Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 35: Nhận rõ



Tối thứ Sáu, các quán ăn ở cửa bắc trường đã đóng cửa nghỉ cả, chỉ có lác đác vài hàng ăn nhỏ còn mở. Trương Chú mua hai xiên thịt cuộn rưới sốt, đưa một xiên cho Tân Tiểu Hòa.

Tân Tiểu Hòa cảm thán: “Đời này được ăn thịt cuộn anh Chú mời, thật là vinh hạnh!”

Trương Chú bật cười: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Tức đây là phí vất vả? Chẳng lẽ cô không đáng có một bữa thịnh soạn ư? Mà chỉ một xiên thịt cuộn đã xong chuyện?

Anh Chú keo kiệt, online củng cố hình tượng.

Đang mắng mỏ bỗng nghe Trương Chú nói khẽ: “Giờ không có món gì ngon, hôm khác cậu muốn ăn gì thì bảo mình, mình mang tới cho.”

Ân cần tới độ làm Tân Tiểu Hòa phát sợ, chưa kịp cảm thán mấy câu cậu đã nói tiếp: “Đi thôi.”

Trương Chú không về lớp học mà từ cửa bắc về thẳng nhà. Một tay cậu đút túi, cúi đầu bước đi, chân gẩy gẩy đá vụn ven đường.

Tân Tiểu Hòa cảm thấy bóng lưng Trương Chú sao mà cô đơn quạnh quẽ, trông như thư sinh nghèo khó phải lòng tiểu thư nhà phú hộ.

Với điều kiện của Trương Chú, đến Trần Mộng Dao cũng chẳng thèm. À không, cậu đã cải chính tin đồn, Trần Mộng Dao không phải tình cũ của cậu. Nhưng dù vậy điều này vẫn không thể thay đổi, thế chẳng phải với tới Thịnh Hạ càng là điều xa vời?

Từ những điều mắt thấy tai nghe ban nãy, hẳn nhiên nhà Thịnh Hạ không phải nhà thường dân.

Bất giác Tân Tiểu Hòa nhớ lại hình ảnh bắt gặp hôm nay: Thịnh Hạ ngồi trên giường bệnh, mặt vùi vào lồng ngực Trương Chú. Thiếu niên vai rộng lưng cao, bàn tay lớn đủ che hết phần gáy bạn nữ, vuốt ve nó thật dịu dàng.

Không thể không nói, trừ bỏ những nhân tố khách quan bên ngoài, hai bạn quả rất xứng đôi.

Tân Tiểu Hòa cảm thấy trong những người mình quen biết hiện tại, không một ai xứng với Thịnh Hạ, trừ Trương Chú.



Chu Huyên Huyên thấp thỏm cả một ngày, mong ngóng mãi mới chờ đến khi Tân Tiểu Hòa về lớp, chỉ là chưa kịp nói câu nào đã có cả đám bạn xúm vào quanh Tân Tiểu Hòa hỏi hết chuyện nọ chuyện kia.

Áy náy, Chu Huyên Huyên có cảm thấy. Nhưng không lấn át được nỗi ghen tị.

Thịnh Hạ mới chuyển tới bao lâu đâu, bình thường im lìm không nói tiếng nào mà tại sao vẫn có nhiều người quan tâm như thế?

Kể cả sau lưng cũng gần như không ai nói xấu, chưa từng nghe ai nói không thích hay có thành kiến với Thịnh Hạ.

Sút hút ấy vô cùng khó hiểu, có lẽ là bẩm sinh đã có.

Bạn lại nhớ tới bộ lễ phục Thịnh Hạ nhờ cất trong phòng kí túc của mình. Bạn đã kiểm tra nó rất kĩ, chắc chắn là hàng thật, cả đôi giày kia cũng có giá trị không hề rẻ.

Tân Tiểu Hòa nói, khả năng lớn là đã mua đứt. Thế thì cái giá phải tới mấy chục nghìn tệ.

Nhưng tại sao không mang về nhà?

Không ai đoán nổi là duyên cớ làm sao, chỉ cảm thấy con người Thịnh Hạ vừa đơn giản vừa cũng không đơn giản, cứ bí ẩn mập mờ.

