Một Ngàn Năm Về Sau

Chương 4



Editor: Rain

Beta: Tâm

Môn học mà Thượng Thục chọn đều là tiết đầu tiên vào sáng sớm, bất đắc dĩ ta đành phải kéo chăn đi ra, tinh thần mơ hồ mà theo cô đi rửa mặt, sau đó phiêu đãng ra phòng ngủ, bắt đầu nhiệm vụ bảo vệ.

“Tiểu Linh Tiên nhi……Tiểu Linh Tiên nhi?”

“Ừm, a?” Đột nhiên ta tỉnh táo lại từ mộng tưởng hão huyền, vẻ mặt mơ màng mà nhìn Thượng Thục, vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mơ về cái đùi gà cực kỳ lớn kia.

“Tan học.” Ta thấy trên trán cô rũ xuống một loạt vạch đen. 

Ta dùng sức chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, vậy mà vừa ngủ một giấc thôi đã đi được một vòng rồi sao, vì thế bỗng nhiên hiểu ra: “Thảo nào bụng đói như vậy.”

“Cậu không có giá nào để yêu cầu mình.” Thượng Thục tiếc hận cái tên tai họa không giận không tranh này: “Cậu tự nói đi, ngoại trừ chưa mọc ra một cái đuôi, cậu cũng có khác gì heo đâu?!”

“Ít nhất……Ít nhất là trông gầy hơn……”

“Cậu không nghe nói trên thế giới có loại heo gọi là heo thịt nạt sao?”

Mỹ nữ bình thường quen ôn tồn lễ độ chim nhỏ nép vào người, chỉ có điều duy nhất là không quen nhìn người khác lôi thôi lếch thếch, cô lý luận là trên thế giới không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười mà thôi —– ta là người nói vế sau.

Một trận tiếng cười trầm thấp nhu hòa cắt ngang mâu thuẫn nội bộ nhân dân trong phòng ngủ của chúng ta, ta mở to hai mắt, khoảnh khắc nhìn Thượng Thục từ một người đàn bà đanh đá hùng hổ dọa người biến thành một thục nữ nhu nhược động lòng người, không khỏi cảm thán sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại mà.

“Tĩnh Vũ, đây là bạn cùng phòng của em, hôm nay cùng em đi học.” Thượng Thục e thẹn mà hơi hơi cúi đầu, chớp đôi mắt, hơi hơi nhìn về phía trước, động tác giả bộ thanh thuần kinh điển: “Tiểu ——- Sở Linh, đây là bạn trai của tôi, Lục Tĩnh Vũ.”

“Cảm ơn cậu đã bảo vệ Thục Nhi.” Lục Tĩnh Vũ nhìn ta, ta âm thầm nuốt nước bọt một cái, đây quả thật là một soái ca không hơn không kém, trong chớp mắt kia, suýt chút nữa thì hạ gục ta trong nháy mắt, thảo nào mỹ nữ cũng thua trong tay hắn.

“Ha ha, có gì đâu, không cần cảm ơn, nên làm mà, bảo vệ hoa khôi mỗi người đều có trách nhiệm.” Ta cố gắng khống chế hai mắt không xuất hiện tâm trạng ngại ngùng, không được đùa giỡn người yêu của bạn, Sở Linh, là một người ít nhất cũng có ý thức về đạo đức, ngươi nhất định phải vững tâm!

Nét tươi cười đầy mặt sóng vai rời đi cùng một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, ta phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, chuyện vừa nãy giống như đã từng xảy ra trong mơ vậy, dường như cách một lớp màng mỏng vậy, hai câu trò chuyện đơn giản kia chỉ để lại ấn tượng duy nhất là đôi mắt, đen nhánh mà sâu không thấy đáy của Lục Tĩnh Vũ.

Ta thở dài, một hương hoa quế nhàn nhạt truyền tới từ rừng cây nhỏ bên cạnh khu dạy học, cái mùa này hình như gọi là thời buổi rối loạn.