Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 12: Phụ trợ mạnh nhất (12)



Đoàn người tiếp tục tìm đến nơi phát ra tín hiệu cầu cứu tiếp theo.

Bình thường khi một đội ngũ tiến vào hẻm núi, chỉ nào chắc chắn có thể giải quyết mục tiêu thì họ mới động thủ. Nếu họ vẫn bị mắc kẹt trong tình huống này, thì có nghĩa là bọn họ có lẽ đã gặp phải dị thú có dị năng đặc biệt hoặc dị thú giỏi ẩn nấp.

Hoắc Doãn có kinh nghiệm phong phú, hành động cẩn thận, dọc đường đi đã loại bỏ không ít nguy hiểm, nhưng khi bọn họ tìm được nơi phát ra tín hiệu thứ hai, thì lại không khỏi có chút lo lắng.

Đó là một thung lũng hẹp và quanh co, sâu khoảng vài trăm mét, với những vách đá dựng đứng và lởm chởm, dưới đáy thung lũng có dòng nước chảy xiết, đây là loại địa hình rất bất lợi cho chiến đấu. Nơi này là địa bàn chủ yếu của các loại dị thú như Vân Văn Mãng Tích, Địa Phục Long, Tuyền Cơ Điệp, Thiểm Cốt, Thiền Chu, trong mùa giao phối, mỗi loại dị thú chiếm cứ một phương, thoạt nhìn có vẻ yên ổn, nhưng thực chất lại ẩn giấu nguy cơ chết người.

Đám người Hoắc Doãn đứng trên đỉnh thung lũng nhìn xuống, chỉ thấy trên vách đá mọc đầy một mảng cây lùn và dây leo, một luồng khí lạnh cuồn cuộn lướt qua, khiến tóc của bọn họ bị thổi bay tán loạn.

Vị trí phát tín hiệu là ở giữa vách đá, Tháp Lệ thả linh quỷ do cô ấy luyện chế xuống dưới đó thăm dò tình huống. Ai ngờ, khi linh quỷ xuống dưới đó, chưa đến mấy chục giây sau thì đã chạy về, linh thể mờ mờ ảo ảo, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Gặp dị thú có thể thôn phệ linh quỷ sao?” Ánh mắt của Hoắc Doãn ngưng trọng.

“Không rõ lắm.” Linh quỷ của Tháp Lệ chưa kịp thấy gì thì đã bị “gặm” te tua rồi.

Hoắc Doãn đoán phía dưới có thể là Địa Phục Long hoặc Thiểm Cốt, hai loại dị thú này đều là khắc tinh của linh quỷ. Con trước toàn thân được bao phủ bởi lân giác, thủy hỏa bất xâm, còn có thể phun ra sương độc gây tê liệt. Con sau có hình dạng như mũi tên xương, tốc độ cực nhanh, có thể xuyên thủng cốt thép, kèm theo sóng âm quấy nhiễu tinh thần.

Đúng lúc này, máy liên lạc cầm tay của Hoắc Doãn đột nhiên rung lên. Anh lấy ra xem thì nhìn thấy một tin nhắn đến từ Hào Tử. Lúc trước bọn họ đã trao đổi cách liên lạc, để thuận tiện cho việc liên hệ sau này.

Hoắc Doãn ấn mở tin nhắn: 【Hoắc lão đại! Mau cứu chúng tôi, chúng tôi ở ngay phía dưới!!!】

Hoắc Doãn đang tự hỏi vì sao cậu ta biết mình tới, bỗng anh thoáng nhìn thấy một đốm sáng lập lòe phía đối diện, nhìn kỹ thì nhận ra đó là dụng cụ quay phim trực tiếp của Hào Tử.

【Tình huống ở đó thế nào?】Hoắc Doãn trả lời tin nhắn.

【Chúng tôi có bốn người, tạm thời trốn trong một cái hang, bên ngoài có ít nhất một ngàn con Thiểm Cốt.】

Hoắc Doãn nhíu mày, so với Thiểm Cốt, anh tình nguyện đối phó với Địa Phục Long.

“Thiểm Cốt?” Phong Trần Tú thấp giọng nói, “Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, chỉ sợ không thể đối phó với nhiều Thiểm Cốt như vậy. Hay là bảo bọn họ có thể kiên trì thêm mấy ngày nữa, chờ mùa giao phối kết thúc?”

