Mục Tiêu 10 Tỷ

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ấy Phương Diệc Hoài khẽ run rẩy.

Cái này, cái này là từ ngữ hố người gì thế này! Mẹ nó, nhân số trong kênh livestream của lão tử vất vả lắm mới phá được một vạn (mười nghìn), đừng để kênh phát sóng trực tiếp bị phong sát a!

Kênh livestream đều là người trưởng thành, đám fan hâm mộ im lặng một lúc, từng người đều trợn mắt há hốc mồm.

"Hắn hắn hắn đang nói cái gì?"

"Mới không gặp mười phút đồng hồ, hai người đã thân mật khăng khít đến thế?"

"Cái gì lớn, cái gì thô, tàu lượn siêu tốc ở đâu ra thế này*!?"

*Tàu lượn siêu tốc ở đây là diễn biến chuyển đổi nhanh quá

"Chờ chút... Chẳng lẽ trọng điểm không phải là giới tính của cả hai người đều là nam sao!"

Mắt thấy phong cách làn đạn không đúng, Phương Diệc Hoài sợ kênh livestream giúp anh phát tài sẽ bị phong sát, cưỡng ép nói sang chuyện khác: "Cái kia... A đúng, đây là boss Trân Châu, dáng dấp đúng thật là vừa lớn vừa tròn, bốn chân gần như sắp không đỡ nổi thân thể khổng lồ của nó."

Kênh livestream căn bản không để ý đến anh, còn đang xoát bình luận: "Không nghĩ tới anh là người như vậy đấy Giản Việt, chẳng phải anh là khốc ca sao, tại sao vội vã như vậy?"

"Đa Đa, tiểu Đa Đa của tôi, tại sao bị sói xám ăn mất rồi!"

"Cơ mà, trong VR có thể... có thể làm cái kia sao?"

"Bộ thiết bị này của công ty khoa học kỹ thuật Lan Hải là bao nhiêu tiền?"

"Thấp nhất ba vạn..."

"A, được rồi, lão tử không xứng!"

Cứu mạng!

Phong cách này không ổn!

Phương Diệc Hoài tiếp tục dẫn đề tài về hướng boss: "Mặc dù là cửa thứ nhất nhưng boss phi thường khó chơi, da dày thịt béo còn có thể bắn công kích tung tóe, bằng vào điểm phòng ngự, HP cùng năng lực phản ứng của tôi cũng bị đánh đến mức chỉ còn một phần năm thanh máu."

Đương nhiên là các cô gái không quá quen thuộc với trò chơi nên di chuyển không kịp, trở thành lá chắn thịt.

Ai còn quản boss như thế nào, các đại gia chỉ muốn nhanh chóng nhìn xem hai người kia chơi gì ở trong cửa ải.

Phương Diệc Hoài cũng không có rời khỏi giao diện tổ đội, cái anh sợ là ngôn từ trên làn đạn hơi quá mức, anh không thật sự cho rằng Giản Việt cùng Tụ Đa Đa sẽ làm động tác gì kinh thiên động địa*.

*Kinh thiên động địa/Long trời lở đất: Ám chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc có tác động lớn đến tâm lý người.

Trò chơi mà muốn qua bước thẩm định thì có nhiều thứ không thể tồn tại!

Rốt cục, khi sương mù bao phủ cả căn phòng tán đi, đám fan hâm mộ đang mong mỏi trên kênh livestream cũng nhìn thấy bọn họ.

Hai người quần áo không chỉnh tề!

Hai người ở rất gần nhau!

Hai người hơi thở không đều!

Hai người...

Tốt a, kênh livestream được bảo vệ (không lo bị phong nữa).

Đây con mẹ nó cùng vận động khoảng cách âm có một mao tiền (xu) quan hệ sao?

Rõ ràng là cảnh tượng vừa đánh boss xong!

Chờ chút...

Vừa, đánh, boss, xong?

Mạch não của nhóm quần chúng vây xem náo nhiệt không chê chuyện lớn cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, chú ý chính sự.

"Trân Châu chết!"

"Hai người bọn họ giết chết boss rồi?"

"Một người một giọt máu, một người không công kích, cạo chết được đại gia hỏa da dày thịt béo này?"

"Chiếu lại chiếu lại, lão tử muốn nhìn video chiếu lại!"

"Có cái rắm mà chiếu lại..."

