Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 43: Quát mình



Thịnh Hạ bận như con quay.

Gần như mỗi tối đều phải sau 2 giờ đêm mới đi ngủ.

Bài tập “đề nghị” thì còn chưa làm được nửa, mà cũng không thể mang về làm tiếp. Vì Trương Chú đã tìm được đề thi nên cô phải sắp xếp một khoảng thời gian liền mạch để hoàn thành bài thi theo đúng thời gian yêu cầu.

Hôm sau Trương Chú sẽ kiểm tra.

Đề thi được in trên khổ giấy A4, chẳng biết Trương Chú đào đâu ra, còn có kèm phân tích cực kì chi tiết.

Vậy nên đến cả sau giờ học, khi ăn cơm, lúc nào Trương Chú cũng giảng bài cho cô.

Người đi lấy nước cho cô đổi thành Hầu Tuấn Kỳ.

Hầu Tuấn Kỳ đã định thi đại học xong sẽ ra nước ngoài học lớp bổ túc ngoại ngữ nên giờ gần như không cần học hành.

Những khi buồn ngủ, Thịnh Hạ rất ngưỡng mộ cậu vì có thể nằm bò ra bàn ngủ tùy thích.

Tuy vậy, chỉ cần muốn thôi thì cô cũng có thể.

Tân Tiểu Hòa chọc là: “Hạ Hạ, có một gia sư riêng gọi là có mặt, cảm thấy thế nào? Có thích không?”

Có thích không?

Nói thật lòng, hình như, không thích lắm.

Không phải cô không thích, là cậu không thích.

Trương Chú giảng bài rất chi tiết nhưng vẫn cáu gắt bực dọc lắm, Thịnh Hạ nghĩ ngợi, lần này cậu giận hơi lâu.

Còn cô thì chẳng làm được gì.

Tặng kẹo cho cậu cũng bị cậu lạnh lùng trả về, nói: “Mình giảng bài cho cậu là vì mấy cây kẹo mút mấy viên sô cô la?”

Thế thì là vì nguyên cớ thế nào?

Thịnh Hạ chớp mắt, không dám hỏi.

Tiết học tập trung, ai cũng đi tập bài thể dục buổi sáng, trong lớp chỉ còn Thịnh Hạ và bạn trực nhật. Cứ giờ này mỗi ngày Thịnh Hạ lại bỏ gậy, vịn cửa sổ tập đi ngoài hành lang, hôm kia thậm chí còn tự đi lấy nước.

Chỉ là khi về thì đau túa mồ hôi, từ đó không dám nữa, chỉ đi loanh quanh cự ly mười mét ngoài hành lang A6.

Cô đang định đứng dậy thì nghe có người gọi.

“Thịnh Hạ.”

Không ngờ là Chu Huyên Huyên.

“Cậu ra đây một lát được không?”

Bạn trực đang quét lớp, nhìn họ một cách tò mò.

Thịnh Hạ ngần ngừ rồi vẫn quyết định chống gậy đi ra theo Chu Huyên Huyên, đến đầu cầu thang thì nhìn thấy một người không ngờ tới, Trần Mộng Dao.

Thịnh Hạ không hoảng loạn, chỉ thấy hơi nghi hoặc.

“Hay cậu ngồi xuống đi?” Trần Mộng Dao lướt điện thoại, lơ đễnh nói.

Hàng lan can cao ngang đùi bên cạnh tạo thành một bậc thềm rộng, ngày thường có rất nhiều người thích ngồi trên đây phơi nắng.

Thịnh Hạ bình tĩnh cười: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Dù sao cũng không phải tiệc trà hội chị em, cô chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, mau mau trở về lớp.

Chu Huyên Huyên mở lời: “Thịnh Hạ, chuyện hôm hội thao, mình xin lỗi, mình thật sự không cố ý. Dạo này mình cũng không được sống tốt, hi vọng cậu tha thứ cho mình.”

