Một Cuộc Gặp Gỡ

Chương 3: Đây là một bộ phim tâm lý gia đình



Tiếp diễn (2)

Bà White vẫn cứ giả ngốc. Hơn nữa, trong quá trình trị tiệu, vì “thiên thần” đứng bên cạnh cứ “ba ba” “ba ba” quấy rối, bà White phải khó khăn lắm mới định thần lại được, liền nhanh chóng mượn cớ chuồn mất tiêu.

Sau khi tiễn bà White, John cực kỳ buồn bực, “Cô cứ như vậy nữa thì phòng khám của tôi phải đóng cửa mất thôi.”

Nhưng “thiên thần” hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn anh “Ba ba?”

“Ôi trời!” John bất đắc dĩ chỉ biết thở dài.

Cho nên kể từ ngày đó, nhà Smith lại thêm một “thiên thần” tinh nghịch chuyên môn quấy phá.

Từ khi “thiên thần” tỉnh lại nhìn thấy John lần đầu tiên, cô giống y chang như con chim non mới mổ vỏ ra, nhìn thấy vật gì trước tiên liền coi là mẹ rồi quấn lấy không rời.

Bất kể là ăn cơm, đi ngủ đều phải ở với John như hình với bóng, một khi không nhìn thấy John thì lại lớn tiếng khóc lóc đi tìm.

Mỗi khi bệnh nhân tới nhà, John cố gắng đem cô nhốt vào phòng ngủ, nhưng thần kỳ là mỗi lần chẳng được bao lâu, cô đều có thể ma xui quỷ khiến thế nào đó mà mở được cánh cửa đang khóa, xuất hiện trước mặt John.

Bất đắc dĩ, John chỉ có thể hết lần này đến lần khác vừa cười vừa giải thích, “Cô ấy là bệnh nhân”

Sau mấy lần bị nhốt lại, “thiên thần” cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, hận không thể nào đu lấy cổ John 24 trên 24.

Hơi tưởng tượng một chút đến cảnh bị một cô gái trưởng thành khóa cổ suốt cả ngày, John đã cảm thấy mình sắp bị bệnh xương cổ đến nơi.

“Ba ba, ba ba! Kẹo, kẹo!” “Thiên thần” lại làm nũng.

Vì để làm phân tán sự chú ý của “thiên thần”, John dạy cho cô biết cách xem ti vi.

Từ đó về sau, khả năng ngôn ngữ của “thiên thần” tiến bộ thần tốc, rất nhanh chóng đã học được “kẹo kẹo” “bánh ngọt”… tên các loại thức ăn, hơn nữa suốt từ sáng đến tối cứ ầm ĩ đòi ăn miết.

John bị cô nhao nhao bên tai đến buồn bực không ngớt, vốn muốn nhốt cô ở nhà tự mình đi mua đồ. Cuối cùng, vừa mới ở trong gara khởi động xe, còn chưa ra đến đường lộ thì đã nhìn thấy “thiên thần” đi chân trần chạy đến trước đầu xe ngăn lại, phía sau mấy lớp cửa nhà đáng lẽ đã bị khóa kín thì toàn bộ lại mở toang hoang.

Sau khi trải qua việc này, John chẳng còn dám để cô một mình ở nhà nữa, ngay cả ra khỏi cửa cũng chỉ còn cách đưa cô theo.

Chỗ hai người thường hay đến đó chính là siêu thị.

“Thiên thần” đến siêu thị cứ vui như vào trong kho tàng vậy, cứ gọi liên mồm, “Ba ba, nhìn cái kia! Ba ba, con muốn cái này!”

Khiến cho người đi đường cứ dồn dập nhìn sang, John chỉ đành ra vẻ đau khổ, một dòng nước mũi một dòng nước mắt giải thích với mọi người, “Cô ấy là em gái của tôi, từ nhỏ đã bị thiểu năng…”

Mọi người nghe vậy, đều nhìn họ với anh mắt đồng cảm.

Dọc đường đi qua nhà sách, John quyết định quẹo vào mua vài cuốn sách.

Khi đang cầm mấy quyển sách về PTSD chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt của John bị hấp dẫn bởi kệ sách kế bên.

Cuối cùng, trên cổ anh đeo một cô gái, trong ngực ôm một chồng sách lớn, loạng choạng đi đến quầy tính tiền.

Nhân viên thu ngân nhìn cô nàng xinh đẹp bên cạnh người John, lại nhìn nhìn mấy cuốn sách mà anh đưa đến để tính tiền, , , các loại sách, cứ cười cười một cách kỳ quặc.

Cho đến khi trên đường về nhà, John vẫn cứ cảm thấy dường như nhân viên cửa hàng kia đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Cuộc sống bình yên trôi qua chưa được mấy ngày, “thiên thần” lại bắt đầu một trận ầm ĩ mới.

Nguyên nhân của lần này là do trên ti vi phát một quảng cáo về Disneyland, sau khi “thiên thần” xem xong thì cứ suốt ngày đòi đi cho bằng được.

