Mùa Đông Năm Ấy

Chương 9



Hắn xoay anh lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh. Hắn có đôi mắt thật dịu dàng, có thể soi thấu tâm can, khiến trong lòng anh cứ râm ran như lửa đốt.

- Có chứ.. ai mà chẳng thích một người tài giỏi.

Hắn lắc đầu, có lẽ câu trả lời ấy không phải điều hắn đang mong chờ. Hắn lại hỏi:

- Không phải ai cũng vậy.. chỉ là em có thích không thôi..

Anh cảm giác như mình đang bị gài bẫy vội vã đổi chủ đề:

- Tôi đói rồi.. anh có gì ăn không?

Hắn thở dài, đứng dậy đi vào bếp:

- Anh nấu cho em.

Hắn từng có cảm giác lúc được lúc mất nên vốn dĩ càng muốn tiếp cận, càng muốn anh đưa ra câu trả lời thích đáng. Còn anh lại sợ hãi mà trốn tránh bởi giờ đây tình yêu đối với anh càng xa lạ, càng khó gần, anh lại chẳng nhẫn tâm gieo hi vọng cho bất cứ ai, đặc biệt là người mà anh quan tâm.

* * *

Hắn nghiêm túc nấu ăn mặc cho anh đang đứng đó, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Hắn xào nấu một lúc song cùng ngồi ăn với anh. Có lẽ hôm nay anh không đến đây, hắn lại nhịn đói và không quan tâm đến bản thân dù chỉ một chút như thường lệ.

- Không ngờ bác sĩ lại là người giỏi giang như vậy đó nha.

Hắn liếc anh không thương tiếc rồi lại tặc lưỡi:

- Chuyện này, ai chẳng làm được.

Anh gắp một miếng sườn bỏ vào chén, hít hà mùi thơm rồi nhìn hắn đang ăn, dáng vẻ chậm rãi và từ tốn vô cùng:

- Ai da, đã lâu rồi chưa được ăn cơm nhà.

Hắn gật gù, dừng đũa lại rồi nhìn anh đang nhai nhồm nhoài:

- Sau này em thích, tôi sẽ nấu cho em.

Anh nhìn hắn, cười tươi:

- Được, sau này muốn ăn tôi sẽ nói anh.

Câu chuyện không đầu không đuôi ấy trôi qua khiến cả hai người đều rơi vào im lặng, hắn còn chả buồn ăn, cứ nhìn anh chằm chằm. Anh lâu lắm rồi mới được ăn cơm nhà nấu, vừa ăn vừa vui vẻ ngân nga, đến nỗi không biết tự lúc nào, khóe mi anh đã chảy ra hàng nước mắt. Hắn thấy vậy cũng chẳng nói gì, vờ như không nhìn thấy rồi giả vờ ngồi ăn.

- Tôi thực sự rất nhớ nhà. _ Anh mếu máo, miệng vẫn cố gắng nhai thức ăn đến nỗi mặt mày nhem nhuốc hết cả.

Hắn lần này dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, tay hắn nhẹ xoa mí mắt anh:

- Tôi hiểu mà..

Hắn cũng đau lòng khi nhìn anh thế này, vốn dĩ hắn đã yêu thương và coi trọng anh rất nhiều. Kể ra cũng thật lạ kỳ khi một người không thân thiết lại quan tâm anh đến vậy. Hắn thực sự nhìn anh với ánh mắt khác hẳn, đó là sự chờ đợi, tin tưởng và sự yêu chiều hết mực đến mức nếu anh bắt hắn đi đằng Đông hắn cũng không dám đi đằng Tây, nếu anh nói hắn hái cho anh sao Bắc Đẩu hắn cũng không ngại ngần mà đi bắc thang lên hái. Phải chăng hắn đã mù quáng đến mức không thể nào thoát ra, càng không thể nghĩ đến một giây một phút rời xa anh

Anh cảm thấy rất thoải mái khi ở gần hắn, tuy nhiên anh chưa đáp lại lời hắn còn khiến bản thân anh rất ngại, cảm giác như mình chỉ đang lợi dụng lòng tốt của hắn.

