Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 24: Người tình bé nhỏ?



Edit: Ry

Tô Dục Chu nghe được tiếng thở bị đè nén trong điện thoại, không khỏi sửng sốt. Một giây sau, cậu vội vàng khoác chiếc ba lô quai chéo lên.

Trong tiếng phàn nàn bất mãn của mấy người ngồi đằng sau, cậu vừa khom lưng xin lỗi vừa nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh chiếu phim.

"Anh đang ở công ty à?"

"Được rồi, anh ráng đợi thêm chút nữa, em qua ngay đây." Tô Dục Chu nhanh chóng chạy ra, vội vàng nói với đầu kia điện thoại: "Trước khi em đến anh phải bảo vệ bản thân cho tốt đấy!"

Sau đó cậu cúp máy, gọi cho tài xế Từ.

May là lão Từ không đi xa, chỉ dạo quanh ở mấy khu gần đó, nhận được cuộc gọi của Tô Dục Chu thì tức tốc chạy về.

Tô Dục Chu nhìn xe vừa đỗ là lập tức mở cửa trèo lên, vội vàng cài dây an toàn, sốt ruột nói: "Chú Từ, mau đến công ty của Túc Khiêm, cháu muốn tìm anh ấy!"

Lão Từ kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nghe cậu Alpha nói tiếp: "Kì tình nhiệt của anh ấy phát tác, giờ anh ấy rất cần cháu."

Lão Từ sửng sốt, sau đó sắc mặt biến đổi.

Omega phát tình ở nơi công cộng, đây không phải là chuyện nhỏ, huống hồ giám đốc Túc còn là O cao cấp!

"Được, cậu bám chắc nhé!"

Lão Từ đạp chân ga, Tô Dục Chu cảm thấy cái lưng bỗng dán lên chỗ ngồi. Xe của bọn họ như tên rời cung, vèo một cái lao trên đường.

Cậu sợ hãi nắm chặt dây an toàn. Nhưng cứ nghĩ đến tình huống của Túc Khiêm là cậu lại không dám bảo ông đi chậm một chút.

May là suốt cả quãng đường họ không gặp phải đèn đỏ, mà đang trong giờ làm việc nên xe cộ cũng không đông. Chỉ mất chừng 15 phút, lão Từ đã đưa Tô Dục Chu đến dưới lầu trụ sở chính của tập đoàn Túc Thị.

"Tôi không được đỗ ở đâ..."

Lão Từ còn chưa nói xong, Tô Dục Chu đã cởi dây an toàn: "Không sao, cháu tự vào được."

Sau đó cậu mở cửa xuống xe, vừa đặt chân lên mặt đất đã hơi lảo đảo, mất một lát mới đứng vững được, tiếp tục chạy vào tòa nhà cao tầng.

Lão Từ nhìn bóng lưng vô cùng lo lắng của cậu thanh niên, bỗng thấy xúc động.

Vận may và mắt nhìn của giám đốc đúng là tốt thật...

Tòa nhà trụ sở của tập đoàn Túc Thị, quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân nhận được cuộc gọi, sau đó căng thẳng nhìn về phía cổng lớn, mỗi người bước vào đều phải tỉ mỉ quan sát một lượt.

Cuộc gọi cô vừa nhận được là từ thư kí của tổng giám đốc Túc, dặn cô phải tiếp đãi một vị Tô tiên sinh, thấy đối phương đến thì phải dẫn lên thẳng văn phòng trên tầng cao nhất.

Mà vị Tô tiên sinh kia còn là Alpha!

Đây đúng là chuyện khiến người ta chấn động.

Giám đốc Túc căm ghét Alpha như thế lại để cho một Alpha đi thẳng lên phòng làm việc của mình.

Dựa theo lẽ thường mà nói, dù cho có là khách hàng quan trọng nhất thì anh ấy cũng sẽ để đối phương chờ ở phòng tiếp khách.

Chẳng lẽ là người thân của giám đốc?