Thiểm Cốt có kích thước nhỏ, tốc độ nhanh, lúc phi hành còn phát ra âm thanh có hiệu quả quấy nhiễu tinh thần, giết người trong vô hình, ngay cả sắt thép cũng không chống cự nổi, huống chi là cơ thể máu thịt của con người.

“E là bọn họ không chờ được lâu.” Còn ít nhất mười ngày nữa mới kết thúc mùa giao phối, cho dù không bị Thiểm Cốt phát hiện, đói và khát cũng có thể lấy mạng bọn họ.

Lúc này, Hào Tử lại gửi thêm tin nhắn tới: 【Lão đại, nhất định phải cứu chúng tôi, trên vách đá này có Huyền Ti Đằng, dựa theo tốc độ sinh trưởng của chúng nó, chưa tới hai ngày nữa sẽ mọc tràn lan khắp hang động.】

Hoắc Doãn im lặng, Huyền Ti Đằng thích ăn máu thịt còn có thể ký sinh, trong tình huống bình thường không khó đối phó, nhưng trong không gian chật hẹp khép kín, bọn Hào Tử chính là món ăn trong mâm của chúng.

Phía trước có Thiểm Cốt, đằng sau có Huyền Ti Đằng, làm sao cứu được đây?

Lúc Hoắc Doãn đang suy nghĩ, phòng phát sóng trực tiếp của Hào Tử cũng đang rất huyên náo.

【Tui thấy có thể đào một con đường từ phía trên dẫn xuống hang động.】

【Không được đâu. Trên vách đá có rất nhiều Huyền Ti Đằng, trên Huyền Ti Đằng chứa rất nhiều ký sinh trùng, nếu bị ký sinh trùng xâm nhập thì hỏng bét. Hơn nữa, kinh động đến ký sinh trùng đồng nghĩa với kinh động Thiểm Cốt, vì Thiểm Cốt rất thích ăn ký sinh trùng.】

【Vậy có thể dụ Thiểm Cốt đi được không?】

【Đang giỡn hả? Hơn một ngàn con Thiểm Cốt, dụ thế nào đây? Ai đi dụ? Chỉ vài phút là mày bị bắn thành cái sàng rồi.】

【Chẳng lẽ không có cách nào hả?】

【Hào Tử đáng thương, xem ra là lành ít dữ nhiều rồi.】



“Đội trường Hoắc, tôi thấy hay là từ bỏ đi.” Cao Phi và Văn Đặc của Viên Nguyệt Kỵ Sĩ cũng không muốn mạo hiểm.

Mấy người Túc Mạch không có ý kiến gì, tất cả nghe theo sắp xếp của Hoắc Doãn. Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng Hoắc Doãn đã đạt được đủ lòng tin tưởng của mọi người, huống chi bên cạnh anh còn có một Nguyên Sơ thâm tàng bất lộ.

Hoắc Doãn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Thiểm Cốt không phải dị thú hiếu chiến.”

Mọi người: Cho nên?

“Chỉ cần chúng ta thu liễm hơi thở, bôi Thạch Trung Thủy lên người, thì có thể đi xuyên qua bầy Thiểm Cốt.”

Mọi người: “!” Anh nghiêm túc hả? Đi xuyên qua bầy Thiểm Cốt???

Thạch Trung Thủy là vật chất Thiểm Cốt quen thuộc nhất, sau khi bôi chúng lên người thì có thể dễ dàng dung nhập vào bầy đàn Thiểm Cốt. Lý thuyết là như thế, nhưng khi thực hành trong thực tế thì lại vô cùng khó khăn. Đối mặt với mấy ngàn dị thú có thể bắn mình thành cái sàng, dù tố chất tâm lý có tốt đến đâu thì cũng khó mà giữ tỉnh táo.

Tiến hóa giả chiến đấu quanh năm, đã sớm rèn luyện phản ứng bản năng để tránh né nguy hiểm. Cho dù lý trí nói với bản thân rằng đừng sợ, nhưng tiềm thức vẫn sẽ không nghe theo trong vô thức.

“Đây chỉ là suy luận của một số người, chưa có ai nghiệm chứng cả.” Cao Phi lắc đầu phản đối.

Hoắc Doãn bình tĩnh nói: “Tôi tin tưởng anh ấy.”

Ban đầu, suy luận này đến từ một người bạn thân của anh, người này vô cùng thông minh, đam mê nghiên cứu tập tính của các loài sinh vật, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, anh ấy đã không thể sống sót. Những tri thức phong phú về sinh vật mà anh có được ngày nay, đều đến từ anh ấy.