Anh trằn trọc mãi, vừa nghĩ về hắn lại nghĩ về những gì hắn đã làm cho mình từng chút một đều thấy rung động. Hắn bất chấp cho mình nằm trên chiếc giường êm ái ấm áp, mặc cho bản thân nằm đại trên một chiếc sofa chật chội, phòng khách ban đêm còn rất lạnh, lò sưởi cũng yếu hơn nhiều so với phòng ngủ. Nghĩ rồi, anh chạy ra phòng khách, khẽ mở cửa nhìn ra, hắn vẫn chưa ngủ, đang tìm tòi gì đó trong sách, tay thì liến thoắng ghi ghi chép chép. Ngón tay nâng nhẹ cặp kính mắt lên, trông ôn nhu vô cùng. Đã lâu rồi, anh không thấy dáng vẻ hắn lúc làm việc, trông vừa nghiêm túc, lại như một tảng băng trôi, không thể làm tan chảy.

- Anh chưa ngủ sao? _ Anh hỏi, giọng có chút rụt rè.

Hắn liếc nhìn anh một cái, rồi vẫn chăm chú nhìn cuốn sách:

- Chưa.. sao em chưa ngủ, sức khỏe em giờ rất yếu.

Anh gãi gãi đầu, lần này bước hắn đến bên hắn, bàn chân trần nhiễm cái lạnh từ sàn nhà, cả cơ thể khẽ run lên một cái. Hắn liếc nhìn anh, vội vàng kéo anh lên ghế:

- Trời lạnh thế này, lại không đi tất vào?

Hắn nhíu mày, lấy tay bọc lấy bàn chân anh, xoa xoa nắn nắn như thể đang chơi đất sét vậy, tùy ý nắn một chút là có thể thay đổi hình dạng. Anh nhìn hắn có chút vụng về, lại còn cau mày khó chịu trông lại càng buồn cười. Anh chẳng nói gì, lại cứ nhìn hắn đến nỗi trong vô thức, anh lỡ đưa tay vò lấy mái tóc hắn đang vểnh lên.

Hắn hơi giật mình, nhưng lại chẳng thay đổi thái độ, lại quay sang tiếp tục ghi chép. Chẳng biết do trời lạnh quá hay sao mà hai mang tai hắn đỏ ửng cả, còn gương mặt không còn cau có nữa, lông mày dãn ra còn miệng lại cong lên như thể đang cười rất lén lút, chẳng muốn ai phát hiện ra niềm vui mình đang có.

- Anh làm gì vậy?

Anh liếc nhìn đống tài liệu của hắn, toàn chữ với chữ, lại còn rất khoa học, nhìn là khiến người khác buồn ngủ muốn nằm xuống đánh một giấc cho đã đời. Hắn nhìn anh, trỏ tay vào hình ảnh mô phỏng một bộ phận nào đấy:

- Cái này, sẽ khiến em khỏi bệnh.

Hắn vui vẻ nhìn anh, muốn thấy gương mặt ấy cũng hạnh phúc vô cùng. Đúng như hắn mong muốn, anh cười nhìn hắn:

- Vậy là mùa xuân, chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Ánh mắt anh sáng rực như những tia nắng cuối thu, len lỏi và đầy hi vọng. Chính nó đã khiến bản thân hắn thêm kiên cường và cố gắng từng ngày để có thể được thấy nụ cười hạnh phúc của anh. Thể nhưng giờ đây dù biết rõ phương thức chữa trị, nhưng bản thân hắn lại không vui cũng bởi lẽ những bác sĩ khác, họ không cho hắn được tham gia phẫu thuật, và kể cả hắn có thuyết phục anh được đi chăng nữa, bản thân cũng cảm thấy không yên tâm giao phó mạng sống anh cho ai cả.