Nhân viên lễ tân thầm suy đoán thân phận của đối phương, mắt thì dán vào cánh cửa

Đúng lúc này cô nhìn thấy một thanh niên đi đôi giày thể thao màu trắng, đeo ba lô quai chéo chạy vào.

Cậu thanh niên này có một mái tóc ngắn màu nâu nhạt, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, nhưng vẻ đẹp ấy lại không hề giống O, mà mang lại cảm giác trẻ trung tùy ý như thiếu niên, khiến nhân viên lễ tân cũng không nhìn được mà nhìn thêm mấy cái.

Cậu chàng này đẹp trai thật!

Đến tận khi cậu thanh niên đi tới trước mặt, cô vẫn chưa ý thức được đây là người mình đang đợi, còn tưởng người ta đi nhầm chỗ, ai dè...

"Chào chị, em muốn tìm Túc Khiêm ạ."

Ớ?

Nhân viên lễ tân sửng sốt mất mấy giây cũng không phản ứng kịp.

"Chào chị ạ, em là Tô Dục Chu... Hay là để em gọi cho anh ấy, chị chờ em một chút."

Cậu tưởng là Túc Khiêm không dặn với lễ tân, mà nghĩ đến tình trạng hóc búa hiện giờ của anh thì Tô Dục Chu cũng hiểu được, vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cho Túc Khiêm.

Nhân viên lễ tân bừng tỉnh, vội vàng nói: "Không cần không cần ạ, ngài là Tô tiên sinh đúng không? Giám đốc Túc đã dặn trước với tôi, mời ngài theo tôi ạ."

Sau đó cô vội vàng quẹt thẻ mở cửa, dẫn Tô Dục Chu tới đứng đợi trước cửa thang máy.

Trong lúc chờ đợi, ánh mắt cô không khỏi lia đến trên người cậu thanh niên.

Vị Tô tiên sinh này đã đến hai mươi chưa nhỉ? Trông trẻ quá đi mất! Quan hệ của cậu ấy với giám đốc Túc là gì vậy?

Trên mặt cô nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp đúng mực, trong đầu thì không ngừng thắc mắc hóng hớt.

Tô Dục Chu lại không có tâm tư để ý tới những chuyện đó, cậu ngước mắt nhìn số tầng hơn ba mươi gần bốn mươi, không nhịn được hỏi: "Túc Khiêm ở tầng mấy vậy chị?"

"Dạ tổng giám đốc đang ở văn phòng trên tầng cao nhất đợi ngài ạ."

Ở trên tận tầng cao nhất ư?

Tô Dục Chu rất sốt ruột, cúi xuống gửi tin nhắn cho Túc Khiêm, anh lại mãi không trả lời, không biết tình trạng hiện giờ thế nào.

Có điều... Nhân viên lễ tân vẫn bình tĩnh không nhanh không chậm như vậy thì hẳn là Túc Khiêm chưa xảy ra chuyện gì, ít nhất tình huống bị mấy Alpha bao vây tấn công là chuyện không thể xảy ra.

Cậu vẫn còn nhớ cái đêm gặp được Túc Khiêm ở khách sạn, dáng vẻ điên cuồng mất lý trí của đám Alpha bên ngoài thang máy khi bị pheromone của Omega kích thích.

Túc Khiêm khi đang ở trong kì tình nhiệt không có năng lực để phản kháng!

Tô Dục Chu càng nghĩ càng lo, không khỏi trở nên nôn nóng.

Rõ ràng lúc sáng có hôn mà, tại sao đến chiều lại đột ngột phát tác như vậy? Chẳng lẽ chỉ hôn thôi không đủ?

Túc Khiêm có mang thuốc ức chế không?

Rốt cuộc tình huống hiện giờ thế nào?

"Đinh ---"

Cuối cùng thang máy cũng tới.

Tô Dục Chu thầm vui mừng, nhìn cửa thang máy mở ra, đang định xông vào lại thấy bên trong có mấy người đứng chắn.

