Một Kiếp Hồng Trần

Chương 7: Hoa đào tung bay trong gió, như giọt lệ ai phủ kín sân viện



Có tiếng bước chân gấp gáp đến dồn dập, ta nghe thấy kẻ nào đó ngã lúc lên lầu, còn có tiếng lăn trên sàn. Những âm thanh nặng nề ấy vẫn không hề ngưng lại, Hoàng Đế không biết đã ngã bao nhiêu lần. Long bào bẩn thỉu, tóc tai rồi tung, thường ngày trông hắn anh tuấn bao nhiêu thì bì bây giờ thảm hại bấy nhiêu. Đức Phi yếu ớt nhìn theo, trong miệng cũng chỉ lẩm bẩm một từ "Hoàng thượng" nhưng hắn ta không thèm liếc nhìn nàng một lần, chỉ chăm chăm nhìn thiếu nữ trước mặt. Thiếu nữ nói, không rõ cô đang vui vẻ hay bi lụy.

- Ta đợi chàng suốt 5 năm, chẳng biết đã bao độ trăng tròn rồi khuyết, cuối cùng cũng đã đợi được chàng rồi.

Hoàng Đế run run, nhìn kết giới đang dần tan biến:

- Hải Đường.

Một tiếng gọi chất chứa bao nhung nhớ, tự trách và đau khổ. Bầu không khí ngưng trọng, ta nhất thời xen vào:

- Nha đầu, Đức Phi cho ta 10 vạn, ngươi cho ta gấp 10 lần là 100 vạn đó nhé.

Hoàng Đế quay sang nhìn ta rồi tức giận mà hét lên:

- Nàng nợ ngươi, trẫm sẽ trả, ngươi có thể yên lặng cho chúng ta nói chuyện được chưa. Nói đoạn hắn lại lặp lại tiếng gọi vừa rồi:

- Hải Đường.

Ta nhún vai đi đến bên tên yêu quái đang toát mồ hôi lạnh ròng ròng để duy trì kết giới, định tay vắt lên vai hắn. Hắn cao hơn ta nhiều quá nên tay ta không chạm tới vai hắn được. Đành lấy hộp đồ nghề của mình làm bệ đứng, cả người ta tỏa ra một hơi thở lười biếng và cao quý, ít ra thì ta nghĩ như vậy.

- Thật hoài niệm ngày tháng cùng chàng và hoàng huynh rong ruổi khắp chốn. Ta và huynh ấy xuất cung, chàng đều tĩnh lặng đi theo. Ta lại không biết chàng có quá nhiều đau xót phải ẩn nhẫn như vậy.

- Hải Đường, là ta có lỗi với nàng!

- A Hòa, ta không nhớ được nhiều như vậy, chàng có lỗi gì với ta, ta đều quên rồi. Ta chỉ muốn biết, càng có thích ta hay không thôi.

- Ta..

Hoàng Đế như muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng rồi thôi. Ánh trăng đã độ cao nhất lunh linh tỏa sáng, ánh sáng dịu nhẹ ấy xuyên qua lỗ hổng của kết giới, chiếu thẳng vào hồn thể của Hải Đường. Quốc sư đã sức cùng lực kiệt, kết giới ngay sau đó vỡ tan tành, thân ảnh của Hải Đường cũng dần dần mờ nhạt, nàng đan tan biến. Nàng đưa tay ra khung cửa sổ bé nhỏ, đón lấy một cánh hoa đào, hoa đào vô tình xuyên qua bàn tay của nàng, rơi xuống mặt đất. Nàng mỉm cười, thê lương và luyến tiếc, bởi vì điều nàng muốn hỏi, vĩnh viễn không có ai trả lời. Cô gái bé nhỏ dần dần tan biến theo sự tan biến của kiết giới..

Hoàng đế thấy vậy, điên cuồng và bất chấp lao đến:

- Đừng! Hải Đường! Đừng đi! Ta thích nàng! Ta thích nàng! Rất nhiều! Đừng đi có được không?

Hắn níu giữ nàng ấy trong kết giới 5 năm lại không dám gặp nàng một lần. Mãi đến khi tương ngộ, lời muốn nói lại chẳng thể dãi bày trong một khắc. Rõ là một kẻ ngu ngốc, cố chấp đến đáng thương. Ta không biết vì sao mình lại ném ra một lá bùa tạo kết giới, níu lại hồn phách đang tan biến của Hải Đường. Hải Đường, Hoàng đế, Đức Phi và Quốc sư đều nhìn ta, ta tỉnh bơ đáp:

- Bùa 2 vạn 1 lá!

Ta chỉ vào Hải Đường nói:

- Với cả ta chỉ muốn hỏi ngươi, giờ gặp lại cố nhân rồi, thấy ta có đẹp trai hơn hắn hay không?

Hải Đường ngây người một lúc rồi mới gật dầu, tên yêu quái mặc trường bào thì lại lắc đầu thở dài. Ta thầm nghĩ, Hải Đường đơn thuần đương nhiên là thật thà hơn rồi. Hoàng đế không nhìn ta nữa, chỉ nói một câu:

- Ta sẽ trả tiền ngươi.

Đức Phi được đưa đến Thái y viện, ánh mắt nàng bình thản như kẻ đã kinh qua khổ ải trần gian, chỉ còn một màu lạnh nhạt. Đêm hôm đó, trăng sáng vằng vặc, 2 kẻ si ngốc đứng trong viện nhỏ của Tinh Hải lâu nhìn nhau suốt một canh giờ, không nói không rằng, không than vãn, không chất vấn, chỉ là trong mắt nàng có ta, trong mắt ta cũng chỉ có bóng nàng. Lúc nàng rời đi không có phẫn uất, đau khổ hay ái hận, chỉ có một câu như hẹn ước:

- A Hòa, tạm biệt.

Hoa đào tung bay trong gió, như giọt lệ ai phủ kín sân viện. Đến cành hoa đào khi chứng kiến cảnh biệt ly âm dương cũng rơi cánh mà xót thương. Xót thương cho ái tình không có kết quả, xót thương cho người ở lại dương gian, xót thương cho người trở về hư không. Đợi người suốt 5 năm ròng rã, cuối cùng cũng lòng nàng cũng đã yên mà rời khỏi dương gian. Trách ai được trong mối tình đau thương ấy.

Hắn còn sống, nàng đã chết.

Hắn còn nhớ, nàng đã quên.

Những ký ức xưa cũ dần tan biến theo người con gái ấy. Cách biệt trùng trùng, làm sao có thể gặp lại..