Mộng Tình Nhân

Chương 1: Thế giới mới



"Truyền thuyết kể rằng thế giới được tạo ra từ hai vị thần, thần Bernie và thần Keva. Thần Bernie cai quản đất trời, thần Keva cai quản nước và sự sống. Vì tham vọng của mình, thần Bernie âm mưu thống trị thế giới, trong tình thế nguy cấp Silas thần tướng dưới trướng Keva đã dùng chín giọt máu tim đúc ra thần kiếm chia đôi thế giới, bảo vệ thần dân.

Ba trăm năm sau, con trai thần Bernie là Otis mang binh xâm chiếm giành lấy một nửa thế giới, cuộc chiến diễn ra suốt nhiều tháng khiến sinh linh lầm than, đất trời đảo lộn, rất nhiều tinh linh ra đời lệch theo số mệnh..."

"Bác cũng nghe mấy cái này hả? Cháu nghĩ chỉ có bọn trẻ mới nghe thôi đấy."

Giọng kể nhẹ nhàng truyền cảm của nữ mc từ radio phát ra kéo Ngọc Thuần trở về hiện thực.

Bác tài xế chỉnh nhỏ âm lượng, liếc nhìn cô gái có thần sắc mệt mỏi qua gương chiếu hậu.

"Thi thoảng bác có nghe."

Ông cười gượng, nhìn ra con đường chật kín xe cộ, lắc đầu ngao ngán.

"Cháu gái có tin những điều đó là thật không?"

Ngọc Thuần mím môi, cô lắc đầu.

"Đó chỉ là vài câu chuyện do con người tạo nên, cháu không muốn tin vào những điều không có thật."

Bác tài xế gật đầu cười hiền hậu, ông nói tiếp:

"Bác nghĩ cháu đừng nên phán xét vội, thế giới chúng ta đang sống có phải thật không? Những điều chúng ta trông thấy là thật hay giả? Chưa ai có câu trả lời chính xác."

Bác tài xế chỉ vào radio còn chưa tắt hẳn.

"Cháu nghĩ sao nếu một thế giới khác đang tồn tại song song?"

"Nơi bác nói là sao Hỏa đúng không?"

Ngọc Thuần ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ra con đường tắc nghẽn.

"Nếu thật sự có thế giới tồn tại song song thì tốt biết mấy, cháu sẽ rời bỏ cái thế giới đáng ghét này!"

"Vùng đất đó là nơi cháu nên đến thử một lần. Nhìn tình hình này còn phải kẹt ở đây thêm vài chục phút nữa, cháu mệt thì cứ nằm nghỉ đi, khi nào đến nơi bác sẽ gọi dậy."

Mí mắt Ngọc Thuần nặng trĩu, trong cơn mơ màng cô nghe giọng nói lúc gần lúc xa của bác tài xế, giọng nói như từ một thế giới khác vọng đến.

"Còn nhiều chuyện đợi cháu lắm đấy, cháu gái à!"

Giọng bác tài xế lịm dần. Ngọc Thuần chìm vào biển đen vô tận, ánh sáng duy nhất phát ra từ cơ thể của chú đom đóm nhỏ đậu trong lòng bàn tay mình. Cô không biết chú đom đóm đã đậu ở đây bao lâu, chỉ biết khi mở lòng bàn tay ra, chú đã xoay người phát sáng.

Trong bóng tối phát ra nhiều âm thanh ghê rợn, tiếng bước chân dồn dập, tiếng khóc rên của nhiều người, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của người đàn ông.

"Giết hết đi!"

Ba chữ thốt ra nhẹ nhàng tràn đầy oán hận. Chân cô vô thức bước về phía phát ra giọng nói, hơi thở run lẩy bẩy.

"Là ai vậy?"

Ngọc Thuần giật mình, cô nắm chặt tay, giọt mồ hôi lăn dài trên má. Giọng nói kia lại vang lên, mỗi lúc một nơi, bốn bề đều vang lên tiếng nói lãnh đạm của người kia.

