Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 2: Ma



Thứ Hai đầu tiên của tháng Tám, khối lớp 12 khai giảng nhập học sớm.

Trường trung học phụ thuộc có lượng học sinh nội trú cao, đã thành truyền thống về trường sớm cho tiết tự học tối.

Thịnh Hạ lái xe điện, đón ráng chiều chạy tới trường.

Cô không dám kể chuyện ngã xe lần trước cho Thịnh Minh Phong. Bố cô thích ra quyết định cho mọi chuyện, chắc chắn sẽ lấy lý do “con không thích hợp chạy xe” để tịch thu xe.

Cô vẫn khá thích xe điện. Gió chảy qua gò má, dường như có thể vuốt phẳng tất cả những điều hỗn loạn. Tập xe mấy ngày, thi thoảng cô lại nổi hứng rồ ga hết cỡ. Trong chớp mắt tăng tốc ấy, mọi thứ xung quanh thảy lùi hết về phía sau. Cô cảm giác như mình đã thoát khỏi thời gian và không gian, ngó lờ tất cả để tiến lên trên con đường riêng mình.

Cô là kẻ thống trị duy nhất trên con đường này.

Cô đặt tên cho chiếc xe của mình là Tiểu Bạch.

18 giờ 30 phút, cách giờ tự học tối nửa tiếng đồng hồ, Thịnh Hạ đã đến bãi đỗ xe của trường. Vốn tưởng mình đến sớm, không ngờ bãi đỗ đã gần kín chỗ.

Có lẽ đây chính là sự tự giác của những học sinh học trường trọng điểm của tỉnh. Hồi ở Nhị Trung, ngày khai giảng bọn học sinh có đến đủ hay không còn là chuyện khó nói chắc, tất nhiên không thể mơ tới chuyện đến sớm.

Thịnh Hạ chậm rãi dắt xe tìm chỗ đỗ, đang nghĩ nếu không tìm được chỗ sẽ sang đỗ nhờ tòa nhà dạy học cạnh đó thì bỗng thấy có chỗ trống gần trong góc.

Hai chiếc xe đạp địa hình dựng quay ngang, ngang nhiên chiếm trọn không gian đủ cho bốn chiếc xe.

Cô dựng Tiểu Bạch giữa lối đi, chạy sang dịch gọn đuôi xe.

Bánh chiếc xe địa hình rất lớn, xe cũng không có ghế sau, làm cô không biết nên vịn tay vào chỗ nào.

Bấy giờ cô mới để ý thấy một trong hai chiếc xe không có khóa, đầu xe còn treo cặp sách lủng lẳng, khóa kéo ngoài cặp chỉ kéo một nửa, chẳng biết do chủ nhân không kéo kín hay là quên.

Chủ xe này đúng là vô tư.

Xem chừng phải quay hẳn xe lại rồi xếp gọn vào thôi.

Cô cẩn thận đẩy xe ra, chỉnh đầu xe, đang định xếp vào chỗ thì nghe thấy một tiếng quát.

“Cậu là ai? Làm gì thế hả?”

“Buông tay ra ngay!”

Thịnh Hạ ngẳng phắt đầu, men theo nguồn tiếng nhìn sang, đôi tay tự giác nghe lời mà buông lỏng –

Mấy tiếng “ầm” vang lên, xung quanh đã là cảnh lộn xộn. Chiếc xe đạp mất thăng bằng đổ về bên treo cặp sách, đồ đạc trong cặp rơi ra từ phần khóa chưa kéo kín văng tứ tung dưới đất.

“Không phải chứ!” Nam sinh quát lên ban nãy vội chạy tới, mắt trông “thảm kịch” trước mặt, “Bảo cậu buông tay chứ không có bảo cậu buông ra kiểu đấy, cậu…”

Cậu chàng nhìn cô bạn đang đứng ngẩn tại chỗ bối bối, cũng ngẩn người, “Sao lại là cậu?” Sau đó quay lại nói với một cậu khác đang từ tốn đi tới, “Chú này, xe của cậu…”

Thịnh Hạ luống cuống không biết để tay ở đâu, cũng không biết là nên dựng xe lên trước hay nên nhặt đồ trong cặp lên trước.