Bạn không nói những chuyện này với Trần Mộng Dao.

Không thể giải thích tại sao mình làm vậy, chỉ là bỗng cảm thấy bản thân thật vô vị.

Mấy câu đáp trả nhẹ nhàng của Thịnh Hạ lần trước như biến bạn thành một tên hề, khiến bạn đến giờ vẫn thi thoảng nhớ tới câu nói ấy: Có phải cậu rất tò mò về mình?

Hôm nay về lớp thấy mấy người bạn đang châu đầu thì thầm chuyện gì, song thấy bạn vào thì lập tức giải tán, ánh mắt các bạn nhìn sang khiến Chu Huyên Huyên không thể lờ đi nổi.

Cái nhìn không muốn nói chuyện, không muốn tới gần.

Chẳng lẽ tất cả đều cảm thấy bạn cố ý?



Thịnh Minh Phong rất bận rộn, cứ chốc một lại có điện thoại gọi tới giục đi, bèn bảo có việc gì thì gọi cho Lý Húc.

Chân bước tới cửa, Thịnh Minh Phong ngoái lại yên lặng làm một động tác gọi điện với Thịnh Hạ.

Vương Liên Hoa đang quay lưng vào cửa nên không nhìn thấy. Thịnh Hạ mím môi nháy mắt ra hiệu đã rõ, bấy giờ Thịnh Minh Phong mới đi.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì, nói thật với mẹ.”

Trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Vương Liên Hoa ngồi xuống cạnh giường, nghiêm giọng hỏi.

Thịnh Hạ “dạ?” một tiếng, ngập ngừng: “Nói thật gì ạ?”

Vương Liên Hoa: “Trên đường về mẹ đã xem tin nhà trường đăng công khai trên trang chủ rồi.”

Thịnh Hạ vẫn chưa hiểu.

Vương Liên Hoa mở trang web, đưa điện thoại cho Thịnh Hạ, “Tự nhìn đi.”

Thịnh Hạ đã lờ mờ đoán ra là chuyện gì, dù vậy vẫn nhận máy.

“Chạm tới giới hạn của thanh xuân – hội thao lần thứ 36 của trung học phổ thông trực thuộc đại học Nam Lý thành công tốt đẹp”

Tiêu đề này…

Dùng bài viết cô gửi lên bản tin trường.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là ảnh minh họa. Tấm đầu tiên là toàn cảnh sân vận động, tấm thứ hai là lãnh đạo trên khán đài chính, tấm thứ ba thì có Thịnh Hạ, tuy chỉ vài tấm hình lẻ tẻ nhưng vẫn có thể lập tức nhận ra ngay. Hình ảnh đặt ngay giữa trang, choán diện tích lớn nhất.

Cô mặc váy cúp ngực, đi giày cao gót, giơ biển lớp 12A6 đi qua trước khán đài chính.

Dưới ảnh ghi: Đội hình khai mạc

Thịnh Hạ từ từ ngẩng lên. Vương Liên Hoa lấy lại điện thoại, ngón tay di chuyển phóng to tấm ảnh nhìn thật kĩ, thản nhiên nói: “Con gái mẹ đúng là rất xinh đẹp, đẹp đến độ không thể rời mắt.”

Ngón tay Thịnh Hạ vô thức vặn xoắn ga giường.

Vương Liên Hoa thở dài, “Con lớn rồi, có suy nghĩ riêng rồi. Nhưng mẹ hi vọng có gì hãy nói cho mẹ biết. Con gái làm gì phải coi tin tức mới biết được, khiến mẹ cảm thấy mình là một người mẹ rất tệ.”

“Không phải vậy đâu ạ.”

Thịnh Hạ cảm thấy Vương Liên Hoa có điều đổi khác, nhưng trong chốc lát không thể nói rõ là khác ở chỗ nào.

Nếu là trước kia, có lẽ mẹ sẽ khóc lóc kể lể một hồi, sau đó hai mẹ con ôm nhau cùng khóc.

“Đây là…” Thịnh Hạ ngần ngừ đôi chốc, quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề lễ phục, “Lớp 12 chỉ tham gia nghi lễ khai mạc với mấy trò chơi vận động, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian.”

“Con biết mẹ không nói chuyện này.” Vương Liên Hoa trầm giọng.

Thịnh Hạ nhớ lại trận khắc khẩu ban nãy, nghĩ chắc mẹ đã biết bộ lễ phục đó tới từ đâu. Cô thử đáp dò: “Kiểu dáng lễ phục do lớp quyết định, cô Tr… bố chỉ trả tiền.”

Cô vẫn chọn cách nói dối, trong lòng vừa thấp thỏm vừa buồn bã.

Buồn, vì bản thân không thể thẳng thắn kể rõ với mẹ. Cô biết như vậy không công bằng với mẹ, nhưng cô mệt rồi, chỉ muốn lấp liếm duy trì sự bình yên giả tạo.

Sự bình yên giả tạo.

Khi cụm từ này lướt qua tâm trí, bỗng Thịnh Hạ hiểu Vương Liên Hoa đã đổi khác chỗ nào.

Kể từ khi cô vào lớp 12, rất ít khi mẹ thể hiện cảm xúc quá kích động. Lúc nào mẹ cũng luôn bình thản, kiềm nén.

Không còn kích động, mà giả vẻ bình yên.

Đôi bên đều giống thế.

Từ giọng Vương Liên Hoa không thể đoán được mẹ có tin hay không: “Chẳng biết trường mấy đứa nghĩ thế nào nữa, tư tưởng cởi mở cũng không thể cởi mở kiểu đấy được.”

Thịnh Hạ im lặng.

Vương Liên Hoa thở dài: “Mà thôi, tóm lại giờ con thế này cũng không thể chạy xe, sau này mẹ sẽ đưa đón. Nhưng trưa với chiều thì mẹ không sắp xếp tới kịp được, con bảo bố một tiếng để bố sắp xếp điều người cho xem?”

“Không cần đâu ạ,” Thịnh Hạ đã nghĩ sẵn cách giải quyết, “Chỗ ăn trưa có giường nghỉ, sau này trưa con sẽ nghỉ lại đó, chiều tối thì chống gậy đi ăn cơm, chỗ ăn cũng rất gần.”

“Con tự đi được thật không?”

“Không sao đâu ạ.”

Dường như sự việc đã có phương án giải quyết vẹn toàn, nhưng Vương Liên Hoa vẫn thở dài.

Thịnh Hạ biết Vương Liên Hoa vẫn chưa thể yên tâm, cảm thấy sự cố lần này tới thật không đúng lúc, sẽ ảnh hưởng tới việc học của cô.

Hai mẹ con về nhà, khi tới cửa khu nhà thì thấy Lý Húc đã chờ sẵn.

Anh xách mấy túi đồ mới mua. Vương Liên Hoa hạ cửa sổ xe hỏi: “Tiểu Lý, có việc gì không?”

Mặc cho luôn hằn học với Thịnh Minh Phong, thái độ của Vương Liên Hoa với Lý Húc vẫn khá thân thiết.

“Bí thư bảo tôi mang mấy bộ đồ tới, Thịnh Hạ phải bó bột, mặc đồng phục không tiện…”

Quần đồng phục của trường là kiểu ống túm.

Vương Liên Hoa im lặng, sau vẫn mở cốp xe.

Có nghĩa mẹ đã chịu nhận.

Lý Húc thở phào trong bụng.

Về đến nhà, Vương Liên Hoa tắm rửa hộ Thịnh Hạ. Cô chỉ có thể tắm ngồi, cái chân bị thương gác trên ghế, gội đầu cũng phải gội ngửa. Vương Liên Hoa tắm cho cô bằng vòi hoa sen.

Mới đầu Thịnh Hạ thấy hơi ngại, Vương Liên Hoa gãi nhẹ hông cô làm hai mẹ con rúc rích cười lên.

“Còn biết ngại cơ đấy, lúc nhỏ con toàn gõ cửa lúc mẹ đang tắm, nếu cửa không khóa thì sẽ nép sau cửa nhìn trộm, không biết xấu hổ.” Vương Liên Hoa vừa gội đầu cho cô vừa nhớ lại.