Cầm đầu là hai tên Alpha, khoảnh khắc cửa thang máy hé mở, pheromone của bọn họ đã lập tức vọt ra, không coi ai ra gì, không thèm kiêng nể.

Là mùi rượu vang đỏ và hoa hồng.

Tô Dục Chu hơi nhíu mày, không muốn gây chuyện mất thời gian. Cậu né sang một bên, đợi đối phương ra.

"Chào giám đốc Lý, chào giám đốc Kim ạ."

Nhân viên lễ tân cất tiếng chào hỏi, cũng tránh sang một bên.

Cả hai đều đợi những người trong thang máy đi ra.

Nhưng một tên cầm đầu lại quan sát đánh giá Tô Dục Chu, thấy cậu mặc áo hoodie và quần jean hàng rẻ tiền thì không khỏi nhíu mày, hỏi: "Đây là ai?"

So với đám người ăn mặc trang trọng trong thang máy, trang phục của Tô Dục Chu quả thật rất phá cách.

Nhân viên lễ tân thấp giọng nói: "Vị này là khách của giám đốc Túc ạ."

"Khách của giám đốc Túc?"

Lý Tây Nhiên lại nhíu mày, bước về phía trước, đi tới trước mặt Tô Dục Chu, dò xét cậu từ trên xuống dưới: "Alpha à?"

Sau lưng gã ta, kẻ vừa được nhân viên lễ tân gọi là giám đốc Kim không ai khác ngoài Kim Diệu, hôm nay gã có dự án khác cần đến Túc Thị bàn bạc. Giờ phút này, sắc mặt của gã khẽ biến đổi, nhất là khi ngửi được mùi dừa thoang thoảng.

Gã muốn kéo Lý Tây Nhiên lại, nhưng không kịp nữa rồi.

"Cuối cùng Túc Khiêm cũng thông não rồi?"

Lý Tây Nhiên đánh giá Tô Dục Chu, ánh mắt và giọng điệu đều mang ý khinh miệt coi thường.

"Khách à? Người tình bé nhỏ mới đúng chứ nhỉ?"

Gã ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng pheromone Alpha bá đạo và nồng nặc vô cùng lập tức ngập tràn.

Kim Diệu trắng bệch cả mặt, lại một lần nữa thấy được quả dừa khổng lồ hung dữ kia, không, phải là mấy chục quả!

Mấy chục trái dừa mang theo khí thế phẫn nộ ngập trời, cứ thế lao thẳng về phía gã!

"Bốp ---"

Pheromone mùi rượu vang đỏ của gã không có nổi sức để chống trả, vừa đụng mặt đã bị nghiền cho vỡ nát.

Cùng lúc đó, gã nghe được tiếng quát khẽ khiến trời long đất lở của cậu thanh niên: "Cút!"

Trước khi bị đập cho ngất xỉu, Kim Diệu chỉ kịp chửi thầm một tiếng: Gây con mẹ mày ấy Lý Tây Nhiên!

Tự tìm đường chết thì thôi việc đéo gì phải kéo theo tao nữa!

Trên thực tế, Lý Tây Nhiên đứng mũi chịu sào còn ngất trước cả gã, tư thế ngã xuống cũng nhếch nhác vô cùng.

Sự áp chế của pheromone giữa các Alpha rất mãnh liệt, nhất là Alpha cao cấp với Alpha phổ thông. Một Alpha ưu tú như Kim Diệu còn không may mắn thoát khỏi thì nói gì đến loại Alpha tầm thường như Lý Tây Nhiên?

Còn Beta khá là trì độn với các loại pheromone thì ngoài cảm giác khó chịu ra, bọn họ không hề bị áp chế đến mức ngất xỉu, nhưng cũng bị dọa cho hết hồn.

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng hoảng sợ nhìn về phía cậu thanh niên có khí thế phi phàm kia.