Xin lỗi…

Sự việc đã trôi qua hơn một tháng, chân cô đã sắp khỏi rồi, bây giờ tới xin lỗi cứ cảm thấy là lạ.

Thịnh Hạ: “Không sao.”

Một thoáng im lặng, Thịnh Hạ hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”

Gọi cô ra đây, chắc không thể chỉ vì một câu xin lỗi đơn giản thế.

Chu Huyên Huyên nhìn Trần Mộng Dao, thấy bạn im lặng, không có ý định lên tiếng thì cũng ngây ra. Cô đâu có chuẩn bị lời khác nữa?

Tưởng Dao Dao có việc muốn nói kia mà? Là Dao Dao bảo mình đi xin lỗi kia mà?

Vì vậy trước cái nhìn chăm chú của Thịnh Hạ, ma xui quỷ khiến thế nào Chu Huyên Huyên nói: “Vậy bọn mình, có thể làm bạn không?”

Thịnh Hạ và Trần Mộng Dao đều ngây ra, cả Chu Huyên Huyên cũng thấy lưỡi ríu lại…

Không khí sượng cứng, tiếng hô nhịp bài tập thể dục trên loa vọng tới, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn, đếm cả nhịp cho cảnh bối rối này.

Chốc sau.

“Tất nhiên là được.” Tuy hồ nghi, trông mặt Thịnh Hạ vẫn rất nghiêm túc, “Nhưng làm bạn thì không phải chuyện nói là được mà phải thuận theo tự nhiên. Hơn nữa bạn bè còn chia nhiều loại, thân thiết tin tưởng, thấu hiểu cổ vũ nhau là bạn, hời hợt xã giao, gặp nhau trên bàn rượu cũng là bạn, bọn mình học cùng trường, ở mức độ nào đó đã là bạn…”

Chu Huyên Huyên: …

Trần Mộng Dao: …

Ặc, cung phản xạ khác người thường, trình độ văn hóa khác người thường, hay là bỏ đi thôi?

Trong trí Trần Mộng Dao chớp lên một suy nghĩ khác thường – cậu ta, quả là hơi dễ thương đó.

Mà cũng xinh nữa.

Những lời đã tới bên miệng giờ nuốt trở vào, Trần Mộng Dao gọi: “Thịnh Hạ.”

Thịnh Hạ: “Hả?”

“Cậu thích Trương Chú không?”

Cây gậy của Thịnh Hạ chợt lệch đi nhưng lập tức cô đã tự đứng vững được.

Đứng lâu nên giật mình chăng, ban nãy Trần Mộng Dao hỏi gì ấy nhỉ?

“Hay cậu cứ ngồi xuống đi?” Chu Huyên Huyên nói nhỏ. Nãy bạn cũng phải giật mình, Dao Dao thẳng thắn quá thế?

Dễ bị dọa thế cơ à?

Trần Mộng Dao cố nhịn phản xạ muốn trợn mắt, “Để mình nói ngắn gọn vậy. Độ này mình nghe nói hai cậu đang hẹn hò? Nếu đúng thì đành chịu, vì đằng nào mình cũng bận, chắc sẽ nhanh quên thôi. Còn nếu không phải, thì cậu thích cậu ấy không?”

Thịnh Hạ vẫn ngơ ngác nai tơ, quyết định trả lời câu hỏi đầu tiên trước, “Có hẹn hò đâu?”

“Thế thì tốt.” Trần Mộng Dao vốn đang dựa hờ vào trụ, lúc này đứng thẳng lên cười nói, “Mình thích Trương Chú, lúc trước là mình sai, giờ mình định theo đuổi cậu ấy, cũng có tự tin bản thân làm được. Nhưng mình không làm người thứ ba, nếu hai cậu đang hẹn hò thì đừng giấu, phải cho mình biết ngay. Được rồi, mình chỉ tới xác nhận chuyện này thôi.”

Thịnh Hạ: …?

Ngầu quá đi.