“Làm gì có!” Thịnh Hạ không nhớ nổi, sao cô có thể như thế?

Vương Liên Hoa nói: “Sao lại không, còn hỏi mẹ ơi, tại sao lớn rồi không được bú ti, mẹ còn ti ti mà, sao không cho Hạ Hạ bú ti?”

“Huhuhu, đã là chuyện từ thuở nào rồi, sao mẹ cứ nhắc mãi thế!”

“Hừ, lúc nhỏ dễ thương biết mấy, sao lại không được nhắc?”

Thịnh Hạ bưng kín mặt.

Vương Liên Hoa cười, lại cảm thán, “Nhưng có một điểm thì đúng là di truyền từ mẹ.”

“Dạ?”

“Ngực lớn!”

“Mẹ!!” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

“Được rồi được rồi không nói nữa, đừng cử động…”

Hai mẹ con vui vẻ nói cười, cửa phòng tắm bỗng mở hé ra, Trịnh Đông Ninh nép bên khung cửa nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt tròn xoe đảo tròn, cuối cùng dừng ở ngực Thịnh Hạ.

Sau đó nữa, con bé giơ tay che mắt như thật, che xong lại tách kẽ ngón tay để hở cặp mắt láu lỉnh.

Chơm chớp.

Dáng vẻ này, đâu có khác chi Thịnh Hạ thuở bé…

“Ninh Ninh đi ra ngoài!”

“Hahahaha…”



Tắm rửa vệ sinh xong hết đã là hơn 11 giờ. Thịnh Hạ cố làm nốt một đề toán trắc nghiệm và một bài tập điền từ mới chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ vào nhà về sinh, thấy phòng giặt vẫn sáng đèn, Vương Liên Hoa đang lấy đồ ra khỏi máy giặt bỏ vào máy sấy.

Thịnh Hạ nhìn một lát, đó là váy mới Thịnh Minh Phong mua cho cô.

Máy sấy đã khởi động nhưng Vương Liên Hoa vẫn chưa đi. Mẹ đứng yên tại chỗ nhìn lồng quay chăm chú, hồn vía như không còn ở lại cơ thể.

Không khí dễ chịu ban nãy giờ đã bay biến sạch.

Rốt thì lòng mẹ vẫn để tâm, vẫn lo nghĩ. Có lẽ với mẹ váy đã không còn là một thứ đồ để mặc mà là một biểu tượng ẩn hàm ý nghĩa khác – đại diện cho cách giáo dục và thái độ sống tuyệt nhiên khác biệt giữa mẹ và Thịnh Minh Phong.

Để duy trì hòa bình ngoài mặt, mẹ hòa giải với Thịnh Minh Phong, hòa giải với con gái. Nhưng rốt vẫn không thể hòa giải với bản thân.

Trái tim Thịnh Hạ thắt lại, nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng quay đi.

Trước khi ngủ cô kiểm tra điện thoại. Có rất nhiều tin nhắn mới.

Tân Tiểu Hòa: “Xem này, thịt xiên cuốn của anh Chú. Ghê chưa, bắt được cả chúa ki bo bỏ tiền! Mà mình ăn cơm rồi, cứ yên tâm!”

Tân Tiểu Hòa: “Cố gắng nghỉ ngơi nhé!”

Lư Hựu Trạch: “Hạ Hạ, hôm nay mình không tới sân vận động nên giờ mới biết tin, cậu sao rồi?”

Lư Hựu Trạch: “Ngày mai cậu đi học được không?”

Vương Duy và Lý Húc cũng nhắn vài tin, ý đại khái đều là có khó khăn gì cứ việc nói.

Ngoài ra một số bạn trong lớp cũng nhắn tin hỏi han.

Thịnh Hạ trả lời từng người một, đang định tắt điện thoại thì thông báo tin nhắn QQ nhảy ra, người gửi: Tống Giang.

Chưa mở tin ra đọc, trong trí Thịnh Hạ đã chất đầy những hình ảnh về cậu. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Cậu gạt những người không phận sự tránh ra, bế bổng cô lên…

Tay cậu kéo cô vào lồng ngực, để nước mắt cô thấm ướt áo…

Trước khi đi cậu cười cam chịu, xoa đầu cô…

Và một vài hình ảnh vụn vặt cũng được đặc tả, phóng to ra như tấm poster.