Phương Diệc Hoài bị một màn trước mắt trấn trụ, nào còn lo lắng mà nhìn làn đạn.

Chỉ có những người từng chơi qua mới biết con boss cửa ải này có bao nhiêu chán ghét. Đương nhiên, với người chơi thì con boss này rất phiền nhưng không đến mức khó đến nỗi không qua được, nhưng đối với hai vị dùng loạn điểm thuộc tính này thì không thể nghi ngờ là độ khó địa ngục.

Trân Châu chỉ là boss cửa ải thứ nhất, trừ da dày thịt béo thì không có gì đặc biệt.

Dù sao lúc này người chơi chưa có trang bị gì, nếu làm trò chơi quá khó thì người chơi sẽ chỉ gỡ thiết bị xuống, yêu cầu trả hàng tiện thể đánh giá kém trò chơi.

Người chơi bình thường chỉ cần một người thu hút cừu hận của Trân Châu, bốn người còn lại thì điên cuồng tấn công, ước chừng năm sáu phút là có thể đánh chết nó.

Chỉ là người chơi chắc chắn sẽ bị thương trong quá trình.

Trân Châu có một kĩ năng rất buồn nôn đó là phóng thích trọc khí, cứ cách ba giây là quanh thân nó sẽ có lượng lớn trọc khí tràn ra, trọc khí bắn tung tóe với mật độ không lớn hơn một người, đối với anh hùng chơi cận chiến mà nói, giống như là không có chỗ để trốn.

Tổn thương của trọc khí không cao, cũng chỉ rơi một hai giọt máu cho nên đại đa số người chơi đều ỷ vào thuộc tính phòng ngự cùng HP của mình mà hứng chịu tấn công, dù sao sau khi giết boss xong thì có thời gian tĩnh dưỡng hồi phục.

Tình huống của Giản Việt cùng Tụ Đa Đa lại không giống.

Bọn họ một người một giọt máu, một người ba mươi giọt máu, cho dù Tụ Đa Đa hi sinh chính mình để dẫn quái, Giản Việt mà muốn tấn công thì cũng phải lại gần đánh tay đôi với boss, hắn chỉ có một HP, chỉ cần bị trọc khí dính vào một chút là chết.

Cho nên Phương Diệc Hoài chắc chắn hai bọn họ không qua được cửa thứ nhất.

Nhưng bây giờ...

Trâu Châu ngã xuống đất, bọn họ qua được cửa ải thứ nhất.

Bọn họ lông tóc vô thương mà đánh chết boss Trân Châu.

Sao, làm, được!

Đâu chỉ khán giả kênh phát sóng trực tiếp hiếu kì, Phương Diệc Hoài cũng tò mò muốn nổ!

Đáng tiếc là bọn họ không thể nhìn thấy quá trình.

Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy kết quả.

Kết quả chính là...

Lê Thiếu Hi bội phục từ đáy lòng: "Việt ca, anh thật sự là đùi có thể dựa vào thô nhất lớn nhất mà tôi từng thấy."

Người xem & tổ ba người Phương Diệc Hoài: "... Nga!"

Tình cảm thì ra vừa thô lại vừa lớn đến vậy a.

Tình cảm vẫn là thô nhất lớn nhất a.

Tình cảm... Chỉ là ôm đùi a!

Đa Đa huynh.

Nghệ thuật ngôn ngữ này của ngươi sợ là chưa tu đến level 99!

Chỉ có Lê Thiếu Hi mới biết boss Trân Châu đã trải qua những gì.

Chỉ có hắn tận mắt nhìn thấy thao tác thần tiên của Giản Việt.

Phải hình dung như thế nào đây?

Lê Thiếu Hi sợ thổi rắm cầu vồng quá mức thì sẽ làm phiền Việt ca, đến lúc đó anh không che chở hắn thì làm sao bây giờ!

Hắn biết Giản Việt không phải người chơi bình thường, hắn biết tố chất thân thể trong hiện thực của Giản Việt rất tốt, hắn biết Giản Việt không phải là dùng loạn điểm thuộc tính, mà là cực kỳ tự tin với độ nhanh nhẹn và tốc độ phản ứng của mình, tự tin đến mức chắc chắn rằng anh có thể tránh được trọc khí được mệnh danh là không thể trốn.

Tại phương diện trò chơi, Lê Thiếu Hi rất ít khi bội phục ai, thế nhưng giờ khắc này hắn...