Cậu thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng chỉ hơi nhíu mày khi thấy hai tên Alpha ngã xuống. Cậu khom lưng, xách cổ áo Kim Diệu đang nằm chặn đường vào thang máy, ném cho đám cấp dưới Beta của gã.

Sau đó nói: "Có thể nhường đường được không?"

Còn không buồn nhìn Lý Tây Nhiên đang nằm rạp trên mặt đất lấy một cái.

Mấy Beta vội vàng bế người chạy ra khỏi thang máy. Nhân viên lễ tân đứng tại chỗ, hoàn toàn sợ ngây người, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Tô Dục Chu lách mình tiến vào thang máy, thấy nhân viên như vậy bèn nói: "Em tự lên được ạ, anh ấy ở tầng trên cùng đúng không chị?"

Nhân viên lễ tân máy móc gật đầu.

Tô Dục Chu bèn bấm số tầng, nhìn cánh cửa thang máy dần khép, ngăn cách tất cả mọi người, cậu mới chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh lại.

Kiếp trước sống ở trại trẻ mồ côi cậu đã từng gặp rất nhiều loại người này.

Là một đứa mồ côi, có đôi khi bạn không tỏ thái độ, không hung dữ một chút thì người ta sẽ cho là bạn dễ bị ức hiếp. Thế nên sau vài lần bị tổn thương, cậu đã học được cách phản kích.

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là mình còn chưa kịp ra tay, hai tên Alpha kia đã ngất rồi.

Đây là sức mạnh của Alpha chất lượng tốt à?

Tô Dục Chu nhìn vách tường thang máy phản chiếu hình ảnh của mình, hơi nghiêng đầu.

Nhưng... Hình như cậu không biết dùng sức mạnh này kiểu gì.

Ban nãy cũng là do hai tên Alpha kia quá đáng ghét, cứ một mực chặn đường, mà còn có thái độ như vậy với Túc Khiêm, khiến cậu rất tức giận, muốn cho gã cút đi.

Ai dè gã ta cứ thế lăn ra ngất.

Cậu thậm chí còn cho là hai tên kia đang diễn trò ăn vạ mình.

Nghĩ đến Túc Khiêm, Tô Dục Chu không khỏi sốt ruột.

Hình như trong công ty anh ấy có rất nhiều Alpha, thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?

Cũng may tốc độ thang máy rất nhanh, đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, mà thư kí nhận được thông báo đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.

"Chào chị, xin hỏi Túc Khiêm ở đâu ạ?"

Không đợi thư kí mở lời, Tô Dục Chu đã hỏi, giọng điệu rất sốt ruột.

Thư ký cũng không nói nhảm, mặc dù có hơi bất ngờ vì Tô Dục Chu quá trẻ, nhưng vẫn dẫn cậu vào trong, vừa đi vừa nói: "Giám đốc đang ở trong văn phòng, tình trạng... Hình như không được ổn lắm."

Tô Dục Chu gật đầu, sau không xác nhận Túc Khiêm an toàn thì cậu không khỏi thở ra một hơi, không còn quá mức sốt sắng nữa.

Đi tới trước phòng làm việc, thư kí giơ tay gõ cửa, sau đó lớn tiếng nói: "Giám đốc, Tô tiên sinh đến rồi ạ."

"Để em ấy vào."

Bên trong truyền ra tiếng Túc Khiêm.

Thư ký thức thời lui qua một bên.

Alpha, Omega, kì tình nhiệt, chỉ với ba từ khóa này thì bất cứ ai cũng có thể đoán được một khi vị Tô tiên sinh này bước vào, cậu ấy sẽ làm chuyện gì với giám đốc Túc.

Có điều cô biết cái gì không nên nghe không nên thấy, để được làm việc bên cạnh giám đốc Túc thì điều quan trọng nhất là phải làm tròn trách nhiệm của một cấp dưới, không cần quan tâm những chuyện ngoài lề.

