Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1869



Anh liếc nhìn đồ đạc trong căn phòng, cảnh vật vẫn giông hệt như trước khi anh rời đi Anh nhìn cửa số sát đất cách đó không xa, mỗi lần anh mơ thấy Lam Lam, đều sẽ nhìn thấy cô ngồi trước khung cửa số sát đất này khóc lóc lương tâm nhìn mình, ánh mắt của cô có chút ai oán, vẻ mặt lại đầy mong đợi được nhìn thấy anh.

Anh muốn đáp lại cô, nhưng chỉ một câu cũng không nói nên lời, nêu, nói không khoa học một chút, những ngày anh hôn mê ở bệnh viện đêu thật sự đã ở trong ngày cùng cô.

Anh lắng lặng đứng một hồi, dáng dáp thon dài thập thoáng trong bóng đêm, vẫn bắt mắt tỏa sáng như cũ.

Anh đứng tầm hơn mười phút, lằng lặng nhìn từ vị trí của cửa số sát đất, đáy lòng thấy chua xót, Lam Lam đã ngôi n hằng đêm để nhớ thương về anh sao?

Anh đi qua, câm lây khung ảnh trên bàn, là ảnh chụp chung của anh và Lam Lam, cô cười xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, anh cười với khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng.

Bức ảnh này là anh lôi kéo cô chụp cùng khi họ chính thức ở bên nhau.

Ảnh chụp của anh và cô hiện tại cũng không nhiều lắm, khi còn. nhỏ thì lại chụp rất nhiều, tết nhất lễ lạc, anh đều sẽ lôi kéo Lam Lam đi chụp ảnh.

Anh sẽ luôn cúi đầu nhìn cặp mắt to trong veo kia, cô sẽ ngửa đầu vòng “

lây cô anh, cười rạng rỡ nhìn vào mắt anh.

Đôi mất to sáng ngời như sao lúc vui vẻ, lúc tức giận lại mang theo vẻ kiêu ngạo tự nhiên trời sinh mà bĩu môi, cái miệng nhỏ dầu cao.

Cuộc sống bao năm đã mài mòn, đề sự kiêu ngạo trong mắt cô gái ấy biến mắt, thay vào đó là sự tự tin và bao dung đây sâu sắc.

Anh nhớ rõ có một lần anh không cần thận làm đồ hết mứt dâu tây của cô, đôi mắt to trong suốt của cô nhìn anh đầy tủi thân, cô không có mứt dâu tây thì sẽ không ăn bánh mì nướng, anh chưa từng gặp qua người nào lại mê ăn dâu tây tới vậy.

Tưởng như cả người cô đều rơi vào đồng dâu tây vậy.

Mắt thấy đã không còn kịp giờ đến trường rôi, nhưng nhìn cô không chịu ăn bữa sáng cũng không được, ngày đông giá rét, anh mặt đồng phục chạy một quãng đường rất xa mới mua được mứt dâu tây trở về cho cô.

Lúc này cô mới nín khóc mỉm cười, nhìn cô cười, tâm trạng u ám hơn trời đông giá rét của anh cũng vì nụ cười hạnh phúc của cô mà hoàn toàn biến mắt.

Ngày đó anh đã bị muộn học, càng quan trọng hơn là bài tập về nhà của anh còn chưa hoàn thành, anh bị cô giáo phạt dọn dẹp vệ sinh lớp trong một tuân, nhưng anh cũng không khó chịu, suốt một tuần kia phải về trê, cô sẽ luôn đứng ở cửa chờ anh về, sẽ cho đưa bánh mì mà cô thích ăn nhất cho anh.

“Anh Hạo thành, sao máy ngày nay anh trở về muộn như vậy chứ, em chờ anh cũng lâu lắm đó.”

Trong giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ tràn đây oán trách.

Anh ăn xong lát bánh mì, ra sức ôm cô vệ nhà, rồi cô sẽ lặng lẽ ngôi bên cạnh nhìn anh làm bài tập.

Cô rất ngoan, những lúc anh làm bài tập cô chưa bao giờ quây rây anh.

Lam Lam nhỏ chỉ mới bước vào trường mâu giáo, đã nhận biệt được một vài con số cơ bản, cô cũng sẽ mang theo một cuồn sách được phát ở trường mẫu giáo của mình ra độc.

Sau khi làm xong bài tập rồi, anh liền mang theo cô đi chơi.

Lúc ấy cô, luôn mở miệng ra là “anh Hạo thành, anh Hạo Thành” gọi rât ngọt ngào, luôn chạy lon ton phía sau lưng anh.

Nếu thật sự đuồi theo không kịp, cô liền khóc cho anh xem.

Khi đó nghe cô gọi mình như vậy, anh luôn thầy rất vui vẻ, sau khi cô bị đi lạc, mỗi khi nghĩ đến tiếng gọi “Anh Hạo Thành ” của cô lúc đó, lồng ngực anh lại đau âm ỉ, anh như phát điên chỉ muốn lao ra ngoài tìm cô.