Thực ra Thịnh Hạ rất muốn trả lời một câu, mình chỉ muốn tập trung học hành.

Nhưng Trần Mộng Dao không “ham chiến”, hoặc phải nói là cũng có phần nào bối rối muốn nhanh chóng rời khỏi “chiến trường”. Bạn sải đôi chân dài, sau mấy bước đã khuất khỏi tầm mắt Thịnh Hạ.

Chu Huyên Huyên như trời trồng tại chỗ, không biết nên đi theo Trần Mộng Dao hay nên cùng Thịnh Hạ về lớp.

Thịnh Hạ không để ý tới mối băn khoăn của Chu Huyên Huyên. Cô về lớp, cất gậy rồi lại chầm chậm vịn cửa sổ tập đi từng bước nhỏ.

Cuộc trò chuyện đã làm tốn kha khá thời gian, bây giờ các bạn tập thể dục buổi sáng lục tục trở về, ngoài hành lang dần tấp nập bóng người nhốn nháo. Nhằm đảm bảo trật tự, nhà trường xếp cho những lớp ở tầng cao tập thể dục sáng ở vị trí gần tòa giảng dạy để được về lớp trước. A6 thì ở xa, lúc này vẫn chưa thấy bóng một người nào.

Thịnh Hạ hơi nao nao, sợ bị người khác đụng vào. Trời đã chuyển lạnh nên cô mặc cái quần rộng dài, chân xỏ đôi tất lông, thoạt nhìn bề ngoài không khác gì các bạn, rất khó để nhận ra cái chân đang bó thạch cao nên sẽ không ai cố để ý tránh cô.

Người càng lúc càng đông, còn vừa đi vừa nô giỡn cười đùa. Thịnh Hạ quyết định đứng gọn vào tường, tay bám bệ cửa sổ, định chờ các bạn đi hết rồi hẵng bước tiếp.

“Thịnh Hạ!”

Nghe tiếng nói quen thuộc, cô ngoảnh nhìn về hướng cầu thang.

Lư Hựu Trạch đi từ trên tầng hai xuống, bước nhanh về hướng cô ngược dòng người. Khi đến ngay trước mặt, cậu vươn tay vòng quanh cô tạo thành một không gian nhỏ, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

Học sinh đi qua ngoảnh nhìn họ tò mò. Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản wattp@d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.

Thịnh Hạ lắc đầu: “Không sao, cậu không tập thể dục sáng à?”

“Thầy Andrew gọi mình lên trao đổi.” Lư Hựu Trạch nói.

Thầy Andrew là thầy giáo dạy tiếng anh của họ.

Lư Hựu Trạch: “Mình chắn cho cậu, đi thôi, nhớ cẩn thận.”

“Ừm, cảm ơn cậu.”

Thịnh Hạ từ tốn bước từng bước nhỏ.

Lư Hựu Trạch hỏi: “Cậu bắt đầu xếp lớp tiếng anh chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy cậu muốn đi phía đông hay phía tây?”

“Mình chưa biết nữa…”

“Thế cứ từ từ chọn, cũng không phải quá gấp.”

“Ừ.”

Lục tục có bạn về lớp. Thịnh Hạ đi hết một vòng rồi vào lớp từ cửa sau, mới đi tới dãy bàn cuối lớp bỗng dừng chân.

Nơi cửa trước, đầu kia của lối đi, Trương Chú đã đứng cạnh bàn mình, tay đút túi, vắt chéo chân, một bên mũi chân chạm đất như kiểu múa ba lê.

Thế đứng nhàn hạ nhưng vẫn gây áp lực nghẹt thở.

Giống đang chờ tên tội phạm sắp bị phán xử.

Cảnh tượng này dường như từng xuất hiện trong quá khứ, chỉ mới không lâu trước đó đã diễn một lần.

Thịnh Hạ đã miễn dịch. Cô cúi đầu, cẩn thận vòng qua lối đi đầy hộp đựng sách về chỗ.

