tay phải ra, khép lại vạt áo trước của chiếc xường xám cho cô. Anh định cài nút áo lại, nhưng phát hiện ra nút buộc đã bị A Quang giật đứt.

Anh hơi khựng lại, tay trái chìa ra, trên tay là chiếc khăn quàng của Dư Phi, chiếc khăn quàng cổ mỏng tang màu xanh nhạt. Bạch Phỉ Lệ giũ khăn ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, phủ lên ngực.

Anh nhìn cô.

Trong chớp mắt đó, nước mắt Dư Phi ồ ạt trào ra. Cô chợt giật khăn ra ném xuống đất, xoay người chạy hết tốc lực ra ngoài. Vừa lúc bên ngoài có một chiếc xe để đèn không khách đi qua, cô vội vội vàng vàng ngăn lại, suýt nữa bị đâm phải, rồi lại vội vội vàng vàng lên xe.

Trong xe, cô không ngừng khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, điện thoại có tin nhắn WeChat, cô mở ra xem, là Bạch Phỉ Lệ. Bạch Phỉ Lệ nhắn: "Cô chờ tôi một chút." WeChat báo anh đang nhập chữ, nhưng ngay sau đó, anh lại không nhập nữa.

Cô rơi nước mắt, nghĩ đến chuyện Bạch Phỉ Lệ đến từ lúc nào?

Anh chắc hẳn là bám theo nhóm Ly Hận Thiên tới đây. Nhưng khi Ly Hận Thiên ức hiếp cô, vì sao anh không ra mặt?

Vì sao nhất định phải đợi đến khi Ly Hận Thiên và A Quang lần lượt nhục mạ cô, nhục mạ đến thậm tệ rồi, anh mới chịu đi ra?

Rốt cuộc anh muốn biết gì đây? Muốn biết cô rốt cuộc có phải gái đứng đường, có từng vào tù không? Muốn biết lớp màng kia của cô rốt cuộc có phải là giả? Chẳng lẽ bây giờ cô lại đi nói với anh rằng: Thực ra Ngôn Bội San không phải là tôi mà là mẹ tôi? Nhưng nói ra rồi thì có nghĩa lý gì chứ?

Giờ anh đã hài lòng chưa? Bạch Phỉ Lệ biết "Ngôn Bội San" đúng là gái đứng đường, Bạch Phỉ Lệ biết cô có thể để yên cho một thằng đàn ông khác làm nhục, anh hài lòng chưa hả?

Cô nhìn con số ba vạn hai, cảm thấy cực kỳ nhức mắt, chợt nhấn vào profile của anh, nhấn xuống nút ấn màu đỏ.

Xóa bỏ.

Giờ thì tốt rồi. Anh không biết tên cô, không biết số điện thoại của cô, chỉ cần ấn nút này là hoàn toàn có thể xóa bỏ mọi dấu tích anh để lại suốt năm ngày qua ra khỏi cuộc sống của cô.

Xóa bỏ.

***

Dư Phi chạy đến phòng ICU của bệnh viện, được thông báo rằng Ngôn Bội San đã được chuyển ra ngoài để người thân gặp mặt lần cuối.

Tình hình chuyển biến xấu nhanh chóng như vậy, lúc trước khi thông báo cho cô chỉ nói là tình hình không ổn, mới vài chục phút trôi qua, họ đã tàn nhẫn nói với cô, gặp mặt lần cuối.

Khu điều trị khẩn cấp của bệnh viện quá đông bệnh nhân, dọc hành lang bên ngoài đặt đầy những giường bệnh tạm thời. Dư Phi theo sự chỉ dẫn của y tá chạy hộc tốc đến một góc ở cửa sau khu điều trị khẩn cấp, đó là lối đi thông tới nhà xác.

Ngôn Bội Linh từ xa nhìn thấy cô, nắm chặt lấy bàn tay trơ xương của Ngôn Bội San, rơi lệ mỉm cười: "Tới rồi, Uyển Nghi tới rồi."

Dư Phi nhào tới bên cạnh Ngôn Bội San, nước mắt giàn giụa. Ống dẫn trên người Ngôn Bội San đều đã được lấy xuống, gương mặt cuối cùng cũng sạch sẽ. Bà mở to mắt, nhìn Dư Phi, môi mấp máy.

Dư Phi ghé tai tới gần, nghe thấy Ngôn Bội San nói: "Xin lỗi, Tôm của mẹ... Xin lỗi."

Dư Phi òa khóc.

Lần cuối Ngôn Bội San gọi cô là Tôm là khi nào? Là vào mười sáu năm trước, lúc bà rời khỏi Bắc Kinh sau khi đưa Dư Phi vào Thiện Đăng Đĩnh.

