Một Kiếp Hồng Trần

Chương 6: Là ai nhuộm đỏ cả tuyết trắng, là ai huyết lệ chẳng xuôi, là bóng ai vụn vặn trong tâm trí..



Ta mỉm cười, gắn lá bùa vào kết giới, chỗ ấy liền thủng ra một lỗ, thành công rồi!

- Tiểu đạo sỹ, ngươi nói xem, ra khỏi kết giới này, ta sẽ thế nào?

Ta nhìn lỗ thủng, trầm ngâm rồi đáp:

- Trăng tròn, âm khí tăng, có lẽ người phàm có thể nhìn thấy ngươi. Nhưng trăng cũng là ánh sáng tinh khiết, vì thế say thời điểm trăng cao nhất, người sẽ tan biến, vào chuyển kiếp luân hồi. Nói chung, trăng rằm rất thích hợp để làm màu, ngươi đến trước mặt cố nhân, xoay xoay 2 vòng rồi tan biến như đom đóm ngày hè, để lại ấn tượng không thể quên trong lòng người.

- Làm sao ngươi biết?

- Nhìn nhiều thì biết!

- Ngươi bẩm sinh đã thấy ma à?

- Ừ!

- Bất hạnh quá!

Bất hạnh cái đầu ngươi, đợi tý nữa kết giới bị ta phá hoàn toàn, sau khi trăng ở cao nhất, ngươi sẽ biến mất đó. Ta nhìn lỗ thủng ban nãy, toan gắn thêm bùa để thúc đẩy quá trình ăn mòn kết giới lại phát hiện lỗ hổng vừa phá ra lại dần bị thu hẹp lại, kết giới được vá lại nhanh chóng. Ta cầm cả đống bùa đã chuẩn bị từ trước, dán lên, cả đống bùa đó đều bị cháy rụi. Không thể nào! Trong lúc ta không thể tin nổi, từ xa vang lại một giọng cười tà tính:

- Kết giới của ta đâu dễ phá vậy.

- Là hắn!

- Quốc sư!

Giọng của ta và Đức Phi cùng vang lên một lúc, hóa ra nàng ta âm thâm theo ta vào đây. Nhưng nàng ta hô lên "quốc sư" là sao. Tên yêu quái này là quốc sư. Ta nghi hoặc nhìn hắn, vẫn trường bào tím đầy tà mị, hắn chầm chậm bước về phía ta, rất tự nhiên chống cánh tay lên vai ta, nghiêng nghiêng đầu nói khẽ:

- Nhưng nghe nói nếu dùng máu của xử nữ vẽ bùa thì phá kết giới của ta dễ như trở bàn tay. Lưu công tử thử xem.

A! Lời này của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn biết ta là nữ nhi sao? Thế nên lời này là cố tình chòng ghẹo rồi. Hắn biết ta có khả năng phá nhưng trước mặt Đức Phi ta không dám để lộ thân phận. Hắn muốn ta không lấy được 5 vạn còn lại đây mà.

Ta đắn đo suy nghĩ trong chốc lát, 5 vạn quan trọng thật nhưng tính mạng còn quan trọng hơn nên kiên quyết bất động. Ai dè chính lúc đó Đức Phi rút đâu ra một đoản dao, ấn vào cổ tay mình, tiến về phía ta:

- Dùng máu của ta đi!

Cả ta và tên quốc sư yêu quái đều không khỏi rớt cằm, là người phụ nữ của hoàng thượng suốt 5 năm lại vẫn còn trinh trắng. Đức Phi nhìn ta và yêu quái cười khổ:

- Các ngươi cũng thấy nực cười đúng không? Lưu đạo sỹ, hãy dùng máu của ta đi.

Ta tiến lại, dùng máu của nàng ta mà cặm cụi vẽ bùa, yêu quái đứng một mình, tự lẩm bẩm.

- Người tính không bằng trời tính. Không ngờ ta lại bị tên hoàng đế bất lực này làm hại.

Trong chốc lát ta đã vẽ xong bùa, nhìn về thiếu nữ bị giam trong kết giới, nàng vẫn tĩnh lặng, dưới ánh trăng sáng như ngọc. Thế nhưng, ánh trăng ấy lại chẳng thể vào phòng, bởi vì gặp phải kết giới của yêu quái, đều phản lại. Nàng ấy đã ở lại trong đây 5 năm, ngay cả một ánh trăng, một cánh hoa đào cũng trở nên xa xỉ. Ta thế mà lại do dự, không cần vinh hoa, chẳng màng phú quý, ta dường như cảm nhận được nỗi đau đớn của nàng qua bóng dáng của nàng khi ngồi bên cửa sổ. Là ai nhuộm đỏ cả tuyết trắng, là ai huyết lệ chẳng xuôi, là bóng ai vụn vặn trong tâm trí, thoáng chốc lại tan biến như yên hoa.

Phút chốc ngẩn người, thiếu nữ nọ đã bước đến cạnh ta đang ở ngoài kết giới, giữa ta và nàng, kết giới mong manh.

- Tiểu đạo sỹ - nàng khẽ giọng gọi nàng ta trả ngươi bao nhiêu ta liền trả ngươi gấp 10 lần như vậy nàng ta chỉ vào Đức Phi đang tái nhợt một góc yêu cầu rất đơn giản, giống như nàng ta, phá kết giới này.

- Ngươi sẽ biến mất đấy, chỉ trong chốc lát thôi.

- Ừ.

Quốc sư yêu quái thấy tình hình không ổn, nói lời khuyên can với thiếu nữ:

- Người đó có nỗi khổ riêng.

Thiếu nữ như ngâm nga một tiếng:

- Thì sao chứ? Có những thứ ta vẫn muốn ba mặt một lời hỏi chàng, dù có trả giá bằng cả sinh mệnh. Không, giờ ta chỉ là một hồn thể vất vưởng nhân gian thôi, nhưng ta vẫn muốn bởi vì có những chuyện ta đã quên. Ta sợ một ngày gặp lại chàng, lại không biết phải hỏi cái gì.

Yêu quái lợi hại đến mấy, tạo ra kết giới để bảo vệ nàng ta tốt đến mấy thì sao chứ? Cũng không thể chống lại thiên ý, chống lại dòng chảy của thời không, rồi nàng cũng sẽ quên đi kiếp sống, dù có đẹp đẽ hay tang thương. Quên rồi, cũng không còn quan trọng. Ta dán lá bùa rực rỡ đỏ huyết thệ lên kết giới. Bức tường như nứt ra, mặc cho yêu quái đang gồng mình vá lại, bức tường ấy cứ dần dần đổ vỡ.