Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Chương 6



Lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ cô, ấn xuống vết máu nhàn nhạt.

Tốn Đình Trạch thấy thế, đôi mắt nhất thời bốc lên một ngọn lửa.

“Buông cô ấy ra!” Chết tiệt, hắn ta lại dám đứng ngay trước mặt anh, uy hiếp tính mạng Mâu Tâm Như!

“Tao biết rõ thân phận của mày, Tốn Đình Trạch. Nhiệm vụ của tao là giết cô ta, nếu mày chịu lùi lại một bước, tao đảm bảo sẽ không có chuyện gì!”

Người tới một tay cầm dao đặt trên cổ Mâu Tâm Như, một tay cầm súng chĩa thẳng Tốn Đình Trạch, tính mạng hai người, giống như cây nến sắp cháy hết, bị uy hiếp mãnh liệt.

“Mày cho rằng tao dễ nghe theo mày vậy?” Tốn Đình Trạch hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Cô ấy là cô gái của tao, ai cũng không được lấy mạng cô ấy, kể cả ông trời!”

“Vì một đứa con gái mà mất mạng, không đáng!” Không ngờ Hắc Ưng lại là người khó thương lượng như vậy, xem ra Mâu Tâm Như đối với anh ta rất quan trọng.

Hắn phải lợi dụng tốt cơ hội này, mau chóng rời khỏi đây thôi.

Tuy tính mạng đang bị đe dọa, nhưng Mâu Tâm Như một chút hoảng sợ cũng không có.

“….” Kéo cô theo, hắn mở cửa phòng, hai người song song lui về phía sau cửa ra.

Tốn Đình Trạch bước theo lên trước, không chịu bỏ qua bất kì cơ hội cứu người nào.

“Nếu mày tiến nữa, đừng trách tao nổ súng bắn mày!” Hắn chỉ muốn lấy mạng Mâu Tâm Như, căn bản không muốn chọc phải tổ chức khổng lồ đứng sau Tốn Đình Trạch.

“Tao không!” Tốn Đình Trạch rất tự tin chế giễu năng lực của hắn, “Thả cô ấy ra, khai ra kẻ chủ mưu phía sau, tao có thể tha cho mày một mạng!”

“Không đời nào!”

“Vậy mày chờ chết đi!” Lùi đến phòng khách, trên cổ Mâu Tâm Như đã đỏ tươi màu máu, Tốn Đình Trạch càng khát máu phẫn nộ.

Ẩn nấp trong bóng tối, A Hổ có nhiệm vụ bảo vệ Mâu Tâm Như lặng lẽ đến gần sau lưng kẻ áo đen, cướp dao găm. Mâu Tâm Như thấy cơ hội tốt, chân đá về phía sau, đá rơi súng trên tay kẻ đó, cúi người nhặt lên. Cô nhanh chóng di chuyển vị trí, đứng song song Tốn Đình Trạch.

Hai vũ khí lợi hại trong nháy mắt mất hết, không còn vật phòng thân, người áo đen mất đi ý chí chống cự, trên mặt chỉ có vẻ sợ hãi.

Đôi tay hắn bị A Hổ trói chặt, hai đầu gối mềm nhũn không kìm chế được ngã quỵ xuống đất.

“Tao hỏi lại mày một lần nữa, ai sai mày tới?”

Dường như đã quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tốn Đình Trạch, “Tôi không biết thân phận của ông ta, mỗi lần đều là ông ta chủ động tìm tôi, vợ con tôi đã rơi vào tay ông ta, tôi không thể không nghe theo ông ta mà làm việc.”

“Là kẻ giết cha mẹ Mâu Tâm Như?”

“Không sai!” Sắp chết đến nơi, hắn không còn gì phải giấu diếm.

“Chọc phải Hắc Ưng cậu, tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần, tôi chết không sao, nhưng tôi có một thỉnh cầu, xin cậu đồng ý với tôi!”

Tốn Đình Trạch chăm chú nhìn hắn, cả người u ám nguy hiểm.

Lí do gì khiến kẻ này cho rằng anh sẽ đáp ứng yêu cầu trước khi chết của hắn? Không khỏi quá ngu ngốc đi!

