Một Mối Lương Duyên

Chương 9: Chàng có thể làm gì được ta?



Lâm Thanh An nhíu mày nhìn y, nàng quả thật là nghe không hiểu lời y nói. Cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, nàng vẫn không thấy có chỗ nào không ổn.

Phải nói thế nào nhỉ???

Nàng mặc trên người chiếc váy lụa trắng, tay áo dài, cổ áo xẻ ra. Giữa thắt lưng dùng một mảnh lụa nhỏ màu trắng để thắt lại. Chiếc váy lụa dài quá gối, cũng không hở hang gì, vậy thì có chỗ nào là không ổn?

[Mình vẫn mặc quần áo mà chứ đâu có khoả thân??? Sở Thiên Minh, đầu óc chàng có vấn đề sao hả?]

Ngẩng mặt lên nhìn y, nàng nghiêng đầu hỏi.

"Ta ăn mặc như vậy thì có chỗ nào không tốt chứ?"

Sở Thiên Minh nghe câu trả lời của nàng, sắc mặt lại càng tối đi. Dứt khoát kéo cô trở vào trong phòng, y tức giận đóng chặt cửa. Lâm Thanh An bị hành động này của y làm cho giật mình, đôi mắt vô tội nhìn gương mặt đùng đùng sát khí của y mà khẽ rùng mình.

Đưa hai tay ôm lấy hai vai, nàng bước lùi về sau, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa nàng và y. Sở Thiên Minh nhìn thấy hành động của nàng, y liền nhếch môi cười lạnh.

"Sợ rồi?"

"Sợ... Ai sợ chứ?"

"Lâm Thanh An! Cô đến cùng là có biết xấu hổ hay không mà lại dám ăn mặc thế này xuất hiện trước mặt nam nhân?"

Nàng không trả lời, biểu cảm ủy khuất nhìn y. Thật sự nàng không tìm được vấn đề. Cho đến khi...

"Hình như... không có mút ngực]

Suy nghĩ vừa xuất hiện khiến nàng muốn đâm đầu xuống đất cho rồi. Nàng vậy mà lại quên mất, bản thân đang sống trong một thế giới cổ đại thì làm sao có mút ngực kia chứ? Chiếc váy lụa thướt tha càng khiến cho hai quả đào non kia hiện lên rõ ràng hơn. Vậy mà... Vậy mà lúc nãy...

"A...!!!!"

Tiếng hét chói tai của cô vang lên khiến y phải cau mày. Lúc nãy chẳng phải là còn lớn tiếng hùng hồn lắm sao, giờ lại la hét cái gì chứ?

Lâm Thanh An leo lên giường, kéo chăn chùm kín cả người mình. Nàng thật sự là xấu hổ muốn chết. Thật là mất mặt quá đi mất...

Có một thứ gì đó lành lạnh, trơn bóng chạm vào bàn tay nàng. Lâm Thanh An mở mắt, thứ vừa mới xuất hiện khiến nàng sợ hãi đến tái mặt. Mở chăn phóng ra ngoài, nàng nhắm về hướng y đang đứng mà lao tới, ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc của y.

"Có rắn! Có rắn kìa!"

Sở Thiên Minh đen mặt nhìn người đang run rẩy trong lòng mình mà không khỏi bất lực. Chưa có một nữ nhân nào lại dám hành sự với y như thế, kể cả Lâm Uyển Nhi. Nếu như có thì nàng chính là người đầu tiên.

Từ trong chăn, một con rắn màu xanh bò ra. Không chút chần chừ, y cầm lấy chiếc cốc trên bàn rồi ném thật mạnh về phía con rắn ấy. Cũng may là y không dùng lực nên chiếc cốc chỉ đập vào thành giường tạo ra một tiếng động doạ cho con rắn kia bò đi mất.

"Nó đi rồi! Cô buông tay ra được chưa?"

Lâm Thanh An ngẩng mặt nhìn y, đôi mắt nàng giờ lại đỏ hoe và lấp lánh nước. Sở Thiên Minh nhìn nàng, đôi mắt y hiện lên một cảm xúc phức tạp. Nàng ấy... vì một con rắn mà sợ đến nỗi bật khóc sao?

Chậm rãi buông tay ra, nàng cúi mặt nhỏ giọng nói với y.

"Ta... Ta xin lỗi! Thất lễ rồi!"

