Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 33: Túc lão tiên sinh



Edit: Ry

"Tiểu Lâm, dạo gần đây công việc thế nào?" Từ điện thoại truyền ra tiếng ông lão hiền hậu.

Thư ký Lâm không dám sơ suất, cung kính trả lời: "Dạ chủ tịch, mọi việc ở công ty đều tốt ạ."

"Tiểu Khiêm đâu?"

"Dạ thời gian gần đây giám đốc Túc làm việc tại nhà, chỉ đến công ty chủ trì các cuộc họp quan trọng thôi ạ." Thư ký Lâm cẩn thận trả lời.

Y là người chủ tịch phái tới làm việc cho giám đốc Túc.

Ba năm trước tập đoàn Túc Thị gặp khủng hoảng nghiêm trọng, nguồn vốn xảy ra vấn đề lớn khiến tập đoàn gần như phá sản. Trong tình hình nguy cấp đó, chủ tịch đã bất chấp nghi ngờ của mọi người nâng đỡ cháu trai mình là Túc Khiêm lên nắm quyền.

Vì là Omega, giám đốc Túc đã chịu rất nhiều chỉ trích. Đừng nói Túc Thị, trên khắp cả nước không có tập đoàn gia đình nào, thậm chí không một công ty lớn nào trong mọi ngành nghề lại có Omega yếu đuối lên cầm quyền.

Nhưng giám đốc Túc phải gánh trách nghiệm lúc nguy nan đã quyết liệt đưa ra các phương án giải quyết, sử dụng đầu óc kinh doanh của mình sáng tạo nên kì tích, cũng chứng minh rằng lựa chọn lúc trước của chủ tịch là chính xác.

Thư ký Lâm đã quyết chí đi theo giám đốc Túc, nhưng dù gì y cũng là người do chủ tịch phái tới, ngoài để giúp đỡ và hỗ trợ ra thì còn là gián điệp của chủ tịch.

Đương nhiên vụ gián điệp này chỉ là về mặt sinh hoạt cá nhân thôi.

Hội chứng ghét A của giám đốc Túc đã nức tiếng gần xa, thế nên các cụ trong nhà cũng rất chú ý tới đời sống tình cảm của cháu mình.

Về phần rốt cuộc có hi vọng giám đốc Túc tìm A không thì, khó mà nói.

Vì khi Omega bước vào thời kì mang thai, tất cả các phương diện đều sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó liệu còn có thể tiếp tục chủ trì công ty, tiếp tục quản lý hay không thì thật sự rất khó nói.

Trước đây giám đốc Túc hẳn không có ý định kết hôn, thư ký Lâm cũng cảm thấy không Alpha nào có thể khiến anh rung động.

Nhưng giờ... Tất cả đều trở thành ẩn số.

Hồi tưởng đủ loại bất thường những ngày qua của giám đốc Túc, cộng thêm chuyện hôm qua...

Thư kí Lâm nghĩ tới sáng nay lúc mình vào văn phòng giám đốc, bị đống pheromone AO hun cho nóng cả mặt.

Qua cả đêm rồi đó!

Không biết là tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt đến mức nào nữa.

AO đột ngột phát tình còn ở chung một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì, không cần phải đoán, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra nữa.

Chỉ cần không xảy ra sự cố thì tất cả mọi người cũng đã thành quen. Ngoài bàn tán vài câu ra thì cũng sẽ không chỉ trích gì.

Thư ký Lâm thầm thở dài, lại nghe ông lão ở đầu bên kia nói: "Chuyện hôm qua tôi biết rồi."

Y không khỏi giật bắn mình. Sau đó âm thanh ở đầu dây bên kia tiếp tục vang lên: "Cậu bé A kia... Là chuyện gì thế?"

Ông ấy đã biết rồi thì thư ký Lâm cũng không cần phải giấu giếm nữa, vì dù y có không nói thì chủ tịch cũng có cách biết được từ chỗ khác. Đến lúc đó thông tin mà sai lệch, người chịu tội chỉ có y.

"Hình như giám đốc đang yêu đương ạ."

"Hình như?"

Thư ký cân nhắc từ ngữ, đáp: "Giám đốc không nói với tôi, nhưng dựa trên các dấu hiệu thì hẳn anh ấy đang yêu đương với cậu Tô ạ."

"Ồ? Dấu hiệu gì?" Ông lão đầy hứng thú.

Thư ký Lâm thẳng thừng quăng một quả bom nặng đô: "Giám đốc đã để cậu ấy chuyển vào ở biệt thự trên đỉnh núi, ngoài ra thì kì tình nhiệt gần nhất, trên người ngài ấy... Có pheromone Alpha của cậu Tô ạ."

Người ở đầu dây bên kia im lặng một hồi mới mở miệng nói: "Thế thì... Đúng là bất ngờ nhỉ."

