Một Mối Lương Duyên

Chương 17: Nàng muốn chơi... Ta chơi với nàng



Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên gương mặt xinh đẹp ấy, y nhỏ giọng dỗ dành nàng.

"Đừng khóc! Ta đau lòng lắm."

"Chàng... Chàng thật tốt!"

"Ta chỉ tốt với mình nàng thôi. Ngoan đừng khóc."

"Được! Ta không khóc."

Y đưa tay giữ chặt gáy nàng, đôi môi mỏng tham lam hôn xuống. Dưới ánh trăng dịu dàng, đôi tình nhân ngồi cạnh nhau thật hạnh phúc.

Trên mái nhà phía xa xa, Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi Tử Văn.

"Tử Văn ca ca! Đây là sức mạnh của tình yêu mà huynh nói đó sao?"

"Đúng vậy!"

Tiểu Nguyệt nhón người lên một chút, lại không may mà trượt chân.

"Aaaaa!"

Tử Văn vội đưa tay kéo nàng lại. Chỉ là bản thân lại không may cũng trượt chân rơi xuống. Ôm chặt tiểu nha đầu trong lòng mình mà bảo bọc, hai người cùng ngã xuống đất nhưng Tiểu Nguyệt lại không thấy đau.

Mở mắt ra nhìn, thì ra nàng đang nằm trên thân thể của Tử Văn.

"Tử Văn ca ca! Huynh không sao chứ?"

"Ta không sao! Nguyệt nhi, muội có sao không?"

"Muội không sao! Nào muội đỡ huynh đứng lên."

Nhưng khi Tiểu Nguyệt muốn ngồi dậy, thân thể nhỏ bé của nàng lại bị Tử Văn ôm chặt. Nàng hoảng sợ, vội vàng giãy dụa phản kháng. Tử Văn xoay người lại liền mang nàng đặt dưới thân mình.

Hai bàn tay nhỏ nhắn chống lên ngực y, nàng gấp gáp hỏi.

"Tử Văn ca ca! Huynh... Huynh muốn làm gì?"

"Nguyệt nhi! Ta yêu muội."

"Huynh..."

"Ta... Ta thật sự rất yêu muội."

Tiểu Nguyệt nhất thời không nói được câu nào. Nàng chớp chớp mắt, không biết phải phản ứng làm sao. Cái cảm giác này, thực sự là rất khó tả.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến cả hai giật mình mà luống cuống ngồi dậy. Thanh An nhìn đôi má đỏ hồng của Tiểu Nguyệt mà trong lòng thầm bật cười thành tiếng. Ho nhẹ một cái, nàng ra giọng chấp vấn hỏi Tử Văn.

"Tử Văn! Nói đi, hai người các ngươi ở đây làm gì?"

"Thiếu chủ! Thiếu phu nhân! Thuộc hạ..."

"Ngươi thế nào?"

"Thuộc hạ và Tiểu Nguyệt là... là..."

"Muội và huynh ấy đi dạo ngắm trăng."

Tiểu Nguyệt hấp tấp trả lời. Nàng nghe xong thì liền cố nén cười mà hỏi tiếp.

"Ngắm trăng?"

"Da...Dạ! Ngắm trăng!"

"Ò! Ngắm trăng thì phải nằm như vậy sao?"

Hai người họ khổ sở nhìn nhau mà không biết phải trả lời thế nào. Thanh An ngược lại thì rất thích thú khi nhìn thấy cảnh này. Nàng còn muốn nói thêm điều gì đó thì đã bị y kéo lại. Đôi mắt nghiêm nghị nhìn hai người trước mặt, giọng nói lạnh nhạt cất lên.

"Không còn sớm nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Sau này có ngắm trăng thì tìm chỗ kín đáo một chút."

Tử Văn và Tiểu Nguyệt cúi đầu không dám ngẩn mặt lên. Sở Thiên Minh nhíu mày, nặng giọng nói.

"Còn không đi? Các ngươi muốn đứng đây để Thiếu phu nhân tra hỏi tiếp hay sao?"

Như kẻ phạm tội nhận được ân xá. Hai người họ vội cúi đầu hành lễ rồi liền mau chóng rời đi.

"Nè! Ta còn chưa hỏi xong mà, các ngươi... A..."

Chưa nói hết câu, bàn tay to lớn của y đã siết chặt lấy eo nàng. Thanh An bĩu môi, vẻ mặt không cam tâm nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt.

"Chàng làm cái gì vậy, ta còn chưa hỏi xong mà."

"Hỏi? Nàng muốn hỏi cái gì? Chẳng lẽ... Nàng không biết hai người họ đang làm gì sao?"

"Thiếp... Tất nhiên là thiếp biết."