Tô Dục Chu hít sâu một hơi, nắm lấy tay cầm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Chỉ một khe hở nho nhỏ thôi đã đủ cho pheromone nồng đậm của Omega nhào tới trước mặt cậu, Tô Dục Chu vội vàng lách người đi vào, cạch một tiếng khép cửa lại.

Thư kí Beta đứng ở cửa chỉ kịp ngửi được chút pheromone bị tràn ra ngoài ấy thôi, đã không khống chế được mà mặt đỏ tim run, chứ đừng nói Tô Dục Chu là đi thẳng vào trong, hoàn toàn được pheromone bao trùm.

Bên trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn này nồng nàn mùi hạt dẻ thơm ngon. Thứ hương ngọt ngào ấy giống như hạt dẻ rang đường vừa ra lò, bóc vỏ xong lại ngâm tiếp trong nước đường rồi bỏ vào trong lò, nướng đi nướng lại.

Vừa mê vừa say, chỉ ngửi thôi đã có thể tưởng tượng được cảm giác ngọt mềm khi bỏ vào miệng.

Hơi thở của Tô Dục Chu tức khắc trở nên dồn dập, nhịp tim cũng rộn ràng, máu nóng theo đó trào dâng.

Mùi dừa nhanh chóng hòa vào với hương hạt dẻ.

"Túc Khiêm..."

Tô Dục Chu nhanh chóng đi về phía mùi hạt dẻ đang bay tới.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, áo khoác âu phục và cà vạt đã bị ném sang một góc, cúc cổ cũng đã được cởi. Ngoài rặng mây đỏ trên khuôn mặt tuấn tú ra thì có vẻ như tình trạng cũng không đến mức quá tồi tệ.

Trên bàn trà trước mặt anh có một hộp thuốc ức chế của Omega, hẳn là anh đã tiêm rồi, nhưng nguyên một phòng ngập pheromone thế này cũng đủ để thấy thuốc ức chế không đưa tới tác dụng vốn có của nó.

"Túc Khiêm..."

Tô Dục Chu cảm giác cơ thể mình trở nên rất kì lạ. Cậu vốn chỉ là lo lắng mà tới gần anh, nhưng càng đến gần, cậu càng cảm nhận được khát vọng dưới đáy lòng. Muốn ôm anh, hôn anh, muốn cùng anh...

Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, nhào lên người đàn ông.

Túc Khiêm dang hai tay ôm lấy cậu.

Bị pheromone của anh dụ dỗ, kì tình nhiệt của Tô Dục Chu cũng phát tác.

Tư duy bị ái tình khống chế, cậu bám lên cổ người đàn ông, vội vàng hôn chiếc cằm của anh, bờ môi, khuôn mặt...

Cậu hôn anh không theo bất cứ trình tự nào, như thể chỉ muốn để lại hương vị của chính mình trên người đàn ông này.

Mùi dừa thơm nồng trào ra.

Dù Túc Khiêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, trong chốc lát cũng không thể chống đỡ được.

Cuối cùng, cậu thanh niên ôm chặt lấy đầu anh, đầu lưỡi liếm láp tuyến thể sau gáy, chiếc răng mèo nhẹ nhàng cọ xát làn da chỗ ấy.

Anh có thể cảm nhận được rất rõ sự sốt ruột của Tô Dục Chu, nhưng cậu lại chậm chạp không cắn xuống.

Phát hiện ra điều này, cõi lòng anh rung lên.

Anh ôm lấy cậu thanh niên, đặt má lên đầu cậu, nhẹ nhàng dụi vào mái tóc mềm mại.

Dù cho bị kì tình nhiệt khống chế đến mức mất lí trí, dù cho có khát vọng nhường này, Tô Dục Chu cũng không bất chấp mong muốn của anh mà đánh dấu anh. Phát hiện này khiến Túc Khiêm hoàn toàn dỡ xuống tất cả đề phòng trong tim.

Tô Dục Chu là đặc biệt, em ấy không giống với các Alpha khác.