Không thèm nhìn cậu.

Cô đâu có phải tội phạm của cậu.

Lư Hựu Trạch cũng an vị ở chỗ mình, không buồn liếc nhìn một cái.

Trương Chú siết quai hàm, một ngọn lửa không tên không thể đè nén nhưng cũng không có chỗ trút xả, vừa dội lên lại đành phải nuốt xuống.

Cứ như bỗng từ đâu một luồng khói xộc lên cổ họng, ứ nghẹn nuốt không trôi.

“Tổng kết câu sai môn lý hôm qua xong chưa?” Cậu ngồi xuống, bắt đầu hỏi.

Thịnh Hạ: “Chưa.”

Trương Chú nóng nảy: “Thế không mau viết đi?”

Còn có tâm trạng lượn lờ trò chuyện?

Thậm chí Thịnh Hạ còn nghĩ là có phải Trương Chú đã gặp chú út của Lư Hựu Trạch rồi không, nên độ này mới nắng mưa thất thường như vậy.

Nhưng nếu vậy, cô thấy hơi khó chịu.

Không phải chỉ “hơi”.

Là cực kì. Cô đã như thế suốt mấy hôm rồi.

Thực ra, ngẫm cho kĩ thì thái độ của cậu không khác mấy so với lúc vừa khai giảng, khi họ chưa quen thân. Nhưng từ giàu có về nghèo khổ thì khó, cô của bây giờ đã khó có thể chịu đựng một chút lạnh nhạt nào nữa.

Cô cắn răng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Trương Chú, nếu cậu không có thời gian kèm cặp cho mình thì cũng không sao, mình vẫn rất cảm ơn cậu. Cậu không cần, không cần quát mình như thế…”

Nói rồi cô cũng chẳng dám nhìn phản ứng của cậu mà lập tức quay mặt đi.

Trương Chú ngỡ ngàng, quát cô ư?

Đôi mắt tội nghiệp của cô bạn cứ lởn vởn trước mắt, tim cậu thít lại từng cơn, tự dưng không biết làm gì nữa.

Hình như cậu đã hiểu rồi, to tiếng một chút đã là quát, đây là thước đo của cô.

Đang định nói thì chuông reo, đã tới giờ vào tiết.

Tiết này là tiết toán, Lại Ý Lâm đã tới lớp từ trước.

Thịnh Hạ lấy sách ra, lấy cả vở ghi của Trương Chú. Bây giờ thi thoảng cô cũng làm hai việc cùng lúc, vừa nghe giảng vừa đối chiếu vở ghi, so sánh với nội dung mình đã học như trước, bổ sung những chỗ thiếu sót.

Lại Ý Lâm thuộc kiểu tiếng nói rất vang cả lớp bên cạnh cũng nghe thấy, nghe bài cô giảng thường sẽ không mất tập trung.

Thịnh Hạ chuyển sự chú ý vào bài học, đuổi theo nhịp giảng của cô giáo, không để ý tới Trương Chú nữa.

Chốc sau, bỗng nghe phía bên phải có tiếng nói bất lực, “Mình không muốn quát cậu…”

Thịnh Hạ ngẩn ra.

Không phải lời cậu nói, mà vì, hình như cậu đã nói hơi to?

Thịnh Hạ ngẩng lên, thấy Lại Ý Lâm bỗng dừng khựng, và cả cái nhìn thảng thốt của Hầu Tuấn Kỳ và bạn cùng bàn của cậu khi quay xuống. Cô dám chắc: Không phải ảo giác của cô, mà đúng là giọng cậu hơi bị to thật.

Cả lớp học im phăng phắc.

Trương Chú cũng hiếm có khi sượng cứng người.

Sao cậu biết là khi mình nói chuyện lại đúng lúc Lại Ý Lâm ngưng giảng bài quay lên viết bảng?

Sao cậu biết cậu chỉ thuận miệng thốt ra mà lỡ to tiếng như vậy?

