Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 16



Thành tích vừa đưa tới, tôi cũng không quá cao hứng, thành tích tôi tốt nhưng thành tích Lý Tam Hỉ còn tốt hơn, không phải tôi không muốn hắn được như thế, nhưng mà vì một hành động nhất thời của tôi mà đã đánh cuộc với hắn.

Lần trước, sau khi kết thúc kỳ thi, tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm đang tán gẫu, không biết hôm ấy tại sao âm thanh của hắn lại to như thế, tôi cũng vì thế mà nghe được

“Tiên sư nó, đáng lẽ lần thi này tôi được 565 điểm, thế nhưng tôi sai lầm rồi. ngữ văn nếu tôi không viết lạc đề thì có thể được 30 điểm, toán học nếu như mấy đề thi mà đúng như suy nghĩ của tôi thì cũng có được hơn 50, như vậy toán học gần như đạt tiêu chuẩn . hoá học vật lý mặc dù là có hơi yếu kém nhưng tôi nỗ lực nỗ lực cũng có thể đạt hơn 60 điểm, tiếng Anh lần này nghe mà không thất thần , nếu không 20 nẽ nắm chắc trong tay. Tôi tính, 30+50+60+20, số lẻ liền không tính đi, đại khái tôi bình thường phát huy có thể nhiều thi 160 chia, như vậy tôi có thể tiến vào 100 vị trí đầu , nguyên lai tiến bộ đơn giản như vậy. Xem ra Lý Ninh có một câu nói nói rất đúng chính xác —— ‘Tất cả đều có thể’ .”

Tôi ở mặt trước nghe được thực sự không chịu được , cũng quá không biết xấu hổ đi! Tôi nhịn không được gần như nói một câu: “cậu nằm mơ đi! Tỉnh lại đi! Cậu nếu có thể thi được trước 300 thì cậu muốn gì cũng được”, nói xong gần như hối hận rồi, tôi làm sao lại có thể kích động như thế .

“Được, đây là cậu nói, tôi muốn thi được 300 cậu làm sao bây giờ?” Lý Tam Hỉ híp mắt hỏi tôi.

“Cậu nói như thế nào thì sẽ làm như thế đó!”

“Được, đây chính là cậu nói!”

Vốn là tôi là rất tin tưởng, bởi vì từ khi tôi biết hắn hắn vẫn luôn ở danh sách 500 những tên khổ sở giãy dụa, hơn nữa bằng sự thông minh của hắn thi không đến được vị trí 300 thì cũng không có gì khó tin.

Thế nhưng trời cao lại yêu chuộng những người thiếu hụt, hắn dĩ nhiên đứng ở mức 280, lần đầu tiên tôi nhận được phiếu điểm lại là nụ cười bằng nước mắt. Tôi đang suy nghĩ vạn nhất hắn đưa ra cái gì muốn tôi làm hắn ** hoặc là thân hắn thực không bằng tôi đi tìm chết đấy! Thế nhưng tiền đặt cược rơi xuống trốn tránh cũng quá mất mặt đi , tôi còn hỏi hắn rốt cuộc muốn cái gì, tôi tận lực thỏa mãn.

Lý Tam Hỉ ngốc hề hề đếm trên đầu ngón tay mà nói những điều hắn muốn, cuối cùng rất anh dũng mà nói một câu: “tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu tôi muốn lấy, tôi nhất định có thể lấy được.” Tôi nhất thời bị chấn động, lời nói này thực sự có lực chấn thương, tôi không thể không bắt đầu phải hành sự cẩn thận bởi vì tôi không biết khi nào thì công năng dị thường của hắn phát triển.

Có thể con người tôi quá ảo tượng, có lúc tôi cứ cảm thấy hắn có phải là trời cao phái xuống để thể nghiệm và giám sát dân tình? Không phải chuyện bên trong cũng chỉ là có người ăn xin trên đường cái sau một cô gái nhỏ nhắn đến cho hắn bát cháo, sau đấy cô ấy liền thành tiên. Nguyên lai người ăn xin đó chính là Ngọc Hoàng Đại Đế.

Nếu như nói Lý Tam Hỉ là vì đo lường tính hiểm ác của con người mà đến, vậy không phải tôi phải xuống địa ngục sao? Tuy rằng tôi không giống những người khác bắt nạt hắn, cười nhạo hắn, nhưng tôi lại là người thương tổn hắn nhiều nhất.

Lương tâm tôi phát hiện khi tôi lần đấy không về ký túc xá mà lại đi đáp ứng hắn. Kết quả ngày đó hắn ăn gần nửa giờ, tôi nhìn hắn như một con trâu đưa thức ăn bỏ vào miệng nhét vào đầu óc đều là gỗ. Sau đó hắn nói với tôi một đống chuyện như cha mẹ hắn cãi nhau, cha hắn có con ngoài giá thú, thiếu đạo đức nhất chính là hắn làm cho tôi lại thấy đáng thương cho hắn, ép mình phải đối xử tốt với hắn một chút.

Có lúc Lý Tam Hỉ hận tôi hận đến há mồm ngậm miệng đều nói muốn giết tôi, nhưng tâm tình của hắn là đến cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần tôi một đôi hắn cười, tất cả tâm tình giận giữ lập tức đều không thấy , lập tức ngốc hề hề đối với tôi mà cười.

Có thể hắn chỉ là đứa bé, có thể vẫn là một hài tử đáng ghét.

Hắn sẽ được voi đòi tiên, sẽ hướng về cậu muốn này muốn nọ, sau đó cho cậu một đống lớn đồ cậu không cần. Tôi không biết mình đối với hắn có ý nghĩa như thế nào, là xuất phát từ sự đồng tình, hay chỉ là vì mục đích ban đầu, vì niềm vui, tôi không phải vẫn muốn thoát khỏi hắn sao? Nhưng hắn một khi xa tôi, tôi lại muốn lôi trở về. Lẽ nào tôi đem loại sinh hoạt này ** xem như một loại quen thuộc sao? Vẫn là đem gánh nặng này xem như một loại nắm giữ sao?