“Một công viên trò chơi như thế, làm quảng cáo cái gì chứ!” John chỉ có thể bất đắc dĩ chở cô, hai người cùng tiến về Disneyland ở California.

Một đứa trẻ năm tuổi đến Disneyland có phản ứng như thế nào thì “thiên thần” có phản ứng như thế đó.

[Sao không thể mua cho cô ta vé trẻ em chứ!] John cảm thán.

“Thiên thần” sinh lực quá dư thừa xông lên phía trước, bên này chạy chạy, bên kia xem xem, tất cả đều là những cảnh tượng rực rỡ hấp dẫn, bận rộn ríu rít.

Phía sau, John bị dòng người chen đẩy cứ nghiêng trái ngã phả, phải dùng đến sức của ba bò chín trâu mới miễn cưỡng theo được bước chân của “thiên thần”

Ngôi nhà ma, cáp treo, sau khi chơi xong một trò rơi tự do từ trên cao xuống, John cảm thấy anh sắp sửa nôn đến nơi rồi.

“Nghỉ… nghỉ ngơi tí đi.” Anh van nài.

“Thiên thần” dẩu đôi môi nhỏ lên tỏ vẻ bất mãn.

“Ngoan, tí mua cho cô một ly kem.” Đồ ăn luôn là cách mua chuộc cô tốt nhất.

Ngồi trên băng ghế dài, “thiên thần” xinh đẹp bên cạnh đang hài lòng liếm kem, thỉnh thoảng còn nở nụ cười tinh quái với John.

Lúc đó, John đột nhiên sinh ra một loại ảo giác hạnh phúc…

Đúng vậy, bên cạnh mình bây giờ có người đẹp làm bạn, còn có đứa con gái đáng yêu, giấc mơ gia đình của một người đàn ông 30 tuổi chắc cũng chẳng khác gì như thế này.

Đương nhiên, nếu như người đẹp và con gái là hai người khác nhau.

John nghĩ rồi lại nghĩ, không khỏi cảm khái vô ngần, thổn thức không thôi.

“Phốc” một tiếng, “thiên thần” nhảy dựng lên.

Một loại dự cảm xấu xâm chiếm cả người John, quả nhiên ly kem đã bị “thiên thần” ăn sạch sẽ, sự chú ý của cô lại chuyển sang vật khác.

“Ba ba, cái kia!” “Thiên thần” chỉ vào bánh xe đu quay cao ngất ở xa xa, nói với John với vẻ cực kỳ hưng phấn.

Cũng may đây là vòng đu quay, không phải là trò chơi cảm giác mạnh nào đó. Anh nhặt lên quả tim vừa mới bị rớt xuống.

“Ừm, đi chơi nào.” Anh dịu dàng cười nói.

Trong quá trình bền bỉ chịu đựng gian khó ___ đứng xếp hàng, John hồi tưởng lại những bộ phim lãng mạn có cảnh vòng đu quay lớn, nói thật là anh không phải không mong đợi mình sẽ có một kỷ niệm lãng mạn với người đẹp trước mắt mình kia, cho dù trí tuệ của cô chỉ bằng đứa bé năm tuổi.

Nhưng mà, trời ạ, cái này là bánh xe đu quay sao?!

Hiện giờ John cứ như đang nhảy dây giữa không trung, lên rồi lại xuống, rung tới choáng váng cả mặt mày. “Thiên thần” bên cạnh đang hưng phấn vô cùng hét lên, càng thêm vui vẻ mà đung đưa buồng cabin.

[Không thể nào coi thường bánh xe đu quay được!] Anh cảm thán một cách muộn màng.

Nửa chết nửa sống bò từ trên bánh xe đu quay xuống, John cực kỳ buồn bực, “Lúc nhỏ mình đến Disneyland, rõ ràng không đáng sợ như vậy mà!?”

Người đi đường bên cạnh vô tình nghe thấy tiếng anh lầu bầu như vậy, tốt bụng nói cho anh biết, “Đây là Disney’s California Adventure mới xây dựng sau này, anh đến sai chỗ rồi.”

John trải qua hết thảy sự hành hạ, đối với chuyện mình rơi nhầm vào cái chỗ chết này cứ hối hận không dứt, anh quyết đoán kéo lấy “thiên thần” quyết định về nhà.

“Đừng mà ~ đừng mà ~ con còn muốn chơi!” “Thiên thần” kiên quyết không nghe theo.

“Không được, về nhà thôi!” Đã là cha thì phải có sự uy nghiêm của người cha, John nghĩ trong lòng.

“Không về nhà!” “Thiên thần” giận dỗi vùng khỏi tay John, quay đầu chạy mất.

Đúng lúc đó thì một đoàn diễu hành đi ngang qua, “thiên thần” len vào đám người xem, trong chớp mắt đã chẳng còn bóng dáng.

Một khu trò chơi lớn như thế này, phải đi đâu tìm cô ấy chứ! John lại đau hết cả đầu lên rồi.

Hết chương 3