Vì sao bà lại muốn đưa Dư Phi vào Thiện Đăng Đĩnh, là vì sợ cô biết thân phận thật sự của bà.

Nhưng Tôm của bà rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, Tôm của bà rốt cuộc cũng có thể tự mình tìm được đường về nhà.

Xa xa, một quý bà ăn vận đẹp đẽ nhìn Dư Phi gào khóc bên cạnh Ngôn Bội San, nhìn người đàn bà tiều tụy kia, người đàn bà đẹp nức tiếng thuở nào, bỗng chốc chỉ còn nằm trên cái giường bệnh tạm thời ọp ẹp.

Bà nói với cô gái trẻ bên cạnh đang dìu bà: "Đi thôi, thanh toán tiền thuốc men cho họ."

Cô gái kia nói: "Vì sao chứ? Bà ta hại dì và chú Dư ly hôn, sao dì phải thanh toán tiền thuốc men cho bà ta?"

Quý bà nói: "Người làm, trời trông. Ung thư cổ tử cung, còn trẻ vậy đã chết, báo ứng của bà ấy đã tới. Phụ nữ ấy à, phải biết giữ mình." Bà nhìn cô gái trẻ, nói tiếp: "Nhưng dì vẫn phải kính trọng Ngôn Bội San hai điểm, bà ấy đã một mình gồng gánh cả một nhà, nuôi em gái khôn lớn, thà rằng làm tiểu thư cũng không chịu dựa hơi nhà giàu. Bà ấy còn âm thầm sinh con cho lão Dư, nếu không phải năm mười tuổi Dư Phi lâm bệnh nặng ở Bắc Kinh, bà ấy phải cầu xin lão Dư giúp đỡ, dì và lão Dư có khi cả đời cũng chẳng biết chuyện này."

Cô gái kia bất mãn "xí" một tiếng, nói: "Làm như cao cả lắm vậy, con không tin dì không oán hận chút nào."

Quý bà mỉm cười, vô cùng cao nhã: "Có chứ, đương nhiên là có rồi. Cảm giác bị phản bội của người phụ nữ, chỉ có trả thù mới thật sự thỏa lòng. Dì đã đợi được đến ngày Ngôn Bội San phải chịu báo ứng, có điều còn chưa đủ."

Bà dịu dàng nhìn sang Dư Phi: "Vậy nên dì mới muốn thanh toán tiền thuốc men cho họ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dì chính là muốn con bé này phải chịu ơn nghĩa của dì, cả đời này cõng tội lỗi của mẹ nó trên lưng, không ngóc đầu lên được."

Giọng bà chợt đay nghiến, dường như đang hạ một lời nguyền rủa: "Cả đời sợ hãi, cả đời tự ti."

***

Vở kịch "Công tử trong hồ" thành công mỹ mãn, studio Cưu Bạch mở một buổi tiệc ăn mừng lớn.

Bạch Phỉ Lệ cả buổi đứng ngồi không yên.

Lúc trước anh nói với Dư Phi "Chờ tôi một chút", ban đầu định bắt một cái xe đuổi theo cô, lại bị Quan Cửu gọi điện cản lại: "Buổi tiệc mừng này mày không thể không đến."

Anh nói: "Tao tới muộn một chút."

Quan Cửu lập tức gạt đi, nói là ngay lúc này đang có nhà đầu tư và đối tác quan trọng tìm đến, muốn bàn bạc về việc hợp tác trong tương lai với Cưu Bạch. Khó được dịp nào cùng gặp mặt đông đủ như lần này, phía đối tác đang rất phấn khởi, anh là một trong hai người sáng lập, hiện giờ không thể nói là không đi.

Studio Cưu Bạch là tâm huyết của anh, anh phải nắm chắc mục tiêu và cơ hội cho studio Cưu Bạch. Tuy anh chưa từng cầu cạnh ai, nhưng trong lòng anh cũng biết, Cưu Bạch muốn tiến được xa hơn, nhất định phải hợp tác với những bên khác, phải có dự án mới tốt hơn. Đối với cơ hội được một đối tượng hợp tác ưu tú tự tìm tới cửa như thế này, anh không thể nào để người ta chạy mất được.

Anh nghĩ, Dư Phi tuy nhếch nhác nhưng chắc sẽ không xảy ra việc gì lớn. Trong ấn tượng của anh, cô nhóc này rất cứng cỏi.

Vậy nên anh vẫn đến tiệc mừng công.

Nhưng bữa tiệc này anh ăn mà lòng bất an.

