Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 21: Phụ trợ mạnh nhất (21)



Tả Nhung chỉ muốn chết quách đi, gã trơ mắt nhìn thân thể mình bị khống chế mà bản thân lại không thể làm được gì, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra tiếng cười kỳ quái. Ai có thể ngờ rằng một nhân ngẫu sư lại có một ngày bị người khác điều khiển ngược lại cơ chứ.

Gã biết rõ nội dung trong con chip mà mình đưa cho Hành Khúc, bởi vì gã tận mắt thấy đám người của Hoa Quả Thụ tạo ra thứ này. Tại nơi hai bên giao đấu, những "xác chết" được hóa trang chết thê thảm nằm trên mặt đất, giả chết y như thật, không làm diễn viên thì quá phí!

Người của Hành Khúc cẩn thận xem nội dung trong con chip, hoàn toàn không nghĩ rằng thứ này là giả. Dấu vết chiến đấu rất rõ ràng, hơn nữa Quý Minh rất hiểu Hoắc Doãn, anh sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Nhưng hắn không biết, sau khi trải qua thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thì Hoắc Doãn đã không còn là người nghĩa khí ngút trời như ngày xưa nữa. Vì đạt được mục đích, anh không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào.

"Sao mày không mang thi thể của Hoắc Doãn đến đây?" Quý Minh nhìn chằm chằm vào thi thể của Hoắc Doãn trên màn hình, vẫn chưa tin lắm.

"Mày muốn xem thi thể thì tự phái người đi tìm đi." Tả Nhung lạnh lùng nói, "Dù sao nhiệm vụ của tao đã hoàn thành rồi, bọn mày cũng nên thực hiện lời hứa."

"Không thành vấn đề." Thái Sâm phất tay, bảo thuộc hạ mang một cái rương đến, đưa cho Tả Nhung.

Tả Nhung mở ra xem, lập tức buồn bực nói: "Đã chốt năm nguyên hạch hệ tinh thần rồi mà."

Ánh mắt Thái Sâm lóe lên, cười nói: "Ha ha, là thuộc hạ của tao sơ sót." Nói xong, lại bảo người bổ sung thêm năm nguyên hạch hệ tinh thần.

Vừa rồi y chỉ muốn thử gã, dù sao Tả Nhung có vô số hóa thân, không có nhiều người từng gặp qua diện mạo thật của gã, nói cách khác, bất cứ ai cũng có thể có cơ hội giả mạo gã. Đáng tiếc Thái Sâm đã quên một điều, trong Hoa Quả Thụ có Túc Mạch - người có thể đọc được suy nghĩ của kẻ khác.

Sắc mặt của Tả Nhung không thay đổi, gật nhẹ đầu, gã nói tiếp: "Tao còn biết một tin tức, không biết bọn mày có hứng thú không?"

"Hả? Tin tức gì?"

"Tao có thông tin vị trí của một đàn dị thú thực vật."

Thái Sâm và Quý Minh đều vui mừng, hỏi: "Ở đâu?"

Tả Nhung chỉ cười khằng khặc, không trả lời.

Thái Sâm thu liễm biểu cảm: "Điều kiện?"

"Lần này tao lấy 30% nguyên hạch."

Thái Sâm trầm mặc không trả lời.

Tả Nhung nói tiếp: "Lần này vì đối phó với phe của Hoắc Doãn mà bên tao tổn thất không ít anh em. Nếu không, tao sẽ không chia sẻ thông tin này với bọn mày."

Thái Sâm vẫn im lặng.

Tả Nhung phất tay, xoay người muốn rời đi: "Từ từ suy nghĩ đi. Đừng quên, Hoa Quả Thụ không thiếu chiến lực, nếu bọn họ biết đội trưởng của mình bị giết, họ nhất định sẽ điên cuồng trả thù."

Thái Sâm nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng quyết định: "Đề nghị của mày, tao đồng ý."

