Một Mảnh Phù Hoa

Chương 35: Kết tóc se tơ



Tối hôm đó, Bạch Dĩnh cầu tình Vịnh Thi.

Vịnh Thi biết trước cũng vậy, sau cũng vậy, nàng cũng sẽ là người của Bạch Dĩnh, thế nên nàng đồng ý. Khi Bạch Dĩnh lần mò trong áo ngủ của nàng tìm nơi gò bồng đảo đầy đặn, nàng không đánh đuổi ra như mọi ngày.

- Vịnh Thi..

Giọng Bạch Dĩnh trầm đục khác lạ, ban nãy trên đường về đã cưỡng hôn Bối Vịnh Thi không biết bao nhiêu lần, toàn viện cớ là sợ mất Vịnh Thi, sợ này, sợ nọ. Vịnh Thi cũng miễn cưỡng cho qua, coi như hôm nay Vịnh Thi bị Bạch Dĩnh lay động, nàng không thể không chiều theo Bạch Dĩnh được.

Vốn chuyện xưa đối với Vịnh Thi cũng không phải bóng ma tâm lý, hay ám ảnh, nàng chỉ là.. muốn đợi mọi thứ chín mùi một chút. Không nghĩ nhanh như vậy liền phải nằm bên dưới Bạch Dĩnh.

Bạch Dĩnh lật người, đem Vịnh Thi áp dưới thân.

- Hôm nay nhé?

Nói rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai của Vịnh Thi, âu yếm mút nhẹ, Vịnh Thi cũng không ừ hử gì, chỉ để yên mặc Bạch Dĩnh chơi đùa mình. Để xem hồ ly này cao tay đến đâu.

Mặc dù Vịnh Thi có thể xem được quá khứ của người, nhưng hồ ly thì Vịnh Thi không xem được, nên Vịnh Thi cũng không biết rõ trước mình Bạch Dĩnh có đã yêu cô gái nào chưa, có đã từng thưởng ngoạn qua nữ nhân nào chưa.

Nghĩ đến gần hai ngàn năm Bạch Dĩnh sinh sống, nhất định nữ nhân xinh đẹp đã thấy qua không ít, càng nghĩ, Vịnh Thi càng thấy ghen tuông.

Bạch Dĩnh mở cúc áo lót của Vịnh Thi ra, tay có chút run rẩy, không thể nào cởi được. Thế nên Bối Vịnh Thi mới nói: - Em chưa ngủ với nữ nhân nào à? Cởi có cái áo lót thôi cũng lâu.

- Bà xã đại nhân, em chưa!- Bạch Dĩnh ngước đầu lên nhìn Bối Vịnh Thi, nghiêm túc nói.

Vịnh Thi tuy rằng ngoài miệng hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại thư giãn hơn nhiều, ít nhất không phải ghen với ai. Nàng ôm cổ Bạch Dĩnh, nhu tình nhìn vào đôi mắt đen láy kia, đợi một nụ hôn từ Bạch Dĩnh.

Nụ hôn của Bạch Dĩnh cũng nhẹ nhàng như tình yêu của nàng dành cho Vịnh Thi, nhẹ nhàng quấn quít, nhẹ nhàng khơi gợi. Bạch Dĩnh hôn xuống đôi môi mềm mượt của Vịnh Thi, ngậm vành môi của nàng ấy rồi cắn nhẹ, Bạch Dĩnh yêu Vịnh Thi không có bút mực nào tả hết. Nàng yêu Vịnh Thi đến độ một ngày Vịnh Thi kêu nàng quỳ xuống giao tính mạng của nàng cho Vịnh Thi, nàng cũng chẳng chần chừ suy nghĩ mà giao tất cả cho nàng ấy.

Bạch Dĩnh cởi đi quần áo trên người mình rồi áp vào cơ thể thanh lạnh của Vịnh Thi, đầu óc Vịnh Thi như rối loạn trước những nụ hôn cuồng say của Bạch Dĩnh, trước hơi thở ấm nóng rạo rực. Vịnh Thi cũng nhiệt tình đáp trả, cho Bạch Dĩnh biết nàng cũng có bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hưởng thụ.

Nếu nói Bạch Dĩnh là hồ ly, trời sinh quyến rũ thì Bối Vịnh Thi là vưu vật, ngàn năm có một. Cơ thể của Bối Vịnh Thi tuy gầy nhưng ba vòng tương đối, dáng vẻ cân đối, hợp lý, làn da trắng như bạch ngọc, lại mát lạnh, mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát. Khi nàng ở bên dưới Bạch Dĩnh, nàng hệt như đóa lan đang chậm rãi tỏa sắc, tuy có chút ương bướng nhưng lại khiến người khác thưởng thức không thôi.

Môi Bạch Dĩnh dời từ đôi môi hồng của Vịnh Thi xuống trước ngực, nàng hưng phấn ngậm lấy một bên ngực của Vịnh Thi vào trong miệng, như trẻ nhỏ mút lấy hương vị ngọt ngào nhất trên đời.

Kích thích từ Bạch Dĩnh khiến Vịnh Thi không thể nào không phát ra tiếng được, nàng ưm một tiếng, muốn tránh đi nhưng không hiểu sao lại ưỡn người, đem trọn cả bầu ngực của mình dâng cho Bạch Dĩnh. Tiểu Dĩnh lại thập phần hưng phấn, một bên hôn mút, một bên sờ soạng, nâng niu. Ngực của Bối Vịnh Thi là tốt nhất, là tuyệt vời nhất, Dĩnh ta reo lên trong lòng, mềm mại co giãn, cắn nhẹ một cái còn phát ra tiếng! Đây chính là bảo bối chứ còn là gì?

Tay của Bạch Dĩnh mon men tìm cách len lỏi vào bên dưới, tìm chỗ hổng mà tiến vào bên trong quần lót nhỏ của Bối Vịnh Thi. Cái này Bạch Dĩnh xem phim hôm kia, thu thập được không ít kinh nghiệm, nhưng Bạch Dĩnh sờ soạng lại thấy động khẩu nằm xa hơn nàng tưởng, nàng thì nghĩ chỉ cần cho tay vào quần liền thấy, không ngờ nằm gần nơi đại tiện thật nha...

- Bạch Dĩnh ngu ngốc..

Vịnh Thi bị sờ soạng lung tung có chút đau, nhịn không được mắng Bạch Dĩnh một tiếng. Bạch Dĩnh liền nhanh nhẩu buông hai khỏa phấn nộn trước ngực ra, mặc dù nàng còn nghịch chưa đủ, nhưng có thứ kích thích nàng hơn. Bạch Dĩnh cởi đi chiếc quần lót màu hồng nhạt của Vịnh Thi ra, đây rồi, kho báu đây rồi!!! Bạch Dĩnh vui vẻ ngước mắt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát.

- Không nhìn chị là được chứ gì.. Hô hô..

Bạch Dĩnh ngắm nghía vùng tam giác kì bí của Bối Vịnh Thi, cảm thấy loài người thật là tuyệt tác của tạo hóa, này là.. đẹp quá.. Bạch Dĩnh ôm mũi mình lại ngăn nguy cơ chảy máu mũi. Nàng đưa chiếc lưỡi nho nhỏ ra nếm thử một chút. Đây rồi!! Thứ ngon nhất hành tinh đây rồi! Bạch Dĩnh hưng phấn ngước mặt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát.

- Không nhìn chị là được chứ gì.. hihi..

Nâng hai chân của Vịnh Thi ra để quan sát được rõ ràng hơn, Bạch Dĩnh nếm tư vị của Bối Vịnh Thi như đang nếm được hũ rượu hoàng thượng ngự ban, thơm ngon đến không muốn tách rời. Làn da thanh mát của Vịnh Thi, đôi chân thon thả của Vịnh Thi, tất cả đều như vưu vật trên đời này, là của Bạch Dĩnh nàng, chỉ là của Bạch Dĩnh nàng!

Tay của Bạch Dĩnh ngập ngừng ở động khẩu một chút rồi tiến vào, cái cảm giác ấm nóng bao bọc lấy ngón tay này khiến Bạch Dĩnh như muốn bay lên trời. Nàng quá cao hứng rồi, không thể nào kiềm nổi mình nữa. Bạch Dĩnh đổ ập người xuống người Vịnh Thi, hôn lấy hôn để bánh bao trắng mịn của nàng, hồ ly gặm màn thầu.

Vịnh Thi nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hồ ly này tuy trúc trắc một chút nhưng thật sự rất tìm hiểu, có thể nói chuyện ái ân thế này, Bạch Dĩnh hiểu biết hơn Vịnh Thi nhiều, cứ liên tục ra ra vào vào kích thích nàng. Không chịu được cảm giác dục tiên dục tử thế này, Bối Vịnh Thi bèn đẩy Bạch Dĩnh qua bên cạnh, giọng mang đầy dục tính, nói: - Đừng.. chị không muốn nữa đâu...

Nhưng Bạch Dĩnh nào chịu dừng lại, nàng bị đẩy khỏi ngực Vịnh Thi liền bám dính dưới chân nàng ấy, hôn bắp chân thon thả, hôn lên đùi trong mềm mại rồi lại đáp xuống vị trí kho báu mà nàng đã khai phá. Lưỡi Bạch Dĩnh loạn động ở động khẩu của Vịnh Thi, khiến Vịnh Khi không kiềm được mà âm a trong miệng.

- Dĩnh..

Mật dịch càng ngày càng nhiều, Vịnh Thi còn không thể mở mắt nổi, nàng chơi vơi trong cảm giác lạ lùng này, từng đợt Bạch Dĩnh tiến vào là từng đợt run rẩy, vui sướng, khó chịu đan xen nhau. Ngón tay của Bạch Dĩnh được Vịnh Thi bao bọc trong sự mềm mại, nàng khều ở đây một chút thì nghe tiếng kêu của Vịnh Thi, khều ở kia một chút thì bị Vịnh Thi ngại ngùng đánh vào vai một cái. Hưng phấn lộng động thì thấy được gương mặt xinh xắn của Vịnh Thi thay đổi từ thanh lãnh, cao cao tại thượng chuyển sang thấp giọng nỉ non, Bạch Dĩnh biết mình đi đúng hướng rồi.

Mải miết chơi đùa Vịnh Thi một lúc, không nghĩ lại bị Vịnh Thi đẩy nàng ra, xoay người sang trái thở hổn hển. Bạch Dĩnh vội trườn lên nhìn Vịnh Thi một chút, lo lắng hỏi:

- Vịnh Thi, chị có sao không?

- Không.. không sao..

- Có! Chị bị đau chỗ nào?- Bạch Dĩnh lật ngang lật dọc Vịnh Thi xem thử Vịnh Thi bị đau chỗ nào, Vịnh Thi ngượng ngùng tát yêu vào mặt Bạch Dĩnh một cái, nói: - Ngu ngốc.

Ngoài cửa, tuyết bắt đầu ngưng lại, có hai người nguyện ý cùng nhau kết tóc se tơ.