Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 18



Thầy biết tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm ở cùng một chỗ rất lâu, tôi biết thầy đánh tôi là muốn chỉnh tôi, người khác quan hệ thế nào hắn căn bản mặc kệ, hơn nữa tư tưởng như hắn chắc nghe nói chúng tôi quan hệ trắng trợn quá nên cũng thấy khó chịu. kết quả ngày đó tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm đang hôn môi trong lớp, hắn mở cửa bước vào làm Từ Nhiễm Nhiễm bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, thầy Ngưu sắc mặt cũng không tốt.

“Ngải Tử Hàm, đây là tư tưởng đạo đức của cậu, thân là một học sinh, cậu dĩ nhiên không lấy việc học làm chủ cả ngày cùng người khác lời chàng ý thiếp, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?” Lời này từ trong miệng thầy Ngưu nói ra thật giống như nghe được trong chuồng heo, heo ở nơi đó lại nói tiếng Anh, căn bản không hòa hợp à! Tôi dùng sức nhịn xuống không cười.

“Từ Nhiễm Nhiễm em đi về trước, nhìn thấy em là nữ sinh tôi trước hết không trừng trị em, nhưng Ngải Tử Hàm ngày hôm nay tôi phải cho cậu đàng hoàng nhận sai.”

Từ Nhiễm Nhiễm đầy mặt lo lắng nhìn tôi. Tôi hống cô ấy muốn cô ấy đi về trước. cô ấy đi rồi tôi mới nhìn về hướng thầy Ngưu, tôi cho rằng hắn ngay lập tức sẽ nhiều mây chuyển trời quang, sau đó cợt nhả nói vừa nãy làm dáng vẻ như thế chỉ cho Từ Nhiễm Nhiễm xem.

Ai biết hắn nói đều là sự thật, hắn kéo tôi như kéo chó chết đến mật thất, sau đó cầm lấy gậy không chút lưu tình đánh vào tôi, tôi xem như cũng biết mùi vị bị đánh là như thế nào, tư vị thât không dễ chịu. Thầy Ngưu quyết tâm, vừa đánh vừa mắng tôi. Hắn nói hắn mỗi ngày nhọc nhằn khổ sở động viên Lý Tam Hỉ muốn hắn đừng kích động, tôi còn tại đây tiêu dao khoái hoạt, hắn còn nói tôi không hăng hái.

Đánh tới hơn 10 gậy khi tôi ** đã đau đến nóng rát, nhưng tôi không muốn cầu xin hắn, tôi hận hắn, hắn dựa vào cái gì đánh tôi? Hắn việc công trả thù riêng, tôi cảm giác mình vô hạn oan ức, nước mắt nín hồi lâu rốt cục không nhịn được xoạch xoạch rớt xuống.

Thầy Ngưu nhìn thấy nước mắt của tôi lập tức gần như sửng sốt, tôi thừa dịp hắn sững sờ mà chạy ra mật thất, chạy không bao xa gần như đụng phải Lý Tam Hỉ , Lý Tam Hỉ vốn là có thể mắng tôi, nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt tôi lập tức gần như chân tay luống cuống, sau đó hắn cũng bắt đầu khóc, đầu tiên là lẳng lặng mà khóc, sau đó gần như biến thành nước mắt, nước bọt, nước mũi bay đầy trời. Hắn một bên khóc vừa nói hắn không chịu nổi tôi được oan ức, trong lòng tôi nhớ thời điểm thả thuốc xổ sao không có lòng tốt như vậy?

Ngày đó tôi đúng là không kềm được , lập tức tất cả chua xót đều tụ tập lại một chỗ, bao quát cả việc bị thầy Ngưu đánh, đối mặt áp lực học tập cùng Lý Tam Hỉ tựa như phát điên mà trả thù, còn có cố gắng thế nào cũng yêu không được một người nữ sinh thống khổ.

Lý Tam Hỉ thằng ngốc kia đương nhiên sẽ không biết tôi vì sao khóc, hắn chỉ biết là ở nơi đó mà lo lắng xuông, tôi đột nhiên cảm thấy có người ở bên cạnh mình như vậy cũng rất tốt, nhìn người khác vì tôi mà khóc cũng rất có cảm giác thành công. Ngày đó tôi gần như nhớ tới tôi khóc đến hôn thiên ám địa, Lý Tam Hỉ vẫn theo tôi khóc đến nước mắt giàn giụa. Sau đó ngày thứ hai tôi vẫn như cũ mắt lạnh nhìn hắn, hắn vẫn khôi phục trạng thái điên điên khùng khùng.

Ngày đó ở tiết thầy Ngưu, tôi cố ý nhe răng nhếch miệng, động đậy mà nhíu nhíu lông mày, tôi cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy, tôi chỉ muốn cho thầy Ngưu thấy áy náy còn muốn cho tâm hắn đau.

Sau khi hết tiết hắn quả nhiên gọi tôi vào phòng làm việc. Hắn nguôi giận , lại bắt đầu đối với tôi hỏi han ân cần. Tôi vốn là muốn cho hắn phải dỗ dành áy náy àm nhìn tôi, nhưng khi nhìn thấy sự ôn nhu như thế tôi lại có chút hưởng thụ cũng thõa mãn.

Cứ tùy tiện như vậy, thời học sinh rồi sẽ kết thúc, thầy sẽ vĩnh viễn ở lại đây còn tôi sẽ càng chạy càng xa. Đến thời điểm xa hắn, có thể tôi lại không hiểu nổi suy nghĩ lúc ấy, vì sao tôi phải cẩn thẩn mà yêu nữ sinh.