Cô nhìn tình hình trên đất, mới định giải thích bỗng đờ người – Cái nhìn vừa rồi làm cô suýt chết ngất!

Mớ… tạp chí và CD này.

Lại là…?

Mắt cô trợn to, đờ ra giây lát rồi vội rời mắt quay đi.

Tuy rằng không hiểu lấy một chữ tiếng Nhật trên bìa tạp chí, nhưng không gì có thể truyền tải nội dung tốt hơn hình ảnh trên trang bìa.

Những cơ thể trắng bóng, những biểu cảm và tư thế đầy khêu gợi ấy, những bộ phận mà đến con gái như cô cũng còn chẳng dám nhìn…

Tim Thịnh Hạ đập dồn như trống, tưởng chỉ muốn bay vọt ra khỏi lồng ngực. Cảm giác không khí như đông cứng lại, đại não thiếu ô xi trầm trọng, tai nóng bừng, mặt mũi còn đỏ rực hơn cả ráng chiều.

Giờ thì đến cả ánh nhìn cô cũng chẳng biết đặt vào đâu, cổ họng không thốt ra nổi một tiếng, toàn thân đến mặt mũi đều cứng đờ, chỉ biết trân trân nhìn người nọ như chờ đợi phán quyết.

Cả hai nam sinh đều rất cao, một béo một gầy trông đối lập rõ ràng. Cậu béo là người nói chuyện ban nãy, còn cậu gầy thì tay cầm một lon nước ngọt, đang chậm rãi đi ra đằng sau.

Ở khoảng cách gần, ngọn đèn trên mái bãi đỗ chiếu thẳng vào đỉnh đầu đen kịt của cậu ta, dưới tóc mái rối bù là đôi mắt uể oải, khóe môi nhếch nhẹ trông như cười mà lại chẳng giống cười.

Có vẻ thờ ơ.

Ráng chiều ngày hạ mỗi lúc một thẫm dần, vạt nắng màu mận trải rộng sau lưng thiếu niên, gió chiều thổi tán lá xào xạc.

Cả thế giới chìm trong yên tĩnh, không gian trong tầm mắt tựa bức tranh được đóng khung.

Hai người trước mặt cho cô cảm giác rất quen. Cảnh tượng ngã xe mấy hôm trước bỗng chớp lên trong trí.

Lúc ấy cô quá căng thẳng nên không để ý hai cậu nam sinh kia mặt mũi thế nào, chỉ nhớ là một béo một gầy, đi xe đạp địa hình…

Còn lúc này, cậu béo cười khì cho cô đáp án.

“Cậu kia, ăn vạ không thành nên đổi chiến thuật hả?”

Đúng là họ thật.

“Mình xin lỗi, mình, mình chỉ định dọn chỗ để xe.” Chứ không phải cố ý làm đổ xe cộng phát hiện bí mật của bọn họ.

Tất nhiên cô không dám nói câu sau ra.

Hai cậu trai cùng nhìn chiếc xe điện màu trắng quen mắt dựng bên cạnh. Cậu béo phì cười: “Hơ, còn dám lái xe cơ à?”

Cậu gầy vẫn chẳng thèm để ý, ngồi xổm xuống nhặt sách và CD rơi vãi trên đất lên bỏ vào trong cặp.

Thịnh Hạ vô thức nhìn cậu, thấy ngón tay cậu rơi trên những hình ảnh không thể miêu tả kia…

Tuy chỉ là nhặt đồ rơi, nhưng cô lại nhìn tới nỗi mặt đỏ bừng tim đánh trống.

Còn cậu ta thì động tác vẫn thong dong từ tốn, chẳng có vẻ gì là lúng túng khi bị “bắt tại trận”.

Nhặt hết đồ đạc rơi dưới đất lên, cậu kéo khóa kéo, vắt cặp sách lên vai, đẩy xe tới sát tường, quay sang hếch cằm chỉ, “Dắt xe vào đi.”