Ngoài mặt Tả Nhung cười khằng khặc, trong lòng lại nghĩ: Ha ha, lại một đám ngu đi tặng đầu cho người ta…

Hoắc Doãn bắt đầu tính sổ với từng người một, ai cũng có phần.

Tọa độ mà anh để Tả Nhung giao cho bọn Sâm Thái là tọa độ chính xác. Khác biệt chính là, Hoa Quả Thụ từ sáng chuyển vào tối, mà Hành Khúc lại từ tối chuyển ra sáng. Liên quan đến nguyên hạch hệ thực vật, bọn chúng chắc chắn sẽ không thông báo với những đoàn đội khác.

Không có Hoắc Doãn tọa trấn, không có những phụ trợ nghịch thiên như Nguyên Sơ, Túc Mạch, Thái Sâm căn bản không để những thành viên còn lại của Hoa Quả Thụ vào mắt. Nhưng để giảm thiểu thương vong, y chọn cách tấn công trước khi các thành viên Hoa Quả Thụ kịp phản ứng. Nếu cẩn thận hơn, y phái người đi điều tra thêm, thế thì sẽ không dễ rơi vào bẫy.

Đôi khi quả quyết và liều lĩnh chỉ cách nhau một ranh giới mong manh.

Rừng rậm trong đêm khuya rất im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng kêu như có như không của thú rừng.

Trong doanh trại của Hoa Quả Thụ, đa số thành viên đều đã ngủ, chỉ có vài người gác đêm vây quanh bên đống lửa.

Đúng lúc này, trong rừng sâu đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc, mấy đóa hoa diêm dúa lặng lẽ nở rộ trong bóng tối, tỏa ra một cỗ mùi hương nồng nặc, theo gió đêm bay về phía doanh trại của Hoa Quả Thụ.

"Có biến!" Một thành viên Hoa Quả Thụ sắc mặt đại biến, vừa mới hô lên hai chữ thì liền ngã xuống, mấy thành viên khác cũng bị giống như hắn.

Mười phút sau, mùi hương trong không khí dần tản đi, từng người của chiến đội Hành Khúc bước ra khỏi rừng cây.

Quý Minh thu tay lại, mấy đóa Yêu Hoa lần lượt thối rữa, úa tàn, trong nháy mắt biến thành một đống bùn hoa.

Ở những nơi có cây cối tươi tốt, là một thực vật sư, hắn có lợi thế về môi trường tự nhiên.

"Thuộc hạ của Tả Nhung tiên sinh đều rất lợi hại, người anh em vô danh này thế mà lại có thể giúp chúng ta che giấu tung tích, tránh bị địch phát hiện." Thái Sâm khen ngợi.

Tả Nhung thản nhiên nói: "Đội trưởng Thái quá khen, vị thực vật sư của chiến đội các anh cũng rất lợi hại, vẫy tay một cái đã khiến mấy chục người ngã xuống."

"Ha ha, chẳng phải nhờ các anh tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi sao?"

Hai người bàng nhược vô nhân (*) thổi phồng lẫn nhau.

(*) Không coi ai ra gì.

"Chậc, Hoa Quả Thụ cũng chẳng có gì đặc biệt." Một gã thành viên của Hành Khúc khinh thường đá đá thành viên Hoa Quả Thụ đang nằm dưới đất.

"Đừng lãng phí thời gian." Thái Sâm ra lệnh, "Giết hết bọn họ, không để lại người sống, thu chiến lợi phẩm, sau đó tập trung đối phó với đám dị thú thực vật."

"Yes Sir ~~"

Ngay khi thành viên Hành Khúc chuẩn bị hành động thì có một âm thanh ầm ầm truyền đến từ di tích cách đó không xa.

"Chuyện gì thế?" Thái Sâm nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lẽo.

"Đám dị thú thực vật kia hình như bị thứ gì đó quấy rầy." Một thành viên Hành Khúc báo cáo lại.

"Có phải người của đội khác không?"

"Không phát hiện người nào khả nghi cả."