Giọng điệu nghe có vẻ cảm khái.

"Xem ra Tiểu Khiêm thật sự rất thích đứa bé đó."

Đúng rồi đúng rồi.

Có thể để cậu Tô vào ở nhà mình, còn không ngại pheromone của đối phương, phát tình một cái việc đầu tiên làm là gọi người ta chạy tới...

Cái này mà còn nói không phải là tình yêu sét đánh, thời kì cuồng nhiệt thì ai tin!

Ông lão ở đầu dây bên kia im lặng một hồi mới nói: "Tôi muốn gặp cậu bé đó, cậu sắp xếp đi."

!!!

Thư ký Lâm khiếp sợ, thế này thì làm khó y quá rồi!

"Chủ tịch, chỉ e là không tốt lắm... Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của giám đốc, có thể anh ấy sẽ không đồng ý..."

Y chỉ là một nhân viên quèn, có tài cán gì mà dám can thiệp vào cuộc sống cá nhân của giám đốc chứ!

Lại còn sắp xếp cho bọn họ gặp mặt? Với tính cách của giám đốc, nếu y dám tự tiện làm vậy thật thì chuẩn bị xếp đồ cuốn gói luôn thôi.

Người ở đầu bên kia trầm ngâm nửa ngày mới đồng ý: "Đúng là Tiểu Khiêm luôn có chính kiến của mình, thằng bé cũng ngang bướng, nói chuyện này với nó thì dám chắc nó sẽ trở mặt."

"Ôi, thật đúng là làm người khác đau đầu..."

Thư kí Lâm giữ yên lặng, không muốn nhận cái nồi này, nhưng mà ông cụ lại không tha cho y.

"Tiểu Lâm, cậu thật sự không có cách nào à?"

"..."

"Nếu như cậu nghĩ ra được cách, tôi sẽ cho cậu một tháng tiền thưởng, thấy sao?" Ông lão bắt đầu dụ dỗ.

Thư kí Lâm không hề bị lay động, một tháng tiền thưởng đáng để anh ta hi sinh lòng tin của giám đốc Túc à?

"Ba tháng?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Cái này, thư kí Lâm hơi dao động.

"Nửa năm." Ông cụ đưa ra câu chốt hạ.

Thư kí Lâm suýt thì thốt ra chữ vâng, nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận nuốt vào. Y do dự một hồi mới thì thầm: "Hai hôm nữa giám đốc sẽ phải tới nước S công tác."

Trong dinh thự cổ của gia tộc họ Túc, thư phòng.

Túc lão tiên sinh thỏa mãn đặt ống nghe xuống, quay sang nói với quản gia ở bên cạnh: "Lão Trương, hai ngày sau... Chiều thứ Sáu này luôn, ông sắp xếp đi."

"Vâng thưa ngài."

Quản gia Trương gật đầu nghe lệnh.

Túc lão tiên sinh dặn dò xong, ánh mắt lại rơi xuống màn hình máy tính trước mặt, tay di con chuột, video trên màn hình tiếp tục chạy. Nó là một đoạn video giám sát, thời gian là chiều hôm qua, địa điểm là cửa chính tầng một của trụ sở tập đoàn Túc Thị.

Trong đoạn cắt này, một cậu thanh niên vội vã chạy từ ngoài vào tòa cao ốc, sau đó dưới sự dẫn đường của lễ tân đi đến trước thang máy.

Khi cửa thang máy mở ra, ông lão vốn đang có vẻ hững hờ bỗng ngồi thẳng dậy, rất tập trung quan sát, dường như cuối cùng cũng thấy được thứ khiến ông hứng thú phấn khích.

Sau đó là cảnh Lý Tây Nhiên mở miệng khiêu khích, rồi bị pheromone của chàng trai Alpha kia áp đảo, cả Kim Diệu đứng sau cũng bị liên lụy mà ngất xỉu.

Túc lão tiên sinh nhìn mà vui mừng khẽ vỗ tay, đợi chàng thanh niên đi vào thang máy lại hớn hở di chuột, tua video về đoạn đầu, tiếp tục xem lại.

Ông vuốt râu, đắc ý vô cùng nói với quản gia Trương: "Ông xem cháu trai của Lý Hâm Hoa kìa, không được cái tích sự gì, thế mà còn mặt dày khoe khoang với tôi. Chưa đến một giây đã gục mà dám tự xưng là Alpha."

Tiếp đó lại chỉ vào Kim Diệu.

"Đây là thằng cháu cưng của Kim Trọng Hạ đúng không? Thấy khoe là A ưu tú cơ đấy, lần trước tôi đi uống trà đụng phải lão ta, lão không ngừng ngầm khoe khoang cháu mình xuất sắc cỡ nào."

