Một Kiếp Hồng Trần

Chương 14: Người đó không ngờ được lại là hắn



Ừ! Vì chính ta là người đã tát nó rụng mất 2 cái răng cửa rồi. Biểu muội kể đến đây không nhịn được mà cười trộm, mắt vẫn còn phiếm hồng lại ánh lên niềm vui khó kiềm nén. Muội ấy lại kể tiếp:

- Thế là chàng bẻ nốt hai cái răng nanh dưới của nó, sau đó ném nó đi. Chàng còn đưa muội về tận nhà, nói rằng cô nương như muội đi một mình rất nguy hiểm. Dưới ánh trăng ngày hôm ấy, chàng hỏi danh thơm của muội, nói là muội là duyên, là phận, là mệnh của chàng.

Nói đến đây, Lưu Nhiên đưa tay lên ôm lấy hai má ửng hồng, không biết hồn đã lưu lạc ở chân trời nào. Ta kéo muội ấy về hiện thực:

- Thế muội biết hắn tên là gì, ở đâu, gia cảnh thế nào không?

Lưu Nhiên ủ rũ lắc đầu. Xem ra là nhất kiến chung tình nhưng lại không rõ đối phương là ai nên tìm không được rồi.

- Thế hắn có tuấn tú hơn ta không?

Lần này mà muội ấy chẳng do dự mà gật đầu. Ta tức đến mức muốn nổ phổi, không nhịn được, đập xuống bàn đá ở sân viện:

- Không thể nào có người đẹp hơn ta được! Lưu Nhiên à, muội gặp ma rồi!

- Không đâu, bàn tay của chàng ấy ấm lắm.

- Vậy thì muội nhất định mù rồi.

Ta bực dọc bỏ đi, Lưu Nhiên vẫn ngẩn người nhìn theo.

Hôm nay, Mộ Gia cho người đem sính lễ đến. Là một trong hai nhân vật chính, Mộ Bạch nổi tiếng phong hoa cũng sẽ xuất hiện. Ta cùng cha nán lại, nhìn mặt Mộ Bạch là phụ, ăn một bữa no miễn phí là chính. Ta nói với Lưu Nhiên:

- Nếu muội không thích hắn, cứ chửi thẳng vào mặt hắn, tốt nhất là lôi cả Mộ Gia ra, hắn mất mặt, muội cũng mất mặt, hôn sự này tất sẽ không thành. Biểu muội gật đầu tán đồng:

- Biểu ca nói phải, muội sẽ làm theo lời biểu ca.

Thế nhưng, khi Mộ Bạch và đám gia đình nhà họ Mộ xuất hiện, cả một đống biến cố xảy ra khiến ta không kịp trở tay. Sao không ai cho ta hay, kẻ mà ta đánh hôm trước là thanh lâu chính là Mộ Bạch này vậy? Hắn vừa nhìn thấy ta đã như chó điên đứt dậu, chẳng màng lễ nghĩa lớn nhỏ, còn tháo cả giày đang đi ra, sau đó đuổi theo ta, vừa đuổi hắn vừa hét:

- Tên kia, hôm nay ông phải đánh cho mày lệch mặt.

Ta bị bất ngờ, cắm cổ cúi đầu mà chạy quanh sân viện rộng lớn, cũng may tên kia chạy chậm nên ta mới có thời gian dừng lại bên bóng râm nghỉ ngơi. Bỗng có cánh tay kéo ta nép vào một góc vắng, ta thấy bóng dáng tên Mộ Bạch chạy qua nhưng không thấy ta, đành tức giận bỏ vào trong viện. Bữa cơm này, xem ra không có cách nào ăn rồi, ta nhìn Tử Mặc chất vấn:

- Sao ngươi không bảo ta người hôm đó ta đánh là tên Mộc Bạch này chứ!

- Nàng đâu có hỏi ta. Mà có hỏi ta cũng chẳng biết. Nói thật, người trong thiên hạ này ta cũng chẳng biết mấy ai, chỉ biết mỗi nàng thôi.

Ta nhìn hắn, tìm kiếm sự chân thật nơi đáy mắt hắn. Mặt hắn vẫn mang kiểu cợt nhả nhưng không biết làm sao ta lại tin lời hắn nói là thật.

Không biết Tử Mặc kiếm đâu ra được hai cái màn thầu trắng bóc, đưa cho ta một cái. Hai chúng ta một xanh một tím, đứng bên ngoài sân nhòm vào bên trong, nơi có yến tiệc thịnh soạn, ta thấy cha ta và Mộ Bạch cắm cúi ăn, chặn ngang cả lời chưa nói xong của nhị thúc. Đúng là lỗ mãng, còn Nhiên biểu muội yên lặng đến lạ, con nhóc này đã quên lời đã nói của ta rồi sao. Không phải bảo sẽ chửi cho tên này một trận ra trò sao? Ta còn đang chờ muội ấy báo thù cho ta, kết quả lại ngoan ngoãn như con chó cún ngồi một góc. Đến cơm cũng chẳng buồn ăn. Tử Mặc bên cạnh nói:

- Nếu nàng tức giận thì lúc nào chúng ta đánh cho tên tiểu tử ấy một trận là được rồi.

- Không được, nhỡ hắn lại tìm ta báo thù thì sao? Chúng ta phải mượn tay của Lưu Nhiên. Đây gọi là mượn đao giết người.

Tử Mặc cười cười. Xoa đầu ta nói:

- Xem ra nàng mượn phải một con dao cùng dùng để gãi ngứa rồi.

Chờ khi Mộ gia về hết, ta mới ló mặt ra, kéo Lưu Nhiên ra một góc:

- Tiểu Nhiên, sao muội không mắng chửi cho tên họ Mộ kia một trận ra trò. Không phải lúc trước muội mạnh miệng lắm sao.

- Biểu ca - Lưu Nhiên cười khổ một tiếng - Thì ra chàng là Mộ Bạch. Nhưng hình như chàng quên mất ta rồi.

Trông Mộ Bạch không có điểm gì giống như lời muội ấy kể cả. Kẻ mà đến ta lúc say cũng không kìm được mà đánh đó, ất là kẻ chẳng ra gì, ta an ủi muội ấy:

- Có khi người giống người thôi. Thế gian này thiếu gì.

Lưu Nhiên mệt mỏi lắc đầu:

- Nhưng chàng cũng có một vết sẹo trên tay giống vậy. Người có thể giống nhau, cũng không thể giống nhau đến cả vết sẹo.