"Cô không sao chứ?"

"Không sao! Đa tạ chàng đã quan tâm."

Trong lúc không để ý, cổ áo nàng bị lệch vai, để lộ ra phần da thịt không nên để người khác thấy. Sở Thiên Minh nhìn nàng, y lại cho rằng nàng đang cố tình câu dẫn mình. Đôi môi nở nụ cười lạnh, y nhỏ giọng nói với nàng.

"Lâm nhị tiểu thư, cô như vậy là cố tình câu dẫn ta sao?"

Lâm Thanh An nghiêng đầu nhìn y, nàng không biết y lại giở chứng gì nữa đây. Mới lúc nãy còn tốt bụng đuổi rắn giúp nàng, vậy mà vừa xoay người một cái liền biến thành bộ dạng khó ưa này rồi.

"Chàng uống lộn thuốc sao hả? Sao lại cứ thấy gây sự với ta vậy?"

"Gây sự với cô? Sao cô không nhìn lại bộ dạng của mình xem!"

"Bộ dạng của ta thì sao hả? Ta thích như vậy đó thì đã sao?"

"Cô..."

"Chàng nói ta muốn câu dẫn chàng... Được! Để ta cho chàng biết thế nào mới gọi là câu dẫn."

Vừa nói, nàng vừa đưa tay muốn cởi chiếc thắt lưng ra. Sở Thiên Minh nhìn hành động của nàng mà tâm lí bị sang chấn dữ dội. Rõ ràng trước đây, Lâm Thanh An mà chàng từng gặp nào có bộ dạng này.

Lâm Thanh An là một trong số những tài nữ có tiếng nhất ở Tiêu Giao thành này. Nàng ôn nhu dịu dàng, tài sắc vẹn toàn lại luôn giữ đúng lễ nghĩa, chưa bao giờ làm ra những chuyện trái với lễ giáo. Còn Lâm Thanh An của bây giờ...

Bàn tay to lớn của y vội vàng giữ chặt cổ tay nàng, kịp thời ngăn cản nàng làm chuyện ngu xuẩn. Kết quả y nhận được, chính là ánh mắt tràn đầy lửa giận của nữ nhân trước mặt mình.

"Sao hả? Chẳng phải chàng nói ta có ý câu dẫn chàng sao? Để ta làm cho chàng thấy."

"Lâm Thanh An! Cô đừng đi quá phận."

"Quá phận? Ha... Tính chính là muốn đi quá phận đó, chàng làm gì được ta?"

"Cô..."

Y bị nàng chọc cho tức điên lên rồi.

Nàng nhìn thấy biểu cảm không thoải mái của y thì trong lòng ngược lại rất vui vẻ. Nghênh mặt lên nhìn y đầy khiêu khích, nàng lại không ngờ tới, y vậy mà lại tức giận đẩy mạnh nàng nằm xuống chiếc giường êm ái.

Cúi người xuống gần sát bên nàng, y gằn giọng cảnh cáo.

"Cô đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta. Nếu không cô sẽ hối hận."

Cứ tưởng như thế sẽ doạ nàng sợ, vậy nhưng nữ nhân kia ngược lại lại chẳng hề tỏ ra chút sợ sệt nào. Cô mỉm cười nhìn u rồi đáp.

"Ta thì lại muốn biết, chàng có thể làm gì được ta."

Dứt lời, nàng đưa tay ôm lấy cổ y, mượn lực cánh tay nâng người lên rồi hôn lên môi y một cái. Sở Thiên Minh tròn mắt nhìn người trước mặt, không chút chần chừ liền lập tức đẩy cô ra.

"A..."

Lâm Thanh An kêu lên một tiếng, vết thương trên ngực nàng lại bắt đầu rỉ máu. Sở Thiên Minh nhìn nàng một lúc rồi liền xoay người rời đi. Trước khi đi, y chỉ để lại một câu:

"Ta đi gọi đại phu."

Không đợi cô trả lời là liền đi mất.

Lâm Thanh An một mặt đau đớn, mặt khác lại thấy vui vẻ vô cùng. Nhìn bóng dáng cao cao ấy vội vã bỏ đi, cô liền không nhịn được mà bật cười.

"Sở Thiên Minh! Lâm Thanh An có thể sẽ sợ chàng nhưng Trần Tuệ Linh này thì không!"