Một Cuộc Gặp Gỡ

Chương 1: Đây là một bộ phim kinh dị



Mở đầu

John Smith, 32 tuổi, độc thân, nhà ở ngoại ô thành phố Los Angeles, nghề nghiệp là bác sĩ tâm lý. Có lẽ do liên quan đến nghề nghiệp, anh ta là một người theo chủ nghĩa vô thần hoàn toàn triệt để, không hề tin vào bất kỳ chuyện yêu ma quỷ quái hay hiện tượng siêu nhiên nào hết.

Chuyện bắt đầu vào một đêm trăng mờ gió lớn nào đó. John một mình ở nhà làm việc đến khuya thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Tuy rằng đối với vấn đề trị an về đêm vẫn luôn mang chút hoài nghi, nhưng có thể do quá mệt mỏi, thần xui quỷ khiến thế nào mà anh ta vẫn mơ mơ hồ hồ đi ra mở cửa, thậm chí cũng không liếc nhìn qua mắt mèo trước.

Ngoài cửa, một người phụ nữ thân thể đầy máu đang đứng đó. Tóc tai tán loạn che kín khuôn mặt, chân trần, quần áo tơi tả. Kinh hãi nhất là máu trên người cô ta chảy thành sông, đang vẫn cứ không ngừng nhỏ giọt, nhìn qua thật chẳng khác gì một ma nữ.

Nếu như là người bình thường thì chắc đã thét chói tai, đóng sập cửa lại, run rẩy liều mạng chạy về phía điện thoại cố gắng cầu cứu rồi.

Nhưng phía trên có nói, John không tin vào sự tồn tại của bất kỳ loại quỷ ma nào hết. Phản ứng đầu tiên của anh ta là: suy nghĩ một hồi xem có phải bản thân mình vì mệt mỏi quá độ nên xuất hiện ảo giác hay không.

Sự chần chừ này đã khiến anh ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đóng cửa lại. Đợi đến khi anh định thần lại, người phụ nữ kia đã bước một bước vào trong.

Biết được đây không phải là ảo giác, John bắt đầu cảm thấy kinh sợ, tất cả sự buồn ngủ đều đã bay mất lên chín tầng mây. Anh ta không tự chủ được mà thụt lùi về phía sau, nhưng người phụ nữ đó cũng bước từng bước mà ép sát qua, thậm chí còn vươn một cánh tay nhợt nhạt về phía anh, túm lấy một góc áo.

Sợ đến hồn phi phách tán, John ngã phịch xuống sàn nhà, người phụ nữ đó cũng thuận thế ngã đè xuống thân thể của anh.

[Xong rồi, mình chết chắc rồi!] Trong đầu John chỉ còn sót lại suy nghĩ này. Chuyện kỳ quái đột nhiên xảy ra khiến cho anh ta sợ đến mức quên cả la hét.

Người phụ nữ kia nắm lấy quần áo của John mà bò lên, cái đầu kề sát vào cổ của anh. Lúc John tưởng rằng anh sắp bị ngoạm lấy, thì cô ta lại dùng cái giọng nói xa xăm như có như không, ở bên tai anh bật hơi lẩm bẩm một câu, “Xin ngài, làm ơn đừng báo cảnh sát.”

Nói xong, cô ta dường như ngất đi, không còn chút động tĩnh nào nữa.

[Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?] Lúc đó đầu óc của John khởi động lại một lần nữa, khó khăn lắm mới hiểu được chuyện xảy ra trước mắt mình.

Đêm hôm khuya khoắt, một người phụ nữ thân mình đầy máu chạy đến gõ cửa nhà mình, sau khi bỏ lại một câu “Xin đừng báo cảnh sát” thì liền hồn mê ngay lập tức.

Cô ta vẫn còn mạch đập, chắc là chưa chết. Nhưng chảy nhiều máu thế này, chắc vẫn nên đưa đi bệnh viện thôi. Nhưng với cái bộ dạng này mà đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nhất định sẽ đi báo cảnh sát, điều này chẳng phải là trái với nguyện vọng của cô ta sao…

Nhưng mà, mặc kệ cô ta, John chẳng muốn dính đến phiền phức chút nào hết, không đưa đến bệnh viện, chẳng may chết ở nhà mình thì phải làm sao?! Cho nên vẫn cứ đem đống phiền toái này giao cho cảnh sát thôi.

Nghĩ đến đây, anh đứng dậy chuẩn bị gọi điện gọi xe cấp cứu. Nhưng lúc di chuyển người phụ nữ đang đè lên người mình, anh vô ý chạm phải mái tóc bù xù che khuất khuôn mặt của cô ta. Lúc mái tóc trượt qua hai bên, khuôn mặt phía dưới hiện ra, đó là một khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác gì một vị thiên sứ đang yên bình say ngủ.

John kinh ngạc đến nỗi ngừng cả hít thở. Thật sự là quá xinh đẹp, thậm chí anh không cách nào dời ánh mắt mình khỏi gương mặt đó được.

[Khụ, nếu cô ấy đã nói không báo cảnh sát thì vẫn là không nên gọi điện thoại. Có thể cô ấy đang bị kẻ thù có thể lực to lớn truy sát, đưa đến cảnh sát ngược lại còn làm cô ấy rơi vào nguy hiểm.]

Xem qua quá nhiều phim của Hollywood khiến cho John có chút suy nghĩ liên miên. Tất nhiên, cho dù có chết thì anh ta cũng không thừa nhận bản thân mình bị sắc đẹp hấp dẫn nên mới thay đổi chủ ý.

[Nếu đã như vậy thì mình phải làm sơ cứu khẩn cấp cho cô ấy trước rồi.]

Kiểm tra sơ qua cô gái một lần, John kinh ngạc phát hiện ra thân thể cô hoàn toàn không hề hấn gì, một vết thương cũng chẳng có.

[Đống máu này, không phải của cô ta sao?]

John bắt đầu liên tưởng đến phim kinh dị. Người đẹp có gương mặt thiên sứ, tay cầm cưa điện khổng lồ, mỉm cười lạnh lùng đuổi giết những người vô tội khắp nơi.

Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự mà cô ta bảo đừng báo cảnh sát, vì cô ta mới chính là hung thủ?!

Hết chương 1