"Ta hỏi cô là ai?"

Ngọc Thuần chôn chân tại chỗ, cô lắp bắp trả lời.

"Tôi... tôi không... không biết đây là đâu cả? Anh là ai vậy? Ra đây đi, tôi sợ lắm!"

"Tên gì? Từ đâu đến?"

"Ngọc Thuần, tôi sống ở thành phố..."

Bàn tay to lớn trong bóng tối thò ra nắm chặt cổ tay cô. Ngọc Thuần thét lên thất thanh, tiếng thét vĩ đại xé tan màn đêm tĩnh mịch, mở ra cánh cửa ánh sáng.

Cô bật dậy, mồ hôi đổ ướt áo, sợi tóc ướt rượt dính đầy bên má, Ngọc Thuần ôm đầu buông rơi tiếng thở nặng nhọc.

Cô sững sờ nhìn căn phòng trước mắt, cách bày trí xa lạ đánh ngã cô, bàn tay run rẩy bám trụ chiếc bàn đầu giường, cô đảo mắt quan sát, từng nhành cây ngọn cỏ đều hết sức lạ lẫm.

Cửa phòng được mở ra, cô gái tầm mười ba, mười bốn tuổi bước vào, hai búi tóc trên đầu làm tăng thêm nét xinh đẹp trên khuôn mặt non nớt như trẻ con, phần váy dài che đi mũi giày xanh đen. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Ngọc Thuần nhìn thấy tia vui mừng lan tỏa từ cô gái kia.

"Chị dậy khi nào vậy? Mau ngồi xuống ghế đi. Chị thấy đỡ hơn không? Có còn đau đầu, khó chịu không? Đêm qua chị làm em sợ khiếp vía, chị nóng như lửa đã vậy còn nói sảng nữa."

Ngọc Thuần bị ép ngồi, cô gái kia hết sờ má sau đó sờ trán cô.

Đầu Ngọc Thuần nhói đau, như ai đó cầm búa đập vào.

"Em là ai vậy?"

Nụ cười trên mặt cô gái kia vụt tắt, đôi mắt ngấn lệ nắm tay Ngọc Thuần, giọng nói run rẩy.

"Chị sao vậy? Chị không nhớ em hả? Em là Chi Ái mà, là Chi Ái hầu hạ chị suốt bao năm qua đây."

Ngọc Thuần chau mày, càng suy nghĩ đầu cô càng đau. Tỉnh dậy một nơi xa lạ đã làm Ngọc Thuần hoảng lắm rồi, hiện nay cô còn đối mặt với một người xa lạ.

Rốt cuộc đang có chuyện xảy ra vậy? Có ai giải thích giúp cô được không?

"Chị không biết em là ai cả, chị không biết gì cả."

Nghe lời Ngọc Thuần nói, Chi Ái vội lau nước mắt, cô nghẹn giọng.

"Sao lại vậy, chị chỉ bị bệnh thôi mà sao tỉnh dậy là quên em vậy?"

Chi Ái nhìn vào mắt Ngọc Thuần, hỏi rành rọt: "Chị nhớ mình là ai không?"

"Ngọc Thuần." Tên mình sao cô có thể quên được chứ, điều làm Ngọc Thuần khó hiểu là sự xuất hiện của mình tại nơi này.

Chi Ái thở hắt ra, gặng hỏi: "Vậy chị còn nhớ gì nữa không?"

Ngọc Thuần lắc đầu, không phải không nhớ, mà là cô không biết.

"Chị đợi em gọi bà đến, phải gọi đại phu đến nữa."

Bỏ qua ánh mắt hoài nghi của Ngọc Thuần, Chi Ái chạy ra ngoài, đến và đi như một cơn gió.

Cô thẫn thờ nhìn khuôn mặt trong gương giống mình y đúc, đến cả vị trí nốt ruồi trong lòng bàn tay cũng y hệt, như thể đây là phiên bản khác của mình.