Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 26



Hết giờ làm, tôi quyết định đi tìm Lý Tam Hỉ để cảm ơn hắn tối qua đã đem tôi về nhà, mới từ cửa công ty đi ra thì phát hiện dưới chân có một cô bé, tôi ngồi xổm xuống mà nói:

“em gái, em đang làm gì ở đây, làm sao lôi kéo người ta như vậy hử?”

“chú ơi, chú, cho con ít tiền đi, con đã một ngày không ăn cơm.” Bé gái cầm trong tay một nắm tiền mặt, sống chết lôi quần tôi không tha.

“bé xem bé cầm nhiều như thế đủ ăn rồi chứ làm phiền chú làm gì? Ai, đừng kéo tôi à.. cũng định lấy tay nó ra rồi cho nó ít tiền, nào ngờ cái đứa này cứ bám riết lấy, nào giống chưa ăn cơm chứ, có mà ăn no rửng mỡ thì có.

“tôi cho bé tiền chưa được à, bé buông ra đã.” Tôi cũng không muốn ở trên đường mà lôi kéo bắt nạt trẻ con, tôi từ túi lấy ra hai đồng, đưa cho bé một đồng, cứ thầy đứa bé kia nhìn chằm chằm cái tờ còn lại mà tôi cũng không thể không biết ngại mà giữ lấy.

“cho bé này.” Nhìn cô bé đi ra nhưng lòng tôi thấy không thoải mái, dù biết nó lừa người nhưng dù gì đó cũng là một đứa bé, chỉ bị sai khiến mà thôi.

Ngay lúc tôi đang tự tránh thì nghe thấy một âm thanh thiện lương vang vọng tới “em gái à, em cho anh đổi ít tiền lẻ, anh đưa em mười đồng, em tìm cho anh chín đồng năm, vậy là anh cho em năm hào, nói, anh có đối tốt với em không..”

Khi đến siêu thị, Lý Tam Hỉ vẫn chưa tan ca, nhìn từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, vai rộng khiến tôi không tự chủ được mà nghĩ đến bộ dạng hắn cõng tôi, tối qua sao tôi không tỉnh rượu? từ lúc năm tuổi, đã không có ai ôm lấy tôi, cõng trên lưng thì thật không có ấn tượng.

Hắn ở quầy thu ngân không ngừng mà quét thẻ, mặc trang phục, không nhanh không chậm làm việc khiến tôi cảm thấy chân thật, hắn cũng không ngốc ngếch như trước khiến tôi vừa hưng phấn vừa thất lạc, vui vẻ khi hắn không bị người khác cười nhạo, buồn phiền cũng bởi sẽ không bao giờ nắm giữ được người ngốc ngếch chấp nhất như thế nữa.

Siêu thị nghỉ làm, tôi đi tới cửa, nghĩ Lý Tam Hỉ nhìn thấy tôi chắc sẽ hưng phấn.

“anh Tam Hỉ, tối nay chúng ta ăn gì nha?” “anh lấy từ siêu thị ít đồ ăn, em làm gì thì ăn cái đó đi! !” tôi thấy Lý Tam Hỉ đi chung với một nam hài 17, 18 tuổi, gầy gầy, mắt to, da cũng rất trắng. Tôi chưa nghe nói hắn có em trai, vừa muốn hỏi thì đã thấy hắn định chuyển hướng.

“Lý Tam Hỉ , mắt của cậu có vẻ không đủ tốt!” Nghe được âm thanh của tôi, Lý Tam Hỉ đột nhiên quay đầu lại, “Tử. . . Hàm, sao cậu lại tới đây?” Tôi thấy Lý Tam Hỉ trên mặt không phải kinh hỉ, mà là kinh ngạc. Trong lòng tôi thực không thoải mái.

“anh Tam Hỉ, ai vậy?” Đứa bé trai kia chỉa vào người của tôi hỏi, tôi thấy Lý Tam Hỉ lộ ra nụ cười thân thiết nói: ” một bạn học của anh trước đây.” Nụ cười kia rõ ràng mang theo một luồng mùi vị sủng nịch.