Thái Sâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hạ lệnh: "Chris, anh và ba anh em khác ở lại để xử lý bọn họ, tôi dẫn những người khác sang bên kia tìm hiểu một chút."

"Được."

Sau khi phân phó xong, Thái Sâm dẫn người chạy đến hướng di tích, Chris và ba người còn lại đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác...

Trong di tích, dị thú thực vật điên cuồng chạy qua chạy lại, đất bị lật tung lên, lá cây rung lắc dữ dội, không khí dường như cũng bị chấn động.

Quý Minh trốn trong bụi cây, cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của thực vật, một lúc sau mới kiềm chế kích động nói: "Số lượng dị thú thực vật quá nhiều, không thể lấy cứng chọi cứng, tôi đi dụ quái, các anh phụ trách giết chúng."

"Không thành vấn đề." Thái Sâm nhìn chằm chằm vào đám dị thú thực vật, ánh mắt rực lửa.

Sau khi giao xong nhiệm vụ, Quý Minh bắt đầu đi dụ quái.

Hắn rắc một nắm hạt giống, mấy cây dây leo dưới sự thúc giục của hắn nhanh chóng phát triển, lao về phía một mấy con dị thú gần nhất, quấn lấy thân của chúng và dùng sức kéo chúng đi.

Những con thú thực vật đó giận dữ vẫy cành cây, lao về phía bọn họ.

Quý Minh cười nói: "Xong rồi, chuyện còn lại giao cho anh."

Thái Sâm đang định ra lệnh, nhưng sau đó y lập tức dừng lại, trầm giọng hỏi: "Anh dụ mấy con?"

"Năm con, ít quá à?" Quý Minh khó hiểu.

"Anh nghĩ đó là năm con à?" Thái Sâm chỉ về phía trước với khuôn mặt khó coi.

Quý Minh quay đầu lại, liền nhìn thấy năm con thú thực vật hung hãn dẫn đầu, phía sau chúng nó, là cành lá điên cuồng nhảy múa, một mảnh đen kịt, mặt đất cũng bị chấn động.

Quý Minh há to miệng, không tin nổi mà nhìn cảnh tượng này. Rõ ràng lúc nãy hắn chỉ kéo năm con thôi mà, sao lại nhiều thế này???

"Rút lui!" Thái Sâm không rảnh truy cứu trách nhiệm, lập tức ra lệnh.

Tuy nhiên, ngay khi họ chuẩn bị rút lui, mặt đất dưới chân họ đột nhiên sụt lún, cả đám người bất ngờ rơi xuống hố. Hố không sâu, nhưng đã trì hoãn họ rút lui.

Chậm trễ một chút, trên đầu mọi người xuất hiện một bóng đen. Nhìn lên, vài chiếc lá khổng lồ giống như đôi cánh dang rộng, bay lơ lửng trong không trung, che phủ bầu trời đầy sao, những chiếc lá như lông vũ rơi xuống lả tả.

"Là Yêu Vũ Thảo!" Có người sợ hãi kêu lên.

"Giữ vững đội hình, chuẩn bị chiến đấu!" Thái Sâm ra lệnh, trận chiến giữa con người và thực vật chính thức bắt đầu.

Lúc này, trên ngọn núi cách đó không xa, Hoắc Doãn và những người khác đang quan sát trận chiến từ một nơi bí mật. Khi nhìn thấy người của Hành Khúc rơi vào bẫy rồi bị thực vật vây quanh, Hoắc Doãn quay sang nhìn Sab và hỏi: "Đã xác định được vị trí của con quái tinh anh cấp 12 kia chưa?"

Sab gật đầu.

"OK, vậy chúng ta đi xử con quái tinh anh kia trước." Hoắc Doãn liếc nhìn Quý Minh đang chiến đấu, sau đó kiên quyết xoay người, cùng đồng đội chạy về một hướng khác.

"Ủa? Nó là cây nắp ấm hả?" Phong Trần Tú nhìn chằm chằm cây đại thụ cao chót vót ở trước mặt.

"Uy áp mạnh thật, là Thiên Phong Thụ à?" Túc Mạch kinh hãi than nhẹ.

"Mọi người nghĩ sai rồi." Sab chỉ nói, "Quái tinh anh không phải Thiên Phong Thụ, mà là đóa hoa trên cây kia kìa."

Mọi người đồng loạt quan sát, liền thấy trên chạc cây cao mấy chục thước, có một đóa hoa to bằng chậu rửa mặt, nhụy hoa màu vàng óng ánh, cánh hoa xếp chồng lên nhau, ba màu tím, trắng và đỏ đan xen nhau, đầu hoa có màu hơi đen, thoạt nhìn trông rất xinh đẹp.

"Anh nói đóa hoa đó mới là quái tinh anh à?" Phong Trần Tú thấp giọng hỏi.

"Lạ ghê, rõ ràng tôi cảm nhận được uy áp đến từ Thiên Phong Thụ mà." Túc Mạch khó hiểu nhìn Sab.

Sab giải thích: "Ban đầu tôi cũng không chú ý đến đóa hoa kia, cho đến khi tôi thấy nó rời khỏi cây nắp ấm, bò lên Thiên Phong Thụ, sau đó cây nắp ấm lập tức từ cấp 12 tụt xuống cấp 5, mà cái cây kia, vốn không phải Thiên Phong Thụ, đã sinh ra uy áp cấp 12."

Phong Trần Tú kinh hãi: "Tức là đóa hoa kia có thể khiến bất kỳ thực vật nào tăng lên cấp 12 hả?"

"Nói chính xác hơn là uy áp cấp 12." Hoắc Doãn nói, "Một người bạn của tôi đã từng nghiên cứu về loài thực vật này, anh ấy gọi nó là 'Nhật Nguyệt Luân', thoạt nhìn nó rất vô hại, thích trốn trên những thực vật nguy hiểm, khiến chúng tỏa ra uy áp cấp 12, nhờ đó dọa lui kẻ địch. Nếu kẻ địch không rút lui, thì nó mới phát động tấn công."

"Nó tấn công như thế nào?" Phong Trần Tú hỏi.

"Chia làm hai loại, Nhật Luân và Nguyệt Luân. Lúc sử dụng Nhật Luân thì cánh hoa chuyển thành màu đỏ; lúc sử dụng Nguyệt Luân thì cánh hoa chuyển thành màu tím. Nhật Luân sẽ tỏa ra độc hương trí mạng; Nguyệt Luân sẽ tỏa ra phấn hoa khiến kẻ địch phát tình."

"Ý khoan, khiến kẻ địch bị gì cơ? Phát tình á hả???" Phong Trần Tú cho rằng mình đã nghe lầm, những người khác cũng có biểu cảm kỳ lạ.

Hoắc Doãn nghiêm túc nói: "Không sai. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là chọn nghênh chiến với Nhật Luân hay là chọn Nguyệt Luân?"

Mọi người: "..." Không muốn chọn thì sao trời!

"Thôi." Hoắc Doãn bổ sung thêm, "Nếu chọn Nguyệt Luân, thì sau khi phát tình, còn có thể bị trùng phấn ký sinh. Lúc trùng phấn trưởng thành cũng là lúc người bị ký sinh chết."

Mọi người: Thôi thì chọn Nhật Luân đi!!!

Kịch độc hay gì đó, mặt nạ phòng độc có thể giải quyết được.

"Mọi người muốn chọn Nhật Luân à?" Hoắc Doãn thản nhiên nói, "Độc hương của Nhật Luân, không có gì là không xâm nhập vào được, mặc quần áo bảo hộ cũng vô ích thôi."

Mọi người: Anh đang làm gì vậy hả? Thân là đội trưởng, anh đả kích lòng tin của đồng đội thế mà được à!

Lúc này, Nguyên Sơ đột nhiên nói một câu: "Trẻ con mới phải chọn."