Nghĩ như vậy, Túc Khiêm hôn lên vành tai cậu thanh niên, sau đó ôm cậu đứng dậy.

Tô Dục Chu treo trên người anh, vì mãi không được thỏa mãn mà rầm rì.

"Túc Khiêm, em muốn anh..."

Cậu bắt đầu cởi đồ của Túc Khiêm.

Túc Khiêm có thể cảm nhận được sự gấp gáp không thể dằn xuống của cậu, anh nâng mặt Tô Dục Chu, hôn một cái lên khóe miệng cậu.

"Ngoan, nhịn thêm chút nữa thôi."

Alpha bé nhỏ được Omega trấn an, cuối cùng cũng chịu im lặng.

Cậu được Túc Khiêm bế vào trong phòng.

Đây là nơi nghỉ ngơi của Túc Khiêm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng vẹn toàn, ngày nào cũng có người tới dọn vệ sinh, rất sạch sẽ ngăn nắp, vật dụng và thiết bị giải trí đều rất đầy đủ.

Pheromone trong phòng nhạt hơn bên ngoài một chút.

Tô Dục Chu đang treo trên người Túc Khiêm, không ngừng kéo áo anh, miễn cưỡng khôi phục được chút lí trí.

"Túc Khiêm, em..."

Cậu bị Túc Khiêm chặn lời.

Người đàn ông ôm mặt cậu, khóa lại đôi môi, còn đẩy cậu ngã ra giường lớn trong phòng.

Một lần nữa anh cho cậu thấy khí thế mạnh mẽ của đêm đầu họ gặp nhau.

Rõ ràng là một Omega đang phát tình, đáng lẽ toàn thân phải mềm nhũn, nhưng dường như điều đó lại không làm mất đi sức mạnh của anh.

Túc Khiêm vốn đã trải qua huấn luyện, anh có sức đề kháng nhất định với pheromone của Alpha.

Sau mấy ngày làm quen, khả năng áp chế từ pheromone của Tô Dục Chu với anh đã yếu đi nhiều. Anh lại mới tiêm thuốc ức chế, mặc dù không thể ngăn cản pheromone tiết ra ngoài cùng với dục vọng đang phun trào trong cơ thể, nhưng ít nhất thì anh sẽ không bị kì tình nhiệt làm cho cả người vô lực, chỉ có thể mặc cho Alpha thao túng.

Áo hoodie, giày thể thao, quần jean... Từng thứ từng thứ rơi rụng trên sàn nhà.

Trải nghiệm lần này của Tô Dục Chu hoàn toàn khác biệt so với mấy lần trước.

Dù là lần thứ 3 mà cậu có ấn tượng tốt nhất cũng không khiến cậu có cảm giác cả linh hồn như muốn bay lên.

Những nụ hôn tinh tế dày đặc rơi trên thân thể, dường như người đàn ông luôn biết nên làm thế nào để tìm được những vị trí nhạy cảm của cậu, khiến từng đầu ngón chân cậu không nhịn được mà cuộn tròn.

Bỗng nhiên, Tô Dục Chu mở to mắt, có chút hoảng sợ lùi về sau: "Ngón tay anh..."

Túc Khiêm lại không cho cậu trốn, kéo Tô Dục Chu về.

Mấy ngày qua anh đã bù đắp thêm chút kiến thức, cuối cùng thì hôm nay cũng được thực hành.

Túc Khiêm dịu dàng hôn lên khóe mắt ươn ươn của bé Alpha, khẽ thủ thỉ: "Ngoan, lần này sẽ không khiến em đau nữa."

Tô Dục Chu sụt sịt, nhìn cặp mắt xinh đẹp thăm thẳm như trời đêm đầy sao, chỉ cảm thấy nhịp tim lại dồn dập hơn vài phần.

Cuối cùng cậu vẫn chọn tin tưởng anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Không phải là không muốn cắn, mà là không biết cắn QAQ