Một Kiếp Hồng Trần

Chương 12: Làm sao nàng khóc?



- Tướng công đáng ghét!

Ta chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn Tử Mặc trong ngực đang như phân thân ra, ngón tay hắn võ vòng trong trên ngực ta, còn nói một câu mà chỉ ta và hắn nghe được:

- Ngực nàng phẳng ghê!

Âm thanh xung quanh huyên náo, đầu óc ta trở nên choáng váng, mơ hồ, ta muốn ngủ rồi, ta nhắm mắt lại, đầu gục xuống mặt bàn. Hình như có bàn tay ai cứng rắn và ấm áp đỡ lấy đầu ta rồi từ từ ấn vào lồng ngực hắn ta. Thật thoải mái!

Buổi sáng, lúc ta tỉnh dậy, Tử Mặc ngồi ở ghế mây đổi diện nhìn ta chằm chằm. Ta hoảng sợ, hét lên một tiếng "A". Cha từ ngoài sân chạy vào, Tử Mặc đã sớm không còn bóng dáng. Mặc dù hắn đi theo ta nhưng những lúc có mặt cha ta, hắn sẽ đều tránh mặt. Như lúc này, hắn nói: "Cha nàng diệt yêu ma, ta cũng là yêu quái, rất sợ ông ấy". Nhưng ta thầm nghĩ, cha ta là một lão già vô dụng như thế, vừa lười lại còn vừa hay bắt nạt ta, chỉ đôi lúc, chỉ là đôi lúc tử tế một chút. Cha ta sốt ruột hỏi:

- Thủy Nhi, con sao rồi? Sao hôm qua lại uống say quá vậy, có biết cha lo lắm không?

Quả là dù đểu cáng đến mấy cũng là phụ tử tình thâm, ta biết điều rũ mặt xuống nhận lỗi:

- Cha, con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không để cha phải lo lắng cho nữ nhi. À không, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ.

- Ừ! Con biết vậy là tốt, phải biết rằng nhà mình không có tiền để uống rượu đâu, nếu con tái phạm thì ta sẽ cắt phần cơm của con một tháng đó.

Hừ, làm ta tưởng lão quan tâm mình, té ra chỉ lo tốn cơm tốn gạo sao? May mà ta không nói cho lão biết 107 vạn mà ta kiếm được. Chờ cha ta đi ra, ta mới lật gối, ngân phiếu ta đều để ở đây. Khi ngủ, ra ngoài sẽ mang theo bên mình. Ta thầm nhẩm, mấy hôm nay ta vừa phải trả tiền cho Tử Mậc mà tốn mắt 5 vạn, ta nhớ hôm ấy hắn vào một cửa hàng may mặc, đặt may cho ta một bộ và hắn 1 bộ y phục, của ta là nữ phục thời Hán được may bằng lụa Châu Giang, còn hắn là một trường bào kiểu hoa công tử bằng tằm Giang Nam. Tỉ mỉ đến đầu kim mũi chỉ. Lúc ấy ta vui ra trò vì Tử Mặc trả tiền. Cuối cùng lại không ngờ vẫn phải móc túi mình ra thanh toán. Vì sao ư? Vì vàng hắn biến ra hóa thành đá, chủ cửa hàng cầm cục đá ấy nện vào đầu ta, u cả đầu lên.

Thế là ta chỉ còn 102 vạn. Ta bỏ ra đếm đếm, phát hiện dù đếm bao nhiêu lần cũng chỉ còn 64 vạn tiền. Tử Mặc không biết từ đâu chui ra, thấy ta đang khóc thì sửng sốt và lo lắng vô cùng:

- Làm sao nàng khóc? Đau ở đâu sao? Hay ai bắt nạt nàng.

Ta rưng rưng nhìn hắn, chỉ vào trái tim bé nhỏ nơi lồng ngực:

- Đau ở đây. Tim ta đau quá!

Tử Mặc có vẻ luống cuống, định đưa tay chạm vào giữa chừng thì ngừng lại, không biết phải làm sao:

- Sao lại đau tim. Đang yên đang lành.

- Tiền của ta. Tiền của ta không biết đâu hết rồi. Sao chỉ còn 64 vạn thôi? Hôm qua ta đếm vẫn là 102 vạn mà.

Tử Mặc nghe thế thì thở dài, như trút được lo lắng:

- Chỉ là tiền thôi mà. 10 vạn tiền rượu, 20 vạn tiền 1 cánh cửa, 4 cái bàn, 11 cái ghế, 5 bộ chén trà, 1 vạn tiền trang phục của một nữ tử ở đó, 7 vạn tiền thuốc cho 20 người bị nàng hoặc cố ý hoặc vô tình đả thương.

- Cái gì? – ta như không tin được vào tai mình, ngu ngơ hỏi lại Tử Mặc – sao lại vậy?

- Hôm qua nàng uống say, gây lộn ở thanh lâu,

- Ngươi nói dối, ta nhớ hôm qua ta uống say rồi ngủ mất cơ mà.

Quả thật ta vẫn còn nhớ có một bàn tay, một lồng ngực ấm áp và rắn chắc nìu giữ cho ta một giấc ngủ an lành cơ mà. Tử Mặc trầm ngân hồi lâu:

- Quả thật trên bàn rượu, nàng uống say rồi ngủ gật, ta liền dìu nàng về.

- Đúng, ngươi dìu ta, sao ta có thể gây chuyện được?

- Thế nhưng khi xuống tới cầu thang, nàng gặp một tên công tử phong nguyệt, đột nhiên nhào ra, năm lấy cổ hắn.

- Ngươi trông coi ta thế à, phải ngăn cản ta chứ!

- Ta ngăn rồi, kết quả là nàng cắn ta một phát – Tử Mặc kéo tay áo lên, có một vết cắn tím bầm rất chói mắt – Sau đó, nàng xách cổ tên công tử kia lên hỏi: "Quả trứng có trước hay con gà có trước", hắn ta đáp quả trứng, nàng bảo hắn ta nói sai rồi tát hắn một phát nói: "thằng bán gà có trước". Cú tát của nàng tuy không làm hắn rơi răng nhưng cũng đủ làm hắn tức giận, hắn sai người định đánh nàng một trận, nàng liền chạy, cầm bàn ghế, chén cốc.. ném vào người bọn chúng. Chưa xong, nàng nhìn lũ người lổm ngổm trên đất, sau đó xé váy của một kỹ nữ, trói cái gã công tử kia lại, đạp cho hắn túi bụi.

- Sao ngươi không ngăn ta lại?