Một Kiếp Hồng Trần

Chương 11: Người của nàng



Vọng xuyên chi thủy, tại vu vong tình. Cơ sao ta lại không quên được nàng?

Dạo này kinh thành truyền ra mấy vụ hay ho. Thứ nhất là Đức Phi cao cao tại thượng đột nhiên lục căn thanh tịnh, vứt bỏ nơi tranh quyền đoạt thế mà tìm đến nơi cửa Phật. Thứ hai là, thiên hạ Đại Mạc suốt 5 năm không có hoàng hậu, cuối cùng cũng tìm ra được nữ chủ nhân. Hoàng đế truy phong cho một vị cố nhân, hậu là Dương Trúc Hoàng hậu, được an nghỉ trong lăng mộ của Hoàng đế. Thứ 3 là, quốc sư chủ nhân của Tinh Túc viện quy ẩn giang hồ, không ai biết ngài đã đi đâu, có người nói ngài đã thành tiên nhân bay về trời. Chỉ duy nhất ta rõ, tên yêu quái này từ đó đến nay vẫn đi theo ta, bây giờ hắn còn đang ngồi cùng ta trong hàng trà của Lão Trương, thưởng thức ly trà xanh đạm bạc. Nhấp một ngụm, hắn nhíu mày, không nhịn được mà chê:

- Trà gì mà nhạt như nước ốc. Đúng là người làm sao, của chiêm bao là vậy.

Ta là khách quen của lão mà cũng không nhịn được, gật đầu đồng ý với Tử Mặc. Lão Trương tức giận quát, mưa xuân bắn hết lên cả mặt ta và Tử Mặc:

- Các người uống có bao giờ trả tiền không mà còn dám chê trà của quán ta.

Tử Mặc nghe vậy, như chạm vào vảy ngược, hắn cúi xuống nhặt một hòn đá, đập lên bàn, đến khi nhìn rõ thì đã hóa thành bạc trắng lấp lánh.

- Không phải bản quốc sư không có tiền, bản quốc sư chỉ muốn thử lòng ngươi thôi! Không ngờ ngươi cũng như ai ham mê phú quý. Tiền đây! Mang trà ô long thương đẳng ra cho bản tiên.

Ta không ngăn được Tử Mặc, chỉ đành kéo hắn đi, lão Trương cầm bạc đưa lên cắn thử, kết quả bạc trắng lại biến thành đá, lão gãy một cái răng cửa. Gió lùa vào răng cửa làm tiếng lão có chút khó nghe nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng mất hút của ta và Tử Mặc mà gào:

- Lưu Thủy, ngươi là kẻ bịp bợm.

Ta tức lắm, rõ ràng là tên Tử Mặc này lừa lão, có phải ta đâu, ta không chịu thua, hét lại:

- Bịp bợm còn hơn lão, vừa xấu lại còn vừa béo!

Tử Mặc quả là nhiều tiền như hắn nói. Chính xác hơn là hắn có thể biến ra tiền, thế nhưng chỉ một lát sau sẽ trở lại thành viên đá vô dụng. Thế nên, đi với hắn lâu như vậy, không phải lần đầu bị chửi là bịp bợm, Tử Mặc lúc nào cũng sẽ bình tĩnh đáp:

- Bản tiên muốn thử lòng ngươi. Quả nhiên là bản tính tham lam, nhìn đâu cũng ra vàng.

Sau đó, ta luôn phải dùng tiền của mình để trả cho hắn. Đúng là tiền mất tật mang. Ta phải nghĩ cách tống hắn đi thôi.

- Yêu quái, ngươi nói ngươi giả gái đẹp lắm sao?

Tử Mặc lườm lườm ta rồi hất cằm:

- Nói là quốc sắc thiên hương vẫn còn khiêm tốn.

- Được, ta dẫn ngươi đi chơi.

Nói đoạn, ta nắm tay Tử Mặc dẫn đi, Tử Mặc hơi ngẩn người, mặt cũng hơi đỏ, nhìn chằm chằm tay ta. Ta hỏi:

- Sao thế?

Hắn hơi mất tự nhiên, hắng giọng nói:

- Đi thôi!

Ta dẫn Tử Mặc tới lầu xanh, đứng ở gốc cây dưới viện, ta bảo hắn hóa thành nữ nhi, hắn khó hiểu nhìn ta:

- Không phải nam nhân mới thương lui tới chỗ này sao? Sao phải hóa nữ nhi.

Đương nhiên là để bán ngươi rồi, ngươi là quốc sắc thiên hương cơ mà, ta chắc chắn sẽ kiếm được bội tiền, bù cho tổn thất của mấy ngày qua. Ta nhìn hắn nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Để ngươi giả nữ nhân để ra oai chứ sao? Để cho cả lầu xanh đầy oanh yến với lũ nam nhân kia biết người của ta khuynh nước khuynh thành rồi!

Tử Mặc không phản đối nữa, miệng chỉ lẩm bẩm cười khẽ: "người của nàng".

Dù sao thì Tử Mặc cũng là yêu quái, ta chẳng thể cưỡng bức hắn ném vào lầu xanh nên phải đi đường vòng. Thế là ta và Tử Mặc cô nương, 1 công tử ngọc thụ lâm phong, 1 mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn ngồi một góc trên lầu 2 của thanh lâu uống rượu. Ta rất tự tin với tửu lượng của mình nên định chờ Tử Mặc say sẽ chuồn êm, bỏ hắn ở đây, cao chạy xa bay với đống tiền ta kiếm được. Thế nhưng, ta không ngờ khi mình đã mơ hồ say say thì Tử Mặc vẫn điềm nhiên như thường, hắn nói khẽ với ta:

- Nàng say rồi, chúng ta đi về thôi!

- Ta không say, ta không tin không nhìn thấy yêu quái nhà ngươi say rượu.

Tử Mặc kề lại gần tai ta, giọng trầm thấp đầy tà tính:

- Rượu trăm chén không say, tình một khắc ngất ngây. Có lẽ lăn giường là được, nàng có muốn thử không?

Ta nhăn mày, tên này nói gì khó hiểu quá:

- Lăn giường? – giọng ta không khỏi có chút to, hình như làm kinh động đến đám người xung quanh đang thưởng vũ thưởng rượu. Bọn họ nhìn 2 ta chằm chằm, ánh mắt mờ ám, quái dị còn Tử Mặc "cô nương" làm bộ dáng thẹn thùng, chui vào ngực ta:

- Tướng công đáng ghét!