Giờ lòng cậu đang rối bời, hơi sức đâu để ý những điều ấy?

Nín lặng.

Một bọn chim đần, chưa thấy việc đời bao giờ à? Có cái gì đáng phải trầm trồ quá thế?

Chim đần “đầu đàn” Lại Ý Lâm sực tỉnh, cười cười, ném cục phấn bay vèo tới Trương Chú, “Đừng bắt nạt bạn cùng bàn!”

Trương Chú nghiêng đầu tránh cục phấn: …

Cả lớp cười rúc rích.

Tốc độ bài giảng nhanh chóng trở về như bình thường, mẩu chuyện nhỏ này đến đây là hết.

Dầu vậy, Thịnh Hạ cảm thấy rằng không khí giữa mình và Trương Chú giờ còn lúng túng hơn lúc trước.



Cuối năm ngày lễ dồn dập, đông chí, giáng sinh, đêm trước giáng sinh và cả tết tây, nhưng với khối 12 thì tất cả vẫn chỉ như ngày thường.

Nhưng trước đêm giáng sinh vẫn gây chút nôn nao xao động.

Trong kí túc, trò tặng táo cho nhau khá thịnh hành.

Tân Tiểu Hòa cũng tặng Thịnh Hạ một quả được gói một cách cầu kì. Thịnh Hạ chưa hề chuẩn bị gì, chỉ tặng lại cho Tân Tiểu Hòa một gói kẹo sô cô la.

Tuần này Trương Chú ngồi cạnh cửa sổ, vừa hay lại tiện cho những bạn tới tặng quà. Lúc này trên bệ cửa sổ chỗ cậu đã chất đầy táo được tặng.

Hạ đi đông đến, ai kia vẫn hót hòn họt không hạ nhiệt chút nào.

Khi Trương Chú tới, tay cậu cầm một con tuần lộc nhồi bông nhỏ.

Cậu nhìn chỗ táo được tặng, lờ nó đi, quay sang thấy trên bàn Thịnh Hạ cũng có thì cau mày hỏi: “Ai tặng đây?”

Thịnh Hạ không thích giọng điệu của cậu mấy ngày gần đây, chưa kịp nghĩ xem nên trả lời bằng giọng thế nào thì Tân Tiểu Hòa đã kéo tay cô, ra chiều úp mở: “Mấy cậu lớp dưới tặng đó!”

“Gói quà màu mè, ý thức bảo vệ môi trường cần nâng cao.” Trương Chú lạnh giọng nói, thản nhiên ngồi xuống.

Tân Tiểu Hòa: … Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và tài khoản w@ttp@d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.

Lư Hựu Trạch vào lớp sát giờ, lấy ra khỏi cặp một quả táo, cách đóng gói còn cầu kì hơn của Tân Tiểu Hòa, gói thành hình giỏ hoa, “Hạ Hạ, giáng sinh vui vẻ!”

Thịnh Hạ rụt rè nhận, “Nhưng mình chẳng chuẩn bị gì cả.”

Hồi học Nhị Trung ít có ai tặng táo dịp này, rốt thì dịp này quả táo ngày thường mấy tệ cũng bị đội giá lên thành mười mấy tệ.

Vì vậy cô lấy gói kẹo sô cô la cuối cùng ra tặng lại cho Lư Hựu Trạch, chúc cậu: “Mình cảm ơn, chúc mọi người đều bình an!”

Con tuần lộc trong tay Trương Chú suýt bị cậu bẻ gãy cổ.

Sao ai cô cũng tặng kẹo thế?

Có nhiều sô cô la thế cơ à?

Tưởng ai cũng thích cái trò đấy của cô?

Đúng là ngu hết thuốc chữa!

Trương Chú ném con tuần lộc lên bệ cửa sổ, bực dọc lôi đề thi ra làm.

Đột nhiên một dáng người xinh xắn xuất hiện bên ô cửa, “Chú!”