Tất cả chúng, những hình ảnh mà từ góc nhìn của cô không thể nhìn hết toàn cảnh ấy, lúc này đang trình chiếu trước mắt như bộ phim điện ảnh từ góc nhìn của người thứ ba.

Ngày hôm nay quá nhiều việc rối ren, nỗi sợ do cơn đau mang tới, áp lực từ trận cãi vã của bố mẹ, và cả nỗi lo lắng bệnh tật sẽ làm ảnh hưởng tới việc học cùng lúc bủa vây cô, khiến cô quên mất một số chi tiết bé nhỏ.

Như trên khán đài, là nhịp tim dồn dập của cô khi nghe cậu nói “giữ thân trong sạch bấy nhiêu năm”;

Như dẫu e ngại ánh mắt mọi người nhìn vào, cô vẫn bất chấp vùi vào lồng ngực cậu;

Và cả những giọt nước mắt tuôn tràn khi được về an ủi cậu vỗ…



Thích làm cô nhìn thấy sự tốt đẹp, cũng thể hiện ra một mặt yếu đuối.

Chưa khi nào cô dám chắc như lúc này: rằng cô đã thích cậu mất rồi.

Và có lẽ, còn thích hơn cô đã từng nghĩ.

Thịnh Hạ mở tin nhắn.

Tống Giang: “Sáng mai muốn ăn hoành thánh không?”

Thịnh Hạ ngẩn người.

“Giữ thân trong sạch”, “không có tình cũ”.

“Dựa vào đâu”, “giỏi là giỏi thôi”.

“Mình không có khăn giấy, nhưng cậu khóc đi…”

Những lời cậu từng nói lặp đi lặp lại bên tai, Thịnh Hạ mới nhận ra mỗi một câu đều khắc sâu, tường tỏ đến thế.

Người tí hon trong lòng cứ nhảy loạn liên hồi, cõi lòng cô cũng rối bời xáo trộn.

Hai phút sau, Thịnh Hạ trả lời: “Ngủ rồi.”

Đối phương trả lời ngay: “Thế trong mơ có muốn ăn không?”

Ngón tay Thịnh Hạ căng ra, lạch cạch gõ “Cậu chán thật” nhưng rồi lại xóa đi.

Trả lời như dò xét: “Chắc là muốn đó.”

Ngay thoáng giây gửi đi cô đã muốn thu hồi, nhưng đã muộn –

Một tiếng tinh vang lên, tin nhắn mới hiện lên khung chat.

Tống Giang: “Được, ngày mai mộng đẹp thành sự thật.”

Cô cứ ngơ ngẩn nhìn khung chat mãi, cho đến khi màn hình tự động tắt đi. Cô bật nó sáng lại, không lâu sau lại kệ nó tự tắt.

Màn hình tối đen soi bóng gương mặt cô – một gương mặt cười trong vô thức.

Khóe miệng đã sắp toét lên tận mang tai.

Thịnh Hạ giật mình vội ném điện thoại đi, vơ một con búp bê ôm chặt trong lòng, từ từ nhắm mắt.

Thế giới hoang vu chỉ một vùng khô hạn.

Trương Chú.

Cậu, có chăng sẽ là cơn mưa kịp lúc?

(*) Nói thêm một chút về biệt danh QQ của Trương Chú.

Sở dĩ đặt tên vậy vì Tống Giang là một nhân vật trong Thủy hử, nổi tiếng là người tốt bụng, hay giúp đỡ, ủng hộ người khác khi họ gặp khó khăn nên còn được gọi với tên hiệu là Cập Thời Vũ (mưa xuống đúng lúc), ví với cơn mưa mát lành xoa dịu những khổ hạn. Đây cũng là ý nghĩa của chữ Chú trong tên nam chính.

Khi đặt tên nhân vật, có lẽ tác giả dụng ý Trương Chú sẽ là cơn mưa mát lành xua tan nắng hạn cằn cỗi ngày hè trong Thịnh Hạ.