“hai người định đi đâu đây?”, tôi chỉ vào đống đồ trên tat “cuộc sống gia đình có vẻ hạnh phúc ngọt ngào nhỉ.”

Đứa bé kia tử lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Lý Tam Hỉ đầy mặt lúng túng. Nói xong lời này tôi có chút hối hận, tôi cũng không nên đem tất cả mọi người là đồng chí giống tôi được.

“Về nhà ăn cơm, Tử Hàm, cậu có muốn hay không cùng? Nha… Vẫn là quên đi, nhà tôi rất loạn cũng rất cũ kỹ, không thích hợp với cậu.”

“Ha, tôi càng muốn đi ngày hôm nay.” Dứt lời tôi đẩy Lý Tam Hỉ hướng về nhà hắn. Trên đường Lý Tam Hỉ vẫn nhìn tôi, muốn nói cái gì có nhưng cũng không có mở miệng.

“Cậu đừng nói nhà các cậu bị sập, nói giờ cũng vô dụng.”

“Không phải , tôi nghĩ hỏi thân thể cậu có khỏe hay không, ngày đó cậu ở trên đường ói ra, đến nhà cũng là mẹ đem cậu đỡ vào, cậu đi đều đi không được, lần sau đừng uống nhiều như vậy .”

“Không phải cậu cõng tôi đi vào sao?” Tôi nhìn chằm chằm con mắt của hắn hỏi, tôi không hiểu hắn tại sao muốn nói dối.

“Há, là nha… Tôi sợ nói như vậy cậu biết…”

“Quên đi, cậu cũng đừng nói nữa, tôi biết rồi.” Nhìn thấy tôi mặt âm trầm hẳn đi, trán của hắn đã đổ mồ hôi lạnh, nhìn thế lòng tôi dễ chịu hơn nhiều.

Đến nhà Lý Tam Hỉ, hắn với bé trai cùng đi làm cơm, tôi muốn giúp đỡ nhưng thấy đứng ở nơi đó hơi vướng bận nên tôi quay về phòng nhỏ ngồi xuống.

Nhà này điều kiện có hơi kém, cả gian đều sụp bẹp, tường thì úa vàng, nhưng gian nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng, còn có một chiếc dường cùng một chiếc ghế nhỏ, trên tường dán mấy tấm ảnh chụp.

“Món ăn được rồi, mau tới ăn đi! Tử Hàm.” Nhìn thấy tôi không nhúc nhích, Lý Tam Hỉ đi vào.

“Cái này… Cậu đừng xem”, Lý Tam Hỉ hoảng loạn mà chạy tới.

“Đừng cản, tôi đều nhìn thấy.” Lý Tam Hỉ cuối cùng vẫn là từ bỏ , thả tay xuống.

“Đã lâu rồi, khi đó dính bằng keo, xé không xuống.”

Nhìn thấy trên tường là ấm ảnh chụp ố vàng thời sơ trung của tôi, lòng tôi có chút khó chịu. khi đó tôi chả có gì cho hắn, chắc cái này là hắn lén lút chụp được, có lẽ đối với người khác rất đơn giản, nhưng với hắn mà nói thì đã phí biết bao công sức, tôi có ít xúc động mà nắm tay hắn, tôi cảm giác bàn tay hắn run lên, quay lại nắm tay tôi, mẹ nó, nắm thật chặt a! !

“anh Tam Hỉ, các anh đừng chơi nắm tay nữa , nhanh một chút tới dùng cơm.” Thực sát phong cảnh!

Trên bàn là một bàn tiệc cung đình, một đĩa rau cần xào thịt, đĩa hạt thông với ngô, còn có một bát canh, đều là những món ăn đạm bạc, nhưng tôi cảm thấy ăn rất ngon, Lý Tam Hỉ cũng không có gì xa lạ, vẫn gắp rau cho tôi. Bữa cơm này nếu không có cái tên tiểu tử này thì thực sự tôi vẫn rất hài lòng.