Mộng Tưởng

Chương 25: Bị bắt



Xuống đến bãi đổ xe, cậu ta quay sang bảo với cô:

"Chị dâu, chị đứng ở đây đợi một lát."

Cô không thèm đáp lại, quay đầu đi hướng khác. Đợi đến khi Triệu Chí Viễn lái xe đến, cô mới mở cửa lên xe.

Dừng đèn đỏ đầu tiên chuẩn bị rẽ trái về Vân Đế, đột nhiên xe phanh gấp khiến Khương Nhiễm suýt thì cắm đầu lên ghế phía trước.

"Có chuyện gì sao?"

"Không sao, chỉ là có một chiếc xe tạt đầu."

Cậu ta nhíu mày đáp, rồi nhìn sang gương chiếu hậu.

"Cậu, cẩn thận."

Vì đã có tiền lệ nên cô hoảng sợ ôm lấy bụng mình.

"Đừng lo…"

Ầm.

Triệu Chí Viễn không kịp trấn an cô, thì xe đột nhiên bị đâm mạnh.

Lần này thì Khương Nhiễm thật sự bị đập đầu lên thành ghế phía trước, đau đớn khiến cô khó khăn lấy lại bình tĩnh.

"Ở đường lớn, hắn điên rồi sao?"

Triệu Chí Viễn hít sâu một hơi, thầm bảo không ổn.

Ầm.

Lại thêm một cú va làm rung chuyển người bên trong, Khương Nhiễm say sẩm mặt mày.

Chiếc xe của họ bị kẹp ở giữa hai chiếc xe ở đường lớn. Khiến Triệu Chí Viễn không thể nào cho xe rẽ trái được nữa, mà tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

"Người kia điên rồi sao?"

Khương Nhiễm đầu óc hỗn loạn phía sau loáng thoáng nghe được câu tự lẩm bẩm này của cậu ta, tâm khẽ run lên.

"Nhị thiếu phu nhân, mời cô xuống xe."

Chợt một tên áo đen trùm kín mặt mở cửa sổ xe bên kia nhìn thẳng vào kính xe bên cô nói.

"Chị dâu, đừng nghe chúng nói… tôi…"

"Triệu Chí Viễn, dừng xe đi. Cậu đã gọi người đến hay chưa?"

Cô kìm nén run rẩy hỏi, những lúc như thế này cô phải bình tĩnh.

"Đã gọi."

Tính đến thời điểm hiện tại thì cũng sắp đuổi kịp đến đây rồi.

Ầm.

Thấy bên cô không có động tĩnh gì, bọn người bên kia lại đánh tay lái đâm họ thêm một cái nữa.

"Không được, mau dừng lại. Nếu còn tiếp tục, tôi sợ con tôi sẽ không chịu được mất."

Cô đưa tay ôm lấy bụng, cắn răng nói.

"Được rồi."

Triệu Chí Viễn thỏa hiệp.

Chiếc xe bị kẹp ở giữa đột nhiên đạp phanh dừng lại, hai chiếc xe bên cạnh theo trớn chạy xa thêm một quãng cũng dừng theo.

Vì ba chiếc xe chạy giữa đường lớn điên cuồng như vậy, cho nên những chiếc xe xung quanh thấy không ổn liền đồng loạt cho dừng lại. Có người đã báo cảnh sát, nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đương nhiên rồi, nếu như là do người kia làm thì hắn chắc chắn đã bịt đầu cảnh sát trước, không để bọn họ đến đây.

"Nhị thiếu phu nhân, mời."

Có khoảng hơn mười người áo đen từ hai chiếc xe nhảy ra, tên cầm đầu bước lên làm động tác mời với cô. Nhưng trông thì chẳng khác nào là ra lệnh, không cho phép cô từ chối.

"Đại thiếu biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?"

Triệu Chí Viễn đi lên trước, chắn cho cô, lạnh lùng nói. Không phải thường ngày trông cậu ta cụp đuôi chạy theo anh mà tưởng rằng cậu ta không có bản lĩnh gì, quá xem thường rồi đấy.

"Vậy sao? Nhưng làm thế nào được. Một mình cậu có thể đánh bại chúng ta, nhưng một cây súng của cậu thì…"

Cả đám mười mấy người đồng loạt rút súng.

Mọi người xung quanh thấy thế liền chạy toán loạn, giữa đường lớn. Những kẻ này thật đã bị ép đến điên rồi sao?

"Triệu…"

"Chị dâu, người của chúng ta sắp đến rồi. Kéo dài thời gian thêm chút nữa."

Cậu ta cắt ngang lời của cô.

Đoàng.

Một tiếng nã súng vang lên sau đó, đùi trái của Triệu Chí Viễn đau nhói. Cậu ta đột nhiên bị bắn, không kịp trở tay liền khụy một chân xuống đất, mồ hôi lạnh đã bắt đầu đổ ra, cơn đau truyền đến khiến hô hấp dồn dập.

"Triệu Chí Viễn…"

Cô run rẩy chạm vào vai cậu ta gọi.

"Chị dâu, không sao."

"Thật là một con chó ngoan, sắp chết đến nơi còn cố gắng quỳ dưới chân chủ."

Người vừa nổ súng cười lạnh, rồi đi từ từ về phía hai người họ.

Đến nơi, hắn không nói hai lời mà chĩa súng thẳng vào đầu Triệu Chí Viễn, quay sang cô đe dọa:

"Nhị thiếu phu nhân, đây là lời nói tử tế cuối cùng của tôi. Ba tiếng đếm ngược, nếu như cô còn không chịu đi thì kẻ này, đầu sẽ có thêm một cái lộ sâu lắm đấy."

Thấy cô im lặng không nói gì, hắn lắc đầu ra vẻ thở dài:

"Một… hai…"

Cạch.

Hắn bắt đầu kéo cò.

"Ba."

"Tôi đi."

Tiếng đếm thứ ba vừa dứt, cô hét lên. Rồi mím môi nhìn người kia.

"Anh để cậu ấy đi, tôi sẽ đi với anh."

"Được, sớm hay muộn gì cũng phải chết. Chậm một chút cũng không sao."

Trước khi Khương Nhiễm lên xe, còn để lại cho Triệu Chí Viễn một ánh mắt lướt qua.

Cho đến tận bây giờ, đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của một người nữa, lấy đâu ra sắp đến chứ?