"Kim Diệu nhà tôi ấy mà, phải nói là cao cấp nhất trong dàn Alpha bậc ưu tú, pheromone còn là hương rượu vang đỏ nữa, không biết có bao nhiêu O xếp hàng mơ ước được làm cháu dâu... Xí!"

Túc lão tiên sinh bắt chước giọng điệu của Kim Trọng Hạ lặp lại, cuối cùng còn mạnh mẽ xì một tiếng.

Ông cũng chỉ định đề cập với lão ta vụ kết thông gia, tác hợp Kim Diệu với Tiểu Khiêm thôi mà? Ai ngờ mới nói mấy câu bày tỏ chút ý định, cái lão già chết tiệt đó đã hoàn toàn không nể mặt ông mà thẳng thừng từ chối.

Về sau còn luôn mồm lấy chuyện đó ra dè bỉu ông, mũi lão sắp vểnh lên trời luôn rồi.

Cháu trai nhà lão là A cao cấp thì ngon lắm à?

Tiểu Khiêm còn là O thượng hạng kia kìa!

Tiểu Khiêm nhà ông còn chưa từng yêu đương, tinh khiết như thế lại còn biết kinh doanh, giúp công ty phát triển không ngừng, không biết tốt hơn con chó con đa tình chịch bậy nhà họ Kim bao nhiêu!

Đề cập chuyện kết thông gia còn là nể mặt lão lắm rồi đó!

Ông cũng không nỡ để Tiểu Khiêm nhà mình bị con chó đực A nhà lão chà đạp đâu.

Quản gia Trương ở bên cạnh nhẹ nhàng ho một tiếng, lúc này Túc lão tiên sinh mới giật mình phát hiện mình vừa mắng ra những lời trong lòng.

Ông cũng ho khan một cái, sau đó tiếp tục quan sát cậu thanh niên trên màn hình.

"Cậu nhóc Alpha này có lai lịch như thế nào?"

"Dạ cậu Tô đây có tên đầy đủ là Tô Dục Chu, vừa tròn 18 tuổi, một tuần trước kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện đã được xác định là Alpha chất lượng tốt, ba mẹ đều là AO bình thường."

Thông tin về Alpha ưu tú sẽ luôn được công bố trên trang thông tin của chính phủ và hưởng thụ những tài nguyên, đãi ngộ tốt nhất, nhưng đồng thời cũng phải chịu sự giám sát của xã hội, nên chút thông tin đó rất dễ tra.

"Đúng là nhà nghèo sinh được quý tử..."

Túc lão tiên sinh không khỏi cảm khái.

Bản thân ông cũng là Alpha ưu tú, nhưng con cháu lại không giữ được truyền thống, ngoài Túc Khiêm là O cao cấp ra thì những người khác đều rất bình thường, thậm chí tỉ lệ Alpha cũng thấp.

"Vâng." Quản gia Trương khẽ gật đầu.

"Thành tích ở trường của cậu Tô cũng rất xuất sắc, kết quả thi luôn nằm trong top 3 toàn khối. Điểm thi đại học cũng cao, gần như có thể đăng kí vào bất cứ trường đại học nào trong cả nước."

"Trong thời gian ở trường cậu ấy cũng không có tính xấu gì, cũng không có lịch sử yêu đương, ấn tượng trong mắt bạn cùng lớp vô cùng tốt, là một chàng trai rất được yêu mến..."

Nói đến đây ông hơi ngừng một lát rồi mới tiếp tục: "Đây là những thông tin sơ bộ ban đầu, để điều tra kĩ lưỡng và cụ thể hơn thì còn cần thêm một chút thời gian ạ."

Túc lão tiên sinh xua tay, nhìn cậu bé Alpha trên màn hình, ông nói: "Không cần tiếp tục điều tra nữa, Tiểu Khiêm không phải người dễ gần, có thể lọt vào mắt nó thì chắc đứa nhỏ này không có vấn đề gì đâu."

Quản gia Trương muốn nói lại thôi.

"Ông muốn nói có thể là vì pheromone à?"

Nghe nói những người có pheromone tương thích đạt 100% đều được vận mệnh sắp đặt cho ở bên nhau, họ sẽ luôn bị đối phương hấp dẫn.

"Cũng không loại trừ khả năng này, nhưng với tích cách của Tiểu Khiêm thì... Nếu nhân phẩm của đối phương không ra gì thì e là nó thà cắt tuyến thể còn hơn chấp nhận một người như thế."

Túc lão tiên sinh ngả người ra sau, xua tay: "Được rồi, thứ Sáu đến gặp thằng bé xem sao."

"Tình hình thế nào, đến đó là sẽ biết."

Rạp chiếu phim, phòng chiếu số 1.

Giờ phút này phim đã kết thúc, đang chạy phần credit, mà Túc Khiêm và Tô Dục Chu cuối cùng cũng tách ra.

Cả hai không hề biết rằng mình đã bị người ta bố trí.