Lúc nhà đầu tư và đối tác rời đi đã là hơn mười hai giờ. Anh nhìn WeChat của Dư Phi, chưa có trả lời, khoản tiền chuyển qua cũng chưa nhận.

Anh suy nghĩ đôi chút, cuối cùng vẫn nhắn một câu: "Cô sao rồi?"

Rồi phát hiện tin nhắn không gửi được.

Anh đã bị Dư Phi xóa bạn bè.

Anh lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, lại vào WeChat hỏi Tiểu Phất Điệp: "Chị họ em đâu rồi?" Tiểu Phất Điệp mãi không trả lời, không biết là đang ngủ hay thế nào.

Có được một vài dự án hợp tác hấp dẫn nhìn qua có vẻ rất đáng tin, studio Cưu Bạch càng chơi càng hưng phấn, chuyển chiến trường sang quán bar, dự định sẽ quay cuồng ăn chơi nhảy múa đến tận bình minh.

Bạch Phỉ Lệ nói: "Các cậu đi trước đi, tôi qua với các cậu sau."

Anh đến thẳng bệnh viện nhân dân số một thành phố Y. Khu tiếp tân đã không còn ai, anh bèn đến khu khám bệnh. Hỏi liền mấy người, mãi mới có một y tá có thời gian để trả lời anh: "Ngôn Bội San à? Hình như có người này thật, vừa mới mất xong, đã đưa vào nhà xác rồi."

Anh cả kinh nói: "Sao có thể?"

Y tá kia không nhịn được liếc anh: "Cậu là ai vậy? Không phải người nhà? Tự gọi điện hỏi đi! Đừng đứng đây vướng tay vướng chân người khác!"

Anh hỏi: "Có thể cho xem tư liệu về bệnh nhân này một chút được không ạ?"

Hộ sĩ bắt đầu nghi ngờ anh, đuổi anh ra ngoài: "Đi đi, bệnh viện không có nghĩa vụ phải cho cậu xem! Đừng ở đây gây trở ngại cho việc cứu chữa của chúng tôi nữa, tôi gọi bảo vệ rồi!"

Anh gọi đến số điện thoại kia của nhà Dư Phi, không ai nghe máy. Anh kiên trì không bỏ, lại gọi lại, hơn nửa giờ sau, một người phụ nữ trung niên nhấc máy, giọng nói cực kỳ uể oải: "Mua thìm tả đìm thoả, nị hầy bim cò? (Muộn thế rồi còn gọi tới, anh là ai vậy?)"

Trước đó anh đang nói tiếng phổ thông với những người khác nên nhất thời không phản ứng kịp, dùng tiếng phổ thông hỏi: "Ngôn Bội San có ở đây không ạ?"

Bên kia im lặng một hồi, rồi nói: "Hợi hơi chỏng mải hàm hạp tảng lò."

Bạch Phỉ giật nảy mình, "Dạ?"

Bên kia cho rằng anh nghe không hiểu tiếng địa phương, không nhịn được nói: "Kợi xỉ chỏ! (Cô ấy chết rồi!)"

"Chuyện khi nào vậy ạ?"

"Thầu xiêm (Mới đây)." Bên kia hơi cảnh giác, "Nị bim cò? Cha lẩu? Dẩn đâu xỉ chẩu đỉm hm đoong tả dần? Ừm hẩu mần la! (Anh là ai? Cảnh sát? Người ta đã chết rồi làm sao còn đánh được ai nữa? Đừng hỏi nữa!)" rồi cúp điện thoại.

Bạch Phỉ Lệ vẫn luôn là người ngàn chén không say, mới rồi uống cùng nhà đầu tư và đối tác tương lai cũng khá nhiều rượu, anh không cảm thấy say, nhưng bây giờ lại cảm thấy trong đầu đặc quánh hỗn độn.

Chết rồi?

Chết như thế nào? Tại sao lại chết?

Anh không ngừng nghĩ về ý nghĩa của từ "xỉ chỏ". Đó là một kết quả, một trạng thái đã thành. Có hỏi thêm cũng đâu có ích gì.

Nhớ đến vết thương trên lưng cô, đến hai lần cô gào khóc, đến chuyện cô luôn phải đến bệnh viện, cổ tay anh chợt mềm nhũn, điện thoại di động trong tay rơi xuống.

Chết rồi.

Cô ấy chết rồi.

Vì sao anh lại không đuổi theo?

Nếu mấy tiếng trước anh chịu đuổi theo cô, có phải cô sẽ không chết không?

Có phải anh lại vừa một lần nữa trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mình rồi không?