Phục!

Phục viết hoa!

Có lão đại ở đây, nhiệm vụ sống sót ba ngày của hắn đã được đảm bảo đến chín mươi chín phần trăm.

Về phần tại sao để lại một phần trăm?

Ha, làm người phải khiêm tốn.

Khán giả kênh livestream khó chịu, cả đám đều hi vọng Manh Đa Đa lảm nhảm thêm vài lời, tỉ mỉ hình dung thao tác vừa rồi của Giản thần --- không được tận mắt thấy thì nghe giải thích một chút cũng được a.

Ai ngờ, Đa Đa bế mạch (im lặng).

Nói một đống nghệ thuật ngôn ngữ nịnh nọt xong lại im lặng, làm chính sự đi Tụ Đa Đa!

Kênh livestream dần dần tăng lên thành hai vạn người xem, có người rụt rè phát bình luận:

"Cái kia... cái này... là phát sóng trực tiếp trò chơi VR?"

Đám fan hâm mộ cũ: "Đại... khái... là vậy..."

Trước đó bọn họ chắc chắn đây là kênh livestream trò chơi thực tế ảo [Thợ mỏ đào bảo], nhưng bây giờ...

Bọn họ, chần chờ!

Cái tiểu ca ca với âm thanh tuyệt hảo này...

Có thể nói chuyện ma quỷ làm lão tài xế rơi lệ lã chã!*

*Ý là Hi Hi nói chuyện dễ gây hiểm lầm quá á, miêu tả ôm đùi mà như miêu tả cái "chân thứ ba"

Nếu không biết sự tình mà chỉ nghe làn đạn tóm tắt...

Không có ý nghĩ kì quái mới là lạ.

Phương Diệc Hoài giật mình, tranh thủ thời gian cứu vớt kênh livestream của mình: "Là đang phát sóng trực tiếp trò chơi thực tế ảo, thật trăm phần trăm, không lừa già dối trẻ, mọi người chỉ đang nói chuyện... chỉ là... về việc ôm đùi mà thôi."

Thật xin lỗi, Phương – dẫn chương trình muốn sụp đổ, hắn hoài nghi đùi trong miệng mình không phải là đùi kia!

Toàn phòng phát sóng trực tiếp đều là ô khí*, chỉ có hai đương sự vẫn sạch sẽ, tinh khiết, lúc này đang kiểm kê phần thưởng rơi xuống khi đánh chết boss

*Ô khí/Khí bẩn ở đây là tại mấy người đó có bộ não đen tối, tràn ngập phế liệu màu vàng aka 18+

Mặc dù ban đầu trò chơi chỉ cho 100 điểm thuộc tính nhưng về sau, mỗi lần đánh chết boss đều sẽ được khen thưởng ngẫu nhiên.

Dù khen thưởng là ngẫu nhiên nhưng hệ thống căn cứ vào đánh giá trận đấu mà tặng đồ tương xứng.

Bọn Phương Diệc Hoài có đánh giá trận đấu là B, không quá cao cũng không quá thấp, dù sao kém nhất là F.

Khán giả không thể nhìn thấy toàn bộ quá trình đánh giết boss nên họ đều hiếu kì đánh giá trận đấu của hai người kỳ ba này là bao nhiêu.

Tuy họ đã hoàn thành hạ gục boss nhưng cấp bậc đánh giá hẳn là sẽ không quá cao đi.

Phương đại tiên tri lại mở miệng: "Nếu như cấp bậc đánh giá thấp hơn B thì đến cửa ải tiếp theo sẽ rất khó khăn, cũng sẽ không đủ trang bị, cho dù Giản Việt nâng tối đa điểm tấn công, cũng không thể ngăn được quái vật có độ phòng ngự cao, không thể né tránh hết tấn công... F*ck... Tôi nóng vội rồi..."

Trong kênh livestream không thể bình luận để nói tục, chỉ có thể dùng thành ngữ để thể hiện.

Không thể trách Phương Diệc Hoài kích động, cấp bậc đánh giá này... cấp bậc đánh giá này...

[Hệ thống: Chúc mừng ngài đạt được thành tựu hoàn mỹ đánh giết, thu hoạch được đánh giá cấp bậc S.]