Gọi là gọi Trương Chú, nhưng nghe gọi thì cả lớp đều quay ra.

Trần Mộng Dao đã quen được mọi người chú ý nên không hề ngượng ngùng, lấy ra một quả táo, hỏi: “Đề thi của mình đâu?”

Trương Chú mở cặp lấy một tập tài liệu đưa cho bạn.

Thịnh Hạ vừa định thôi nhìn, đôi mắt đã bị tập tài liệu hút chặt.

Đó là bộ đề thi và phân tích năm lớp 10, 11 của trung học phụ thuộc mà cô dùng.

Cô những tưởng là cậu chuẩn bị riêng cho cô, chỉ mình cô mới có.

Hóa ra không phải vậy.

Thịnh Hạ thấy nghèn nghẹn ở họng, quay đầu về tập trung làm bài tập.

Nhưng đôi tai vẫn nghe mồn một cuộc đối thoại của hai bạn.

“Cậu không có quà đáp lễ cho mình à?” Trần Mộng Dao hỏi một cách nhõng nhẽo.

Trương Chú liếc nhìn bệ cửa sổ, “Hay cậu chọn một món?”

“Không cần, còn chẳng đẹp bằng quà mình tặng cậu.” Trần Mộng Dao duỗi tay túm lấy con tuần lọc, “Mình lấy cái này!”

Trương Chú giật ngay lại, “Không được!”

Sau đó Thịnh Hạ nhìn thấy quả táo gói hình giỏ hoa nho nhỏ Lư Hựu Trạch tặng đang đặt trên bàn mình bị xách đi.

Cô mở tròn mắt nhìn theo nó.

Người lấy nó là Trương Chú, cùng lúc đó con tuần lộc kia cũng được cậu ném lại xuống bàn.

“Đổi quà.” Trương Chú nói với cô vậy.

Sau đó cậu quay ra nhét giỏ hoa cho Trần Mộng Dao, “Cái này đẹp hơn cái của cậu, cầm lấy đi!”

Trần Mộng Dao: …

Thịnh Hạ: …

Lư Hựu Trạch…

Trần Mộng Dao bỏ đi, trước khi đi dựng ngón giữa với Trương Chú.

Thần dân A6: …

Hướng phát triển gì lạ vậy?

Cả lớp im ru, không ai hú hét.

Hầu Tuấn Kỳ sắp nôn tới nơi. Ai kia hành động trôi chảy một mạch, không nhận ra có tí nào “cố ý”, cái kiểu hành động vừa tự nhiên vừa lạ lùng gì đây?

Hầu Tuấn Kỳ: “Chú, thật vô nhân đạo!”

Trương Chú không hề có sự tự nhận thức là mình đã làm một việc vô đạo đức thế nào, nói như người ngoài cuộc: “Thần kinh.”

Nếu giờ nhân đạo, thì tối nay giỏ hoa đó sẽ bị cậu dùng ánh mắt thiêu rụi thành tro.

Thịnh Hạ quay lại nhìn Lư Hựu Trạch. Rốt thì giỏ hoa đó là quà cậu tặng, giờ bị cướp mất tặng cho người khác nên cô thấy hơi áy náy.

Hẳn nhiên Lư Hựu Trạch đang nén giận, dù thế vẫn dịu giọng an ủi: “Không sao.”

Thịnh Hạ gật đầu, cầm con tuần lộc hỏi Trương Chú: “Cái này…”

Trương Chú cảm thấy hai người này mắt đi mắt lại thật chối mắt, vẫy tay bảo: “Tiệm văn phòng phẩm tặng.”

Thịnh Hạ cất món quà.

Chính bản thân cũng không thể kể rõ là vì không còn cách nào, hay là do tư tâm.

Tác giả có lời:

Không có nữ phụ ác độc đâu nhé, viết về thanh xuân, thì chỉ có những cô cậu thiếu niên đang va vấp, đang tự hoàn thiện.