Sau đó thì đứng ra một bên nhường chỗ, dựa lưng vào lan can, dốc lon nước ngọt uống một ngụm, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt, dáng vẻ như chuyện không liên quan tới mình.

Thịnh Hạ ngắc ngứ một hồi, “ừ” một tiếng, luống cuống dắt xe vào, vơ lấy cặp sách rảo bước bỏ đi, trước khi đi còn chẳng buồn gật đầu lấy một cái cho phải phép.

Cô chỉ muốn đi khỏi chỗ này thật nhanh.

Nếu thời gian có thể quay ngược, cô thà đi thêm mấy trăm mét tới bãi đỗ xe của khối 11.

Mới đầu cô chỉ rảo chân bước đi, đi được mấy bước bỗng co cẳng chạy, chẳng mấy chốc đã biến mất ở phía cuối hành lang.

“Gì mà như bị ma đuổi vậy, cái cậu này buồn cười thật. Trương Chú, cậu thấy không hả, ban nãy tay cậu ta run cứ như người bệnh động kinh ấy, ôi há há há đáng sợ vậy luôn hả trời?”

“Nói quá rồi đấy,” Trương Chú liếc Hầu Tuấn Kỳ, “Cậu dọa cậu ta làm gì?”

Hầu Tuấn Kỳ thôi cười, mắt trợn lên: “?”

Trương Chú ném cặp sách cho cậu ta, “Cậu không hét ầm lên thì đã chẳng có việc gì, rảnh nợ quá hả?”

Hầu Tuấn Kỳ ôm chặt mớ bảo bối khó khăn có được trong lòng, mãi mới chậm chạp hiểu rõ vấn đề, giật mình hỏi: “Cậu ta sẽ không mách lẻo đấy chứ?”

Trương Chú đáp: “Không.”

“Không thì tốt,” Hầu Tuấn Kỳ thở phào, “Sao cậu biết chắc là cậu ta không mách lẻo! Lỡ xui thì sao?”

Trước mắt Trương Chú như chớp lên đôi mắt hiền lành vô tội và đôi môi trắng nhợt kia, “Cậu thấy cậu ta có cái gan đấy không?”

Chỉ trông thấy thôi đã sợ hãi đến vậy, bảo cô đi kể chi tiết lại cho người khác?

Tuy rằng không hiểu thứ này đáng sợ chỗ nào, song dám khẳng định biểu hiện ấy không phải xấu hổ đơn thuần mà là thực sự sợ hãi.

Hầu Tuấn Kỳ gật gù: “Cũng đúng, lần nào gặp cậu ta cũng run như cầy sấy ấy. Ôi, Chú, cậu ta trắng thật đấy, cậu đã thấy em gái nào trắng bóc vậy chưa, mình thấy còn trắng hơn cả Trần Mộng Dao, còn tóc dài, gió thổi tóc bay bay, nếu mặt không đỏ thì trông cứ như ma ấy…”

Trương Chú: “Cậu quan tâm lắm chuyện thế vẫn chẳng thấy gầy đi nhỉ.”

Hầu Tuấn Kỳ: …

Hai người ngồi trên lan can hóng gió. Hầu Tuấn Kỳ nhìn đồng hồ: “Giờ mà chưa tới. Cái bọn này, chẳng lẽ còn muốn ông đưa tới tận lớp?”

Dễ nhận thấy Trương Chú cũng đã mất kiên nhẫn: “Giục đi, bảo không tới thì sau đừng chạy tới xin xỏ, sắp đánh chuông rồi.”

Hầu Tuấn Kỳ: “Cậu mà sợ muộn. Cười chết mất.” Không khiếu nại vì phải học thêm đã là may phước rồi.

Tác giả có lời:

Trương Chú: Cậu nói ai là ma?

Hầu Tuấn Kỳ: … Mình, mình là ma được chưa?

Trương Chú: Con ma như cậu không bay được.

Hầu Tuấn Kỳ: …