Một Mối Lương Duyên

Chương 22: Sở Thiên Minh! Thiếp đau quá



Rời khỏi phủ một lúc, nàng lại cảm thấy không yên tâm. Hơn ai hết, Lâm Thanh An biết rõ, Lâm Uyển Nhi đó xấu xa đến mức nào. Sở Thiên Minh lại một lòng si mê cô ta, nếu nàng bỏ đi, lỡ như chàng lại bị cô ta lừa thì phải làm sao.

“Không được không được. Ta nhất định không được để cho kết cục đó xảy ra lần nữa.”

[Sở Thiên Minh! Lần này xem như ta cho chàng nợ ta.]

Buổi trưa hôm đó, nàng trở về phòng của mình. Thẫn thờ ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên bầu trời xanh trong. Bất giác, nàng lại nhớ đến những ngày tháng ở thế giới của mình.

Ở đó, có bạn bè, có người thân. Có những món ăn ngon mà nàng thích. Có những thiết bị điện thoại hiện đại, có đường phố đông vui tấp nập. Bất giác, cô lại thèm ăn những món ăn vặt ở lề đường, thèm nghe tiếng hát dạo của mấy cậu thanh niên trong ban nhạc đường phố. Thèm nhìn ánh đèn đường rực rỡ, thèm ngửi mùi khói bụi của xe cộ đông vui…

Ở đây thì khác, bình yên đến chán chường. Ngoài Sở Thiên Minh ra, chẳng có lí do gì khác để nàng ở lại đây cả.

Đâu đó văng vẳng lên tiếng ai gảy đàn. Thanh An nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh. Ở ngoài cửa sổ, bên cạnh vườn hoa, Lâm Uyển Nhi đang ngồi gảy đàn, Sở Thiên Minh đang múa kiếm. Kẻ đàn người múa, phối hợp rất ăn ý. Tiếng đàn du dương lúc trầm lúc bổng, đường kiếm thanh thoát lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, lúc lại dứt khoát tuyệt đối. Nhìn hai người họ, thật chẳng còn gì để diễn tả ngoài hai chữ" đẹp đôi."

Đôi mắt xinh đẹp của nàng bỗng dưng lặng xuống. Trong lòng nàng bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ. Nếu như Lâm Uyển Nhi cũng yêu Sở Thiên Minh, cũng đối tốt với chàng, vậy thì có phải là chàng… rất hạnh phúc có đúng không?

Nếu như có chuyện đó, thì nàng sẽ không đến đây. Sẽ không gặp chàng, không cùng chàng xảy ra chuyện phu thê cũng sẽ không động lòng…

“Sở Thiên Minh! Ta thật sự rất muốn biết, trong lòng chàng, đã từng có ta hay không?”

Đôi môi nhỏ nhắn khẽ mỉm cười, ánh mắt buồn buồn nhìn về phía xa xa. Nhớ lại những chuyện mà Lâm Uyển Nhi đã làm với chàng, trong lòng nàng lại tràn đầy lửa giận.

“Lâm Uyển Nhi! Nếu như ngươi vì yêu chàng thì ta sẵn sàng nhường chỗ. Nếu như ngươi đến để tổn thương chàng, ta là người đầu tiên không cho phép.”

Lấy lại sự phấn chấn, nàng quay người, cầm thanh kiếm đi ra khỏi phòng.

Bước chân đi đến chỗ của y, nàng mỉm cười nhìn gương mặt anh tuấn ấy đang chăm chú múa kiếm. Nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào của hai người, đôi mắt lấp lánh lại không giấu được ý cười. Nam nhân khí chất ngời ngời trước mặt này, vậy mà đã từng cùng nàng ân ái. Nghĩ đến đó thôi thì cũng đủ cảm thấy mãn nguyện rồi.

“Sở Thiên Minh, thiếp tiếp chàng vài chiêu.”

Nói xong, không đợi y đồng ý nàng liền rút kiếm nhảy vào. Sở Thiên Minh nhìn thấy nàng phấn khích xông đến, khoé môi của y lại cong lên một nụ cười đẹp đẽ.

“An An! Nàng lại muốn đấu với ta?”

“Đúng vậy! Thiếp là muốn phân cao thấp với chàng đó.”

“Được thôi! Ta nhường nàng bảy phần.”

“Thiếp mới không cần chàng nhường ấy. Tới đây.”

Tiếng hai thanh kiếm va chạm vào nhau ngay lập tức thu hút tất cả đám hạ nhân trong phủ kéo tới. Cả đám người vây lấy họ, tạo thành một vòng tròn lớn liên tục vỗ tay cổ vũ.

“Thiếu phu nhân cố lên.”

“Thiếu phu nhân, người nhất định phải thắng thiếu chủ.”

“Thiếu phu nhân, cố lên, cố lên.”

Sở Thiên Minh nhìn nàng mà mỉm cười thật dịu dàng. Đối với nữ nhân trước mặt này, y chỉ có cưng chiều mà thôi. Mặc cho nàng càng quấy thế nào, y cũng đều dung túng cho nàng cả. Bởi vì đêm đó, y mãi mãi nhớ rõ câu nói của nàng…“Ta là vì chàng nên mới đến đây.”

Từ một màn múa kiếm lại trở thành một cuộc tỉ thí. Sở Thiên Minh và Lâm Thanh An cứ đánh nhau không thôi khiến tiếng đàn của Lâm Uyển Nhi trở nên lạc lõng. Cuối cùng, nàng ta không thể tiếp tục nữa nên chỉ đành dừng lại và ngồi nhìn hai người họ đấu kiếm mà thôi.

Mọi sự đang phấn khích, Thanh An đột nhiên nhíu mày, thân thể nhỏ bé của nàng lao đao ngã về phía trước. Sở Thiên Minh vội thu kiếm, một tay đón được nàng ôm chặt vào lòng mình.

Nhìn gương mặt anh tuấn đang lo lắng cho mình, nàng nhỏ giọng nói.

“Thiên Minh! Thiếp đau quá.”

“Nàng đau ở đâu? Ta cho người đi gọi đại phu.”

“Thiếp đau ở đây nè!”

Vừa nói, nàng vừa nắm tay y đặt lên ngực trái. Ở đó, trái tim nàng đang thổn thức không thôi.

Sở Thiên Minh làm sao mà không hiểu được ý của nàng kia chứ. Y buông kiếm ra, hai cánh tay nhấc bổng cơ thể của nàng lên rồi bước vội đưa nàng về phòng. Cả đám hạ nhân nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng kích động reo hò không ngớt.

“Hoan hô Thiếu phu nhân.”

“Thiếu chủ! Người phải sớm cho đám huynh đệ bọn tôi uống rượu mừng của người đó nha.”

Tử Văn nhìn thấy Lâm Uyển Nhi vẫn đang ngồi đó, sắc mặt khó coi thì liền thêm dầu vào lửa.

“Nè! Các người có để ý không? Thiếu chủ của chúng ta đối với thiếu phu nhân quả thật rất tốt.”

“Còn phải nói sao? Thiếu phu nhân vui vẻ hoạt bát như vậy, ai mà lại không yêu thích kia chứ.”

“Ta nghe nói, đêm qua, thiếu phu nhân uống say. Thiếu chủ còn đích thân đi tới Thanh Ý lâu cõng thiếu phu nhân về nữa đó…”

Mỗi người một tiếng, câu nào nói ra cũng là có ý để cho Lâm Uyển Nhi nghe. Càng nghe càng thấy buồn bực, nàng ta đứng lên rồi một mạch đi thẳng. Chỉ là trước khi rời đi, ánh mắt cô ta nhìn theo bóng lưng hai người thật sự là bừng bừng sát khí…

Đặt nàng nằm xuống giường, y ngồi bên cạnh nàng ân cần hỏi.

“Nàng ghen?”

“Ai ghen chứ? Thiếp mới không thèm ghen.”

“Không ghen? Ồ! Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta lại đi luyện kiếm với nàng ta.”

“Sở Thiên Minh! Chàng dám?”

Nhìn biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của nàng, y lại chỉ có thể cười. Rõ ràng là ghen đến mức này rồi mà vẫn còn cứng đầu không chịu nhận. Y cũng thật là hết cách với nàng rồi.

“Sao vậy? Không phải nói là không ghen sao?”

“Được! Thiếp ghen! Thiếp ghen đó, chàng vừa lòng chưa?”

Gương mặt anh tuấn đó lại cứ thế mà thích thú mỉm cười. Thanh An nhìn thấy nụ cười của y, trái tim nàng cũng không ngừng nhảy múa. Sà vào lòng y, hai cánh tay nàng ôm chặt lấy cơ thể của y rồi nhỏ giọng nói.

“Thiếp không muốn chàng ở cùng chỗ với cô ta. Sở Thiên Minh! Hứa với thiếp, chàng không được động lòng với cô ta được không?”

Cúi mặt xuống hôn nhẹ lên mái tóc nàng, y khẽ đáp lời.

“Được! Ta hứa.”