Một đám fan hâm mộ trên kênh livestream đều kích động, bóp cổ tay: "S a! Đánh giá cấp bậc S a! Lão Hoài, anh thông quan ba lần, lần hoàn mỹ nhất cũng chỉ có cấp A, Giản Việt với sức của một người, a, nhiều hơn so với chúng ta một món đồ trang sức nhỏ (Lê Thiếu Hi), làm sao được đánh giá cấp bậc S?"

"Trời ạ, chúng ta rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì!"

"Lão Hoài, anh nên tự kiểm điểm thật tốt, vì cái gì mà đến bây giờ mới phát hiện ra chức năng quan sát đội viên thông quan!"

Vẻ mặt Phương Diệc Hoài đã sớm mộng bức, ánh mắt nhìn về phía Giản Việt, hoàn toàn không dám đánh giá thấp anh.

Cái này hoặc là bug, hoặc là một lão đại.

Dù là cái trước hay cái sau đều làm người khác kinh sợ.

Phương Diệc Hoài ổn định cảm xúc của người xem: "Đừng nóng vội, chỉ là bỏ lỡ cửa thứ nhất, cửa ải tiếp theo là hồng ngọc, độ khó cao hơn, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng!"

Lời này đích xác có tác dụng ổn định đám fan hâm mộ, đồng thời cũng nâng cao giá trị chờ mong của khán giả đến mức cao nhất.

Bọn họ quá hiếu kỳ!

Qúa muốn biết thao tác của Giản Việt đến cuối cùng có bao nhiêu ưu tú!

Đối với sự kiện trên kênh phát sóng trực tiếp, tổ đội hai người không hề biết gì cả, bọn họ đang mở rương khen thưởng.

Rương kho báu lớn của đánh giá cấp bậc S có một ánh vàng rực rỡ, Lê Thiếu Hi nhìn đến đôi mắt tròn xoe, ngứa tay ngứa tâm mà đáng tiếc là bọc hành lý quá nhỏ, không thể cung cấp cho rương kho báu một cái nhà.

Đinh một tiếng, rương kho báu mở ra, bên trong là một mảng kim quang sáng chói khiến cho Lê Thiếu Hi trợn mắt há mồm!

Thần thái Giản Việt nhạt nhẽo, cảm xúc còn không bằng lúc nói chuyện với Lê Thiếu Hi.

Ở bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu, nếu như nói bảo thạch trong nhà gỗ là loại phẩm chất có thể tìm thấy trong quầy hàng bình thường, thì những bảo thạch trước mắt này chính là nhãn hiệu cao cấp, bình thường chỉ có thể được tìm thấy ở các cửa hàng cổ cao cấp!

Đáng giá bao nhiêu tiền?

Rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền?

Đám này có thể giúp trả hoàn toàn món nợ tám ngàn vạn của gia đình hắn!

Tâm Lê Thiếu Hi nhảy phanh phanh, nhưng hắn có chừng mực, hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Giản Việt, càng thêm cẩn thận mà hỏi: "Việt ca, anh chọn trước đi."

Chờ lão đại chọn xong thì hắn bao hết phần còn lại, dù sao hắn đầy, phụ, trọng!

Cái gì, trước đó đã đổ đầy bọc hành lý rồi?

Không quan hệ, cũ không ném, mới sẽ không đến, bảo thạch giá trị trăm vạn nhất định phải nhường chỗ cho đại bảo thạch giá trị ngàn vạn!

Ngón tay Giản Việt ở giữa đám châu báu lộng lẫy khẩy khẩy một chút, câu lên một chủy thủ nhỏ giản dị.

Lê Thiếu Hi mắt trông mong mà nhìn anh.

Giản Việt: "Xong rồi."

Lê Thiếu Hi: "Ngài... Chỉ cần cây chủy thủ này?"

Giản Việt: "Ừm, món kia là trang bị phòng ngự cho ngươi."

Trong mắt Lê Thiếu Hi làm gì có trang bị phòng ngự hay không phòng ngự, trong đầu hắn toàn là "Những thứ còn lại anh hoàn toàn không cần?"

Giản Việt nhìn thấy trong mắt hắn toàn là xâu tiền*: "..."

*Kiểu mắt biến thành tiền như thế này nè:



Lê Thiếu Hi sợ anh đổi ý: "Việt ca, anh thật tốt, sau này anh sẽ là anh ruột của tôi!"

Món nợ tám ngàn vạn của Lê gia, nhