Một Mối Lương Duyên

Chương 35: Khế ước xuyên không



Khi hai tỷ muội Dung Hoa và Sở Nhi đến nơi, một cảnh tượng kinh hoàng khác lại đang xuất hiện trước mắt họ.

Sở Thiên Minh dùng ma lực của mình, siết chặt cổ, nâng hai người kia lên khỏi mặt đất. Ánh mắt của y lúc này, tàn nhẫn đến đáng sợ, nhìn thôi cũng đủ để khiến người khác phải kinh hãi.

Bàn tay của lại của y đưa lên, một luồng khí đen lập tức lao tới, hướng về phía của Tần Khởi Hoành và Lâm Uyển Nhi. Dường như, y đang muốn bóp chết hai người họ vậy.

Cứ tưởng rằng hai kẻ tội ác tày trời đó chắc chắn sẽ chết, nào ngờ đâu ngay chính lúc đó, Dung Hoa lại ra mặt ngăn cản. Từ trong lòng bàn tay cô, một luồng khí màu xanh nhạt toả ra, hướng về phía cổ khí tức đen tối ấy mà bay đi.

Hai luồng khí gặp nhau,. một tà một thiện cứ như thế mà tranh đấu. Mãi một lúc sau, một tiếng nổ lớn vang lên, hai luồng khí kia cũng tan biến, Tần Khởi Hoành và Lâm Thanh nhi cũng theo đó mà rơi xuống.

“Là kẻ nào dám xen vào chuyện của ta?”

Sở Thiên Minh tức giận, ánh mắt y chuyển dần sang màu đỏ như máu. Trước cơn thịnh nộ của y, bầu trời yên tĩnh nay lại bỗng dưng nổi giông bão. Gió lớn kéo đến, thổi cho những tán cây cứ phấp phới bay loạn. Cát bụi theo gió thổi đến, che mất tầm nhìn của tất cả những người có mặt ở đó.

Nhìn thấy tình hình đang chuyển biến mỗi lúc một tiêu cực hơn, Dung Hoa lại lần nữa cùng Sở Nhi ra sức ngăn cản. Hai người hợp sức, dùng pháp thuật của mình để khiến trận cuồng phong kia dừng lại. Khi gió yên trời lặn, Dung Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sở Thiên Minh! Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại Lâm Thanh An nữa có đúng không?”

Người trên kia liền trở nên im lặng. Một thân hắc y đứng đó, tĩnh lặng như mặt nước giữa một ngày bình yên. Chỉ có mỗi mình y mới biết, bên trong vẻ tĩnh lặng đó là có đến bao nhiêu sự đau lòng.

Nhìn thấy y như thế, Dung Hoa biết bản thân mình đã nắm chắc phần thắng rồi. Chậm rãi đi về phía y, cô lớn tiếng nói tiếp.

“Ta có cách để giúp ngươi có thể gặp lại Lâm Thanh An.”

“Thật sao?”

Sở Thiên Minh cuối cùng cũng lên tiếng rồi. Nếu là những chuyện nhảm nhí khác, y sẽ chẳng bao giờ để ý đến đâu. Nhưng đây là chuyện liên quan đến người mà y yêu thương nhất, dù có là giả dối y cũng muốn đánh cược một lần.

Dung Hoa và Sở Nhi nhìn nhau, cả hai người đều cảm thấy có chút đau lòng thay cho tên Đại ma đầu kia. Yêu một người thì không có lỗi, huống hồ gì, y lại có thể vì người mình yêu mà không màng đến những lời bàn tán của thiên hạ, thật khiến cho người ta cảm động.

“Ngươi thả bọn họ ra trước, ta sẽ nói cho ngươi biết cách để gặp lại cô ấy.”

“Được!”

Sự đồng ý của y khiến tất cả những người có mặt ở đó đều bất ngờ. Có lẽ, họ không nghĩ rằng, y lại có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Sở Nhi khẽ thở dài, nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi đồng ý mà không cần suy nghĩ gì sao?”

“Nếu là nàng ấy, những chuyện khác đều không thể sánh được.”

“Lỡ như bọn ta lừa ngươi thì sao?”

“Thì… Hừm… ta sẽ cho các ngươi nếm thử cảm giác của ta.”

Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng khi tận mắt nhìn thấy người quan trọng nhất trong lòng mình chết. Cảm giác nhớ nhung đến điên dại khi cách biệt hai người hai nơi. Loại cảm giác đó, liệu có bao nhiêu người có thể hiểu được đây?

Dung Hoa nhìn y, chỉ biết thở dài. Dẫu sao cô cũng thấy y đáng thương.

“Yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi.”

“Được! Ta tạm thời sẽ tin cô.”

Nói rồi, Sở Thiên Minh hạ lệnh để hai người Tần Khởi Hoành và Lâm Uyển Nhi bình an rời khỏi đó. Đám thuộc hạ thân tính cũng đi ra ngoài. Bên trong động băng lúc này chỉ còn lại hai tỷ muội Dung Hoa Sở Nhi cùng Sở Thiên Minh đối mặt nhau.

“Nói đi! Ta phải làm thế nào mới gặp được nàng ấy?”

“Sở Thiên Minh! Ngươi có biết Lâm Thanh An vốn không phái là người của thế giới này không?”

“Ta biết!”

“Vậy ngươi có biết, cô ấy là vì ngươi nên mới đến đây không?”

“Ta biết!”

“Vậy thì ngươi có biết, điều ước lớn nhất của cô ấy là gì không?”

Sở Thiên Minh lại im lặng không lên tiếng. Sở Nhi không nhịn được nữa liền mở miệng chen vào.

“Cô ấy chỉ hy vọng, ngươi sẽ sống thật hạnh phúc, bình bình an an mà vui vẻ đến hết một kiếp này.”

“Dĩ nhiên là ta biết. Những gì các ngươi vừa nói, ta đều biết.”

“Nếu như ngươi đã biết, tại sao lại vẫn…”

“Vậy ta hỏi cô! Cô đã từng nuôi hy vọng sẽ hạnh phúc bên người mình yêu chưa? Cô có từng trải qua cảm giác nhìn thấy người mình yêu chết ở trong lòng mình chưa? Cô có từng tuyệt vọng vì mỗi một thời khắc trôi qua đều phải sống trong sự nhớ thương người mình yêu nhất chưa? Cô có từng trải qua cảm giác… cách biệt hai thế giới, vĩnh viễn không có ngày gặp lại chưa?”

Mỗi một lời mà y nói ra, đều giống như một mũi kim nhọn, từng mũi từng mũi thay phiên nhau đâm vào tim của Dung Hoa. Cảm giác đó, những đau thương đó, bảy ngàn năm trước cô đã nếm trải đủ rồi. Cô đánh đổi tất cả, từ bỏ cả danh phận công chúa Thiên giới để trở thành chủ nhân của không gian chủ thần, há chẳng phải cũng là vì muốn chờ đợi để gặp lại người đó một lần hay sao?

Vậy nhưng… Đã bảy ngàn năm trôi qua, cô mòn mỏi đợi chờ, nhớ nhung da diết. Tình yêu còn đó nhưng người xưa lại mãi chẳng thấy đâu. Cảm giác đó, đau lòng biết mấy.

“Sở Thiên Minh! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để gặp lại cô ấy.”

“Thật sao?”

“Nhưng ta có một điều kiện.”

“Cô nói đi.”

“Ta cho ngươi một trăm ngày. Trong thời gian một trăm ngày đó, nếu như ngươi không thể có được tình yêu của cô ấy thì khi trở về thế giới này, thần hồn của ngươi đều sẽ tiêu tan.”

“Được!”

“Ngươi không sợ sao?”

“Chỉ cần được gặp lại nàng ấy, dù cái giá phải trả có đắc thế nào thì ta cũng sẽ cam lòng.”

“Được! Nếu như ngươi đã quyết vậy thì chúng ta kí một bản khế ước đi.”

Dung Hoa xoè bàn tay ra, từ trong lòng bàn tay hiện ra một bản khế ước. Sở Thiên Minh không chút chần chừ mà dùng máu của mình điểm chỉ lên trên.

“Được chưa?”

“Được rồi! Bây giờ… Ta sẽ lập tức đưa ngươi xuyên qua thời không, đến thế giới của cô ấy đang sống.”

“Đa tạ!”

Bầu trời tĩnh lặng lại đột ngột nổi lên sấm chớp. Một luồng ánh sáng cực đại chiếu thẳng xuống nơi mà Sở Thiên Minh đang đứng. Chỉ trong cái chớp mắt, y đã biến mất không chút tâm hơi. Cũng ngay sau đó, sấm chớp biến mất, bầu trời lại trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có.

“Tỷ tỷ! Lỡ như hắn có được tình yêu của Trần Tuệ Linh thì sao?”

“Nếu thật sự như vậy thì chỉ có thể nói giữa hai người bọn họ chính là lương duyên đã định. Chúng ta cũng không thể nghịch lại Thiên ý.”

“Tỷ tỷ! Có phải tỷ lại nhớ đến Trịnh Ân hay không?”

Dung Hoa im lặng nhìn lên bầu trời. Đôi mắt xinh đẹp đượm lên nét đau lòng khiến cho người ta không khỏi xót xa. Nén lại những cảm xúc đau thương ấy, nàng nhỏ giọng trả lời Sở Nhi.

“Vạn sự tùy duyên!”

Nếu như đã định sẵn hai người không có duyên thì vạn kiếp cũng chẳng thể tương phùng. Bảy ngàn năm qua, cô sống trong sự nhớ thương đến mòn mỏi. Bảy ngàn năm qua, cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Vậy nhưng, đâu đó trong thâm tâm, cô vẫn nuôi nấng một chút hy vọng. Hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ được gặp lại y.

“Trịnh Ân! Chàng đang ở đâu?”