“Cho nên anh thật sự muốn làm vậy sao?” Đám người Cao Phi không thể tin nổi mà nhìn anh.

Hoắc Doãn trầm mặc không trả lời, nhưng trong mắt lóe lên một tia quyết tâm. Người ngoài đều cho rằng Thiểm Cốt không có nguyên hạch, nhưng dựa theo nghiên cứu của người bạn thân kia, thì trứng của Thiểm Cốt chính là nguyên hạch của chúng, hơn nữa còn là nguyên hạch toàn năng vô cùng hiếm có, có thể tăng phúc cho bất kỳ dị năng nào.

Hoắc Doãn quyết định mạo hiểm, không chỉ vì muốn cứu người, mà quan trọng hơn hết là để nghiệm chứng lý luận của bạn thân. Anh ấy từng bị người đời xem là kẻ điên, đến chết cũng chưa có được vinh quang mà anh ấy nên có.

“Sơ Sơ, cô không khuyên nhủ lão đại sao?” Phong Trần Tú nhích đến bên cạnh Nguyên Sơ, đụng đụng cánh tay cô.

“Không cần.” Trong mắt Nguyên Sơ lóe lên một chút tinh quang, cảm nhận được chấn động số mệnh trên người Hoắc Doãn. Khi anh đưa ra quyết định này, vận mệnh do Thiên Đạo sắp đặt đã bắt đầu sinh ra nhiều ngã ba, có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích của vận mệnh hay không, phụ thuộc vào dũng khí và ý chí, và cả vận may của anh.

Hoắc Doãn quay đầu nhìn Nguyên Sơ.

“Đi đi.” Hai chữ đơn giản đại biểu cho lòng tin tuyệt đối.

Khóe miệng của Hoắc Doãn hơi nhếch lên, không còn do dự nữa. Nhờ mọi người đi lấy Thạch Trung Thủy ở gần đây, rồi bôi lên toàn thân.

Hành động của anh khiến mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp bị sốc.

【Vãi, tui không nhìn nhầm chứ? Ảnh định đi xuyên qua bầy Thiểm Cốt hả?】

【Hành động này điên vl luôn!】

【Đây mới là liệt sĩ nè, nhưng có thể sẽ trực tiếp ngỏm củ tỏi luôn đó.】

【Lão đại, nếu anh thành công mị sẽ bán chính mình cho anh với giá rẻ.】

【Lão đại, nếu anh thành công tôi sẽ chế tạo sáu cái máy bay cá nhân miễn phí cho anh.】

【Lão đại, nếu anh thành công tôi sẽ cung cấp quần áo miễn phí cho cả đội của anh ba năm.】

【Lão đại, nếu anh thành công tui sẽ thủ tiêu lão đại của tui.】



Phòng phát sóng trực tiếp hào hứng lập flag, háo hức chờ xem Hoắc Doãn chết một cách huy hoàng.

Hoắc Doãn chuẩn bị xong xuôi, đi tới bên cạnh thung lũng, đặt tay lên tay vịn của xe lăn, xoay người nhảy xuống.

Mọi người lập tức tụ tập lại, cẩn thận vây xem.

Thổ nguyên tố ngưng tụ trong lòng bàn tay anh, tạo thành một cái thang dài dẫn xuống dưới.

Sau khi leo xuống mấy chục mét, dần dần xuất hiện rải rác một ít Thiểm Cốt. Chúng nó lướt ngang qua Hoắc Doãn, không tấn công anh.

Càng đi xuống phía dưới, càng có nhiều Thiểm Cốt, thỉnh thoảng có Thiểm Cốt bò qua người Hoắc Doãn, vài con còn rơi lên đầu và mặt anh.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hồn bạt vía, còn căng thẳng hơn cả Hoắc Doãn. Càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là sau khi bôi Thạch Trung Thủy lên người thì thật sự có thể tránh được công kích của Thiểm Cốt, sự thật này đã phá vỡ nhận thức của mọi người.

Khi Hoắc Doãn đến hang động mà đám Hạo Tử đang ở, Thiểm Cốt đã bò đầy người anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình của anh. Thiểm Cốt có thể bắn xuyên qua cả sắt thép, vô cùng lợi hại, thế mà giờ đây chúng lại giống như sủng vật đã được thuần hóa bò qua bò lại trên người anh.