“Xin cậu hãy cứu vợ con tôi ra!” Điều duy nhất khiến hắn không yên tâm, chính là vợ cùng con trai mình.

“Vợ con anh?”

“Vợ con tôi ở trong tay ông ta. Thật ra thì sau khi biết mình chọc phải hội Vụ Ưng, tôi đã biết kết quả của mình nhất định là con đường chết, nhưng vì vợ con, tôi không thể không làm hại Mâu Tâm Như, xin cậu đồng ý với tôi, cứu họ ra…”

Tốn Đình Trạch hỏi cô gái bên cạnh, “Em muốn nói gì không?”

Mâu Tâm Như lắc đầu, trong lòng không ngừng rung động, biết được chân tướng sự thật khiến cô vô cùng khó chịu!

Biết hắn đã quyết tâm tìm cái chết, đồng ý hắn, coi như làm một chuyện tốt vậy.

“Tôi sẽ cứu vợ con anh ra.”

Tốn Đình Trạch cam kết với người áo đen. Hắn nghe vậy mỉm cười an tâm, tránh khỏi sự kiềm chế của A Hổ, lấy một viên thuốc bên hông, nhét vào trong miệng.

Không tới mấy giây, hắn giãy giụa thảm trạng, trước mắt là tiết mục tử vong.

Ngay sau đó hắn tắt thở chết.

“Phiền cậu rồi.” Tốn Đình Trạch liếc về phía A Hổ, chỉ thị cậu đem thi thể đi xử lý.

A Hổ lĩnh mệnh, nhanh chóng khiêng thi thể biến mất trước mắt Tốn Đình Trạch.

Mâu Tâm Như lặng im không nói nhìn Tốn Đình Trạch, trong mắt tràn đầy hối hận…

***

Hai gò má mềm mại lộ ra sự bối rối, Mâu Tâm Như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của Tốn Đình Trạch.

Lời người kia nói đã chứng minh cô hoàn toàn hiểu lầm Tốn Đình Trạch. Vậy mà anh lại không giải thích gì, mặc cô cố tình gây sự, mỗi lần đều muốn lấy mạng anh, khiến tính mạng anh như ánh nến trong gió, gặp đầy nguy hiểm.

Tốn Đình Trạch thấy cô hồi lâu không nói, một lòng nhìn vết thương trên cổ cô.

“Em ngồi xuống trước, tôi giúp em bôi thuốc.” Vết máu đỏ tươi này khiến anh cảm thấy tức giận vì sự bất lực của mình.

Anh lại có thể để người ta làm cô bị thương ngay trước mặt mình, anh thật bất lực!

Khuôn mặt lịch sự xuất hiện thần sắc cực kỳ ảo não.

Mâu Tâm Như thận trọng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, đầu vẫn cúi thật thấp.

Tốn Đình Trạch lấy hòm thuốc, đi tới ngồi xổm trước mặt cô, nâng đầu cô lên, tỉ mì giúp cô khử trùng băng bó.

“Tôi hận mình thật vô dụng.”

“Không, việc này không thể trách anh, tất cả đều tại em!”

Anh ngạc nhiên nhìn ánh mắt tràn đầy hối hận của cô, “Trách em?” Anh không hiểu hàm ý trong lời này của cô.

“Em biết anh không phải là hung thủ.”

Đôi tay có vết chai dày chạm tới gò má cô, “Tôi rất vui, rốt cuộc em đã thấy rõ.”

“Tại sao anh lại đối tốt với em vậy. Khi em một mực hiểu lầm anh là hung thủ, anh lại không nói gì, em không hiểu, vì sao anh lại làm như vậy?” Hung thủ thật sự còn ẩn nấp chưa xuất hiện, anh và cô ở chung một chỗ có thể sẽ nguy hiểm, tựa như tình huống vừa rồi.

“Em thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”

Đôi mắt cô trong suốt nhìn anh, cô thật sự chưa hiểu dụng tâm của anh.

“Haizzz…Thôi, nếu tôi không nói, chỉ sợ mấy chục năm nữa, em vẫn như vậy, đối với chuyện tình cảm vĩnh viễn ngốc nghếch không hiểu!”

Hai gò má cô nhất thời ửng hồng, cô hoàn toàn lúng túng.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rồi!”

“Sao…” Cô kinh ngạc, cả người nhảy bắn lên.

Tốn Đình Trạch cực kỳ kiên nhẫn giữ cô lại, “Tôi biết ngay em sẽ phản ứng vậy mà.” Tình cảm trước kia anh bỏ ra, cô căn bản hoàn toàn không nhận thấy.

“Em không tin, anh đối với em…”

“Nếu không phải vì yêu em, tôi sẽ không nhiều chuyện như vậy, quyết tâm muốn giúp em tra ra hung thủ, hy vọng cha mẹ em có thể mỉm cười nơi suối vàng.”

“Nhưng mà… Sao lại có thể như vậy?” Cô không tự nhiên né tránh ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của anh.

“Tại sao không thể?” Không nói thêm gì nữa, bàn tay anh dịu dàng chạm vào hai gò má cô, bày tỏ tình cảm nồng nàn nơi đáy lòng.

Mâu Tâm Như nhìn anh, “Em nên báo đáp anh thế nào?”

“Tôi không cần em báo đáp. Nếu em có thể yêu tôi, không gì tuyệt vời hơn.” Anh cười nói.

Biết cô đã hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng anh không khỏi vô cùng kích động.

“Em… Em hiểu rồi.”

Cô luôn luôn lạnh lùng, vô tình, lại cũng có lúc phát ra giọng nói mềm mại như vậy, thật khiến người ta không tưởng.

Có lời cam đoan của cô, Tốn Đình Trạch mặt mày vui mừng hôn lên mi mắt cô, cuối cùng tình cảm cũng chạm tới trái tim cô.

Lần đầu tiên, Mâu Tâm Như chủ động ôm chặt cổ anh, đáp lại…

***

Mây đen phủ kín, sau một cơn giông tố lớn, hiện ra trước mắt lại là bầu trời xanh thẳm.

Đinh Dục Phàm nhìn Tốn Đình Liệt cuối cùng cũng chịu xuất hiện, bên cạnh còn có thêm một cô gái, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, anh không khỏi cười cực kỳ vui vẻ, một đôi mắt gian xảo nhìn lại Tốn Đình Trạch và Tốn Đình Tuyền.

“Chậc, hai người các cậu đều là anh cả, vậy mà lại sau Đình Liệt một bước, thật là… Haizz…” Đinh Dục Phàm lắc đầu thở dài, trêu trọc hai người.

Tốn Đình Trạch dùng giọng điệu tuyệt không bận tâm trả lời, “Tôi không liên quan, ngược lại cô gái kia của Tốn Đình Tuyền so với Tâm Như hình như khiến người ta lo lắng hơn nhiều.”

Nhìn kìa, giọng nói thật tự đại, như là cậu ngã vào ống quần anh vậy, Tốn Đình Tuyền trợn mắt một cái.

“Ai, nghe anh nói vậy, anh đối với Đông có lẽ đã vô cùng chắc chắn. Quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi?” Cậu bĩu môi, giọng nói tràn đầy khinh thường.

“Đông? Mọi người đang nói đến Đông sao?” Vẻ mặt Quan Tĩnh vô cùng nghi hoặc nhìn bọn họ.

Từ trong mắt mọi người, cô nhìn thấy điểm không bình thường.

“Tên của Đông là Mâu Tâm Như.”

“Như vậy ý của anh là, hiện tại Đông và anh ấy là một đôi… A, ông trời, hy vọng em đoán không sai!”

“Không cần kinh ngạc như vậy, đúng là thế đó.” Tốn Đình Liệt kéo ghế để cô ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bến cạnh cô.

“Thật khó mà tin được, anh thế mà cùng Đông léng phéng!” Quan Tĩnh nhanh miệng nói.

“Quan Tĩnh, đừng nói mối quan hệ của anh với Tâm Như khó nghe như vậy!” Tốn Đình Trạch không vui cau mày sửa lại.

“Ôi, xin lỗi, tại em kinh ngạc quá, em sửa lại, phải nói anh và Đông hai người tình đầu ý hợp, cùng rơi vào bể tình.”

“Nghe vậy không tệ.”

“Trở lại chuyện chính đi!” Tốn Đình Thường mở miệng quay lại chủ đề chính.

“Nào, nghe Đình Thường, mọi người trở lại chuyện chính nào.” Đinh Dục Phàm nhìn về phía Đình Thường, không nhịn được cười khẽ.

“Người kia tên Ngô Hưng, có nghề nghiệp đàng hoàng, nhưng đó chỉ là công việc giúp hắn che giấu thân phận thật. Thật ra hắn là một sát thủ, thân thủ rất tốt, sáu năm trước nhận một khoản tiền từ một kẻ giấu tên, giết vợ chồng Mâu gia, hủy diệt mọi dấu vết.” A Hổ đứng bên, giọng nói hùng hậu báo cáo tình hình điều tra.

“Lấy hắn làm đầu mối, có thể tìm ra gì không?” Tốn Đình Tuyền suy nghĩ sâu xa hỏi, đôi con ngươi thông minh chuyển động.

“Không. Ngô Hưng đã nói, kẻ chủ mưu phía sau luôn chủ động liên lạc với hắn, nếu muốn theo đó tìm ra, không khác gì mò kim đáy biển!”

“Nói như vậy, Ngô Hưng chết rồi, đầu mối cũng đứt hết!”

“Có thể nói đúng là như vậy.”

“Chuyện lúc này có vẻ khó giải quyết, kéo dài càng lâu, tính mạng Mâu Tâm Như càng nguy hiểm.” Đinh Dục Phàm nhìn Tốn Đình Tuyền đối diện một cái, nhíu mày.

“Mọi người…” Quan Tĩnh rầu rĩ nhìn bọn họ từ sắc mặt đùa giỡn chuyển thành nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn khó thích ứng được, hơn nữa, chuyện này lại liên quan đến tính mạng bạn tốt của cô, “Đông gặp nguy hiểm sao? Kẻ nào muốn giết cô ấy?”

“Anh sẽ bảo vệ cô ấy, em yên tâm.” Tốn Đình Trạch nhìn cô một cái, “Trước khi chết, Ngô Hưng đã nhờ tôi cứu vợ con hắn ra.”

“Anh đồng ý?”

Tốn Đình Trạch gật đầu, “Hắn lại ám sát Tâm Như, hoàn toàn là bất đắc dĩ, bởi vì kẻ kia bắt vợ con hắn uy hiếp hắn nghe theo.” Lòng trắc ẩn, mọi người đều có, anh cũng chỉ là đáp ứng thỉnh cầu của một người trước khi chết mà thôi.

“Coi như làm một chuyện tốt.” Đinh Dục Phàm gật đầu hiểu, chuyển sang nói với A Hổ, “Cậu tiếp tục điều tra. Đình Thường, em giúp đỡ A Hổ, cần phải tra ra kẻ sai khiến Ngô Hưng đến tột cùng là kẻ nào!”

Cô nghiêm túc gật đầu, “Thủ lĩnh Tứ Quý đã rời Nhật Bản, em không tra ra hành tung của cô ta.”

“Cái gì?” Tốn Đình Trạch kinh ngạc nhìn về phía Tốn Đình Thường. “Nguy rồi, cô ta nhất định tự mình đến đưa Tâm Như về, tôi phải trở về một chuyến!” Không để ý mọi người còn ngồi đó, Tốn Đình Trạch kinh hoàng vội vã rời đi.

“Bọn em cũng đi trước.” Quan Tĩnh Như kéo Tốn Đình Liệt, cũng muốn đi theo Tốn Đình Trạch.

Đinh Dục Phàm liếc nhìn Tốn Đình Liệt, gật đầu, “Đi đi, sau quay trở lại, tôi có vài câu muốn nói với cậu.”

Được sự đồng ý, Quan Tĩnh Như kéo người Tốn Đình Liệt, rời đi như bay.

“Cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta. Đình Tuyền, cậu ở lại. Đình Thường, em cùng A Hổ đi làm nhiệm vụ của hai người đi, nếu có tin mới, lập tức thông báo, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ. Đi xuống đi!”

Ánh mắt Tốn Đình Thường và A Hổ giao nhau, “Bọn em đi làm việc, anh yên tâm!”