"Nàng đó... Nghịch ngợm."

"Hứ! Thiếp không biết đâu, thiếp còn chơi chưa đủ mà."

"Nàng muốn chơi?"

"Ừm!"

"Được! Ta chơi với nàng."

Sở Thiên Minh đưa tay nhấc bổng nàng lên. Bước chân vững vàng đi trở về phòng của mình. Đặt nàng ngồi xuống giường, y đi ra khoá cửa rồi liền lập tức quay lại. Thanh An nhìn biểu cảm quái lạ của y, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ.

"Chàng... Chàng muốn làm gì?"

Y không trả lời, chỉ cúi người xuống hôn nhẹ lên môi nàng. Đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi lại giở giọng trêu chọc.

"Ta muốn gì... Nàng không biết sao?"

"Chàng... Chàng đừng có qua đây."

Cái cảm giác đau đớn đêm qua, nàng vẫn còn nhớ rất rõ. Đêm qua, y liên tục đòi hỏi thân thể nàng. Chẳng biết qua bao nhiêu lần kịch liệt, nàng chỉ biết toàn thân mình đau nhứt vô cùng. Giờ chỉ nhớ lại thôi, nàng cũng thấy sợ rồi.

Bàn tay mềm mại đưa ra níu lấy vạt áo của y. Nàng đưa bộ mặt ủy khuất lên nhìn rồi nhỏ giọng làm nũng.

"Thiên Minh! Chàng không yêu thiếp sao?"

"Ai nói với nàng là ta không yêu nàng chứ?"

"Thiếp không biết đâu, chàng chắc chắn là không yêu thiếp."

"Không! Ta rất yêu nàng. Nếu nàng không tin hay là để ta chúng mình cho nàng thấy."

Vừa nói, y vừa cuối người xương gần sát bên cạnh nàng. Nàng nhất thời không biết nói thêm câu gì nữa, chỉ biết lúng túng mà nhìn y.

Nhìn thấy nàng trong bộ dáng đó, y không nhịn được mà bật cười. Bàn tay to lớn đưa ra nắm lấy chiếc cằm nhỏ mà nâng niu, y nhỏ giọng nói với nàng.

"Ta đùa thôi! Chúng ta ngủ ngơi sớm đi "

"Chàng... Chàng sẽ không làm gì ta đó chứ?"

"Dương nhiên ta sẽ không làm gì nàng."

"Chàng hứa đi."

"Ta hứa!"

"Vậy thì được!"

"Nào, cởi y phục ra, đi ngủ đi."

Nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, vội cởi bỏ lớp y phục bên ngoài ra. Nhảy xuống khỏi giường, nàng đi đến bên cạnh y.

"Để ta giúp chàng."

"Được!"

Nàng nhẹ nhàng cởi y phục cho y. Từng động tác đều ôn nhu đến lạ. Sở Thiên Minh hạ mí mắt nhìn xuống gương mặt xinh đẹp ấy mà lại thấy lòng mình gợn sóng.

Kéo cô ôm vào lòng mình, y dịu dàng hôn nhẹ lên mái tóc nàng. Hai cánh tay ôm nàng thật chặt, y chỉ muốn mang nàng hoà vào làm một với thân thể của mình mà thôi.

Ngẩng mặt lên gương mặt anh tuấn ấu, nàng nhỏ giọng hỏi.

"Chàng sao vậy?"

"Ta thì có sao chứ?"

"Thật là không sao?"

"Ừm! Ta chỉ muốn ôm nàng lâu thêm một chút."

"Sở Thiên Minh! Từ lúc nào chàng lại trở nên dịu dàng đến vậy?"

Y khẽ mỉm cười, đôi mắt chăm chăm nhìn vào mắt nàng.

"Chính là từ lúc gặp nàng, ta liền bị nàng mê hoặc rồi."

"Có phải trước đây, chàng đối với Lâm Uyển Nhi cũng..."

"Không có! Ta với nàng ta vẫn luôn giữ đúng lễ nghĩa, chưa từng làm chuyện gì quá phận."

"Vậy tại sao chàng lại làm chuyện quá phận với ta?"

"Là vì tiểu yêu tinh nhà nàng quá mê người rồi."

"Chàng mới là yêu tinh."

"Đúng! Nàng nói gì cũng đều đúng."

Nàng mỉm cười, nhón người hôn nhẹ lên môi y một cái. Sở Thiên Minh mặt hàng đổi sắc, chỉ có đôi mắt là không được ổn lắm.

"Nàng đừng có làm loạn nữa, nếu không ta không chắc là mình có thể kiềm chế được đâu."

"Hừm! Đi ngủ thôi."

"Được!"