【Đcm, tui không phục ai, chỉ phục lão đại này!】

【Chỉ nhìn thôi là mị muốn mắc chứng sợ lỗ luôn nè.】

【Chòi ưi, ảnh không sợ chút nào luôn hả?】

【Tui bị thao túng tâm lý rồi hay sao mà tự nhiên thấy mấy con Thiểm Cốt này cũng hơi dễ thương…】

【Xin gửi “Ha ha” cho lầu trên.】



“Sơ Sơ, lão đại không sao chứ?” Lòng bàn tay của Phong Trần Tú túa ra mồ hôi lạnh.

Nguyên Sơ: “Ừm…” Tạm thời không sao.

Hoắc Doãn cố gắng thả lỏng, không mang theo chút địch ý nào, để mặc Thiểm Cốt chơi đùa trên người anh.

Lòng bàn tay của anh ấn vào vách đá, dùng thổ nguyên tố đào một thông đạo có kích thước bằng cái chén ăn cơm, nối dài đến hang động chỗ của Hào Tử, sau đó đẩy một bình Thạch Trung Thủy mà anh mang theo vào thông đạo, đưa vào tay Hào Tử.

Ý của anh rất rõ ràng, anh muốn bọn của Hào Tử cũng bôi Thạch Trung Thủy lên người, tự mình đào một lối thoát, sau đó cùng anh leo lên ra ngoài.

Trong lúc chờ đợi, Hoắc Doãn lặng lẽ nhặt không ít trứng Thiểm Cốt.

Năm, sáu phút sau, một âm thanh trầm đục truyền ra từ trong vách đá, Hoắc Doãn biết người bên trong đã bắt đầu hành động. Vì vậy anh từ từ di chuyển, leo lên dọc theo con đường anh đến.

Sau lưng truyền đến tiếng đá vụn rơi xuống, đám Hào Tử run rẩy ló đầu ra khỏi hang động bị phá vỡ, bỗng nhìn thấy Thiểm Cốt bay đầy trời, bọn sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, rồi rụt đầu lại.

Hoắc Doãn dừng động tác lại, quay đầu nhìn xuống phía dưới.

【Hào Tử, đừng sợ, tiến lên đi…】

【Yên tâm, đại boss đã tự mình thử rồi, không sao đâu.】

【Người anh em, thời khắc thử thách lòng dũng cảm đã đến rồi, mỹ nữ toàn cầu đều đang nhìn cậu đó!】

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng cổ vũ cho cậu ta.

Sau vài phút củng cố tinh thần, Hào Tử cuối cùng cũng bò ra khỏi hang, leo lên chiếc thang đá do Hoắc Doãn để lại, hai chân run rẩy, leo lên từng bước một.

Từng con Thiểm Cốt rơi trên người cậu ta, từ trên da thịt truyền đến xúc cảm lạnh lẽo trơn nhớt khiến cậu ta nổi da gà, vô thức muốn gạt chúng xuống.

Bản năng kháng cự, lập tức kích thích đến Thiểm Cốt, chúng bay vòng quanh Hào Tử.

Hào Tử lập tức cứng đờ, dựa vào vách đá không dám nhúng nhích. Vừa rồi nhìn thấy Hoắc Doãn thông qua một cách nhẹ nhàng, đến lượt mình thử thì mới biết đáng sợ như thế nào. Chỉ cần có một chút dị động, Thiểm Cốt sẽ nhận ra ngay.

Đang trong lúc bi quan, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng hét thảm, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bạn thân đi theo phía sau cậu ta bị mấy con Thiểm Cốt bắn vào người, mấy cột máu phun ra, sau đó cả người rơi xuống đáy vực. Trong quá trình rơi xuống, vô số Thiểm Cốt bắn qua người, máu bắn trung tóe giữa không trung.

Hào Tử: “...”

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: “...”

Vị huynh đệ lúc trước khen Thiểm Cốt đáng yêu sợ đến muốn tè ra quần luôn rồi.

Người nọ vừa chết khiến những người còn lại không cách nào giữ được tỉnh táo, hơi thở rối loạn kích thích đến Thiểm Cốt, khiến chúng vốn đang yên tĩnh bắt đầu trở nên điên cuồng, đồng thời cũng khiến Hoắc Doãn lâm vào nguy hiểm.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Sơ: Thiên Đạo lại muốn ra tay với “số mệnh chi tử” của tôi.

Hoắc Doãn: Mỗi ngày đều nằm giữa ranh giới sống chết.

Thiên Đạo: Ta không tin mi không chết.