Một Chút Tình Yêu Dành Cho Hắn

Chương 2: “Vị Dịch, Cố Vị Dịch.”



Khúc Tiểu Đàn tỉnh dậy, thân thể bị người nào đó lay mạnh, có chút đau ở phần vai nhỏ gầy.

Nàng mở mắt ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh.

Là một nam nhi đang ngồi trước mặt nàng, ánh mắt hiện lên sự ngây thơ vốn có của một đứa trẻ. Chân tay nàng nhỏ xíu, như một đứa trẻ 7 tuổi.

“Này, ngươi tên gì? Làm sao lại ở đây?”

Nam nhi nọ không dám trả lời, có phần sợ hãi nhìn nàng, nhưng cơ thể không tránh đi, chỉ ngồi im ru một chỗ ở đó.

Khúc Tiểu Đàn vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời cậu bé này. Y phục có phần lấm lem bùn đất nhưng loại vải đắt tiền này cũng không phải là dạng tầm thường, hẳn là người sống trong hoàng cung.

Nam nhi nhỏ tuổi rụt rè, cuối đầu xuống, giọng nói cũng thấp dần: “Là Vị Dịch, Cố Vị Dịch.”

Là hắn

Chính là hắn ta!?

Sấm chóp như kéo ngang dây thần kinh của Khúc Tiểu Đàn, nàng trợn tròn mắt khó tin.

Đúng là nàng đã quay về quá khứ nhưng… chưa từng gặp qua Cố Vị Dịch hình ảnh và tình huống như thế này.

Mặc dù nói Cố Vị Dịch là đứa con hoang của hoàng đế thứ XVII nhưng hắn được hoàng đế công nhận, bộ dạng hiện tại của hắn không đúng với quá khứ.

Vả lại, khẳng định bây giờ Khúc Tiểu Đàn nàng chỉ mới 7 tuổi. Quá khứ, nàng chỉ gặp Cố Vị Dịch năm 5 tuổi đến năm nàng 10 tuổi mới có thể gặp lại một lần nữa. Tuy hai người có hôn ước từ lâu nhưng nàng phải ở trong phủ của mình để học lễ nghi hoàng gia. Chưa từng gặp qua Cố Vị Dịch năm 7 tuổi như bây giờ. Có lẽ… mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng Cố Vị Dịch không thể thay đổi…

“Cố Vị Dịch, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt không còn phần rụt rè nữa: “Đã 12 tuổi.”

Chính xác, chính là hắn, không thể nào sai được đâu.

Lòng nàng gợn sóng rồi cuối cùng cũng lắng xuống.

Được rồi, Cố Vị Dịch bây giờ chỉ mới 12 tuổi, sẽ cứu vãn được tình thế hoặc là không? Nhưng có một điều chắc chắn rằng nàng sẽ không bao giờ phạm lại lỗi lầm đó. Một quá khứ thật khủng khiếp đối với một người nữ tử.

Khúc Tiểu Đàn đưa tay chạm vào má hắn, nhất thời hắn né tránh nhưng cuối cùng vẫn để yên đó.

Ánh mắt Khúc Tiểu Đàn sâu thẳm, thấp giọng đến tột cùng: “Vị Dịch, ngươi biết ta là ai không?”

“Là Tiểu Đàn, Tiểu Đàn của ta, nương tử tương lai của ta.”

Đôi mắt của Vị Dịch đột nhiên trở nên gắt gao, không còn sự rụt rè hồn nhiên của ban nãy, hết thẩy đều sầu lắng đến mức chẳng nhìn thấy được tâm can.

Nàng rút tay về, lắc đầu mạnh bạo, gằng giọng: “Không phải, ta chắc chắn sẽ không trở thành nương tử của ngươi, Vị Dịch, ta không phải.”

Để quá khứ đó lặp lại, chi bằng để nàng chuyển kiếp thành một cái gì đó vẫn tốt hơn.

Sự u ám, mạch nước thối nát ướt đẫm, những tiếng kêu la cùng những vết thương chồng chất vẫn còn ám ảnh lấy nàng.

Sự va chạm cùng gòng xích sắt thật chói tai, làm người ta vô cùng ghét bỏ.

Hắn nhào lại, hai đầu gối ma sát mặt đất, hai tay nắm chặt lấy hai tay nàng, ghì thật mạnh vào gốc cây cổ thụ to lớn.

“Tại sao? Tại sao chứ? Nàng chắc chắn sẽ trở thành nương tự của ta. Ta nhất định phải lấy được nàng, Khúc Tiểu Đàn, lẽ nào nàng đã thay lòng muốn gả cho đại hoàng huynh?”

Cả thân thể dùng sức cộng thêm ánh mắt đỏ hoe đó chứng đó hắn đang tức giận đến đỉnh điểm. Ghì mạnh vào gốc cây cổ thụ không chừa một lối thoát cho nàng.

Hắn tức giận? Vì sao?

Từ nhỏ đến giờ cũng chỉ có nàng đối xử tốt với hắn, mẹ của Cố Vị Dịch đã mất từ lâu, thậm chí đến lúc chết đi rồi bà ấy vẫn mang thân phận là nô lệ. Chỉ có hắn, chỉ có hắn được hoàng đế công nhận.

Hoàng hậu luôn tìm cách hại hắn, nhưng cũng chỉ có nàng bảo vệ hắn, lập ra hôn ước để tránh nguy hại cho hắn từ phía hoàng gia. Những kẻ máu lạnh, vô tình, tham lam ấy luôn thèm khát hắn, bỏi vì hắn mang dòng máu mạnh mẽ được Tiên Hoàng lựa chọn. Chỉ cần hắn chết, ngôi vị hoàng đế tiếp theo chắc chắn thuộc về một trong số chúng và chúng luôn thèm khát cái ngai vàng này.

Chỉ là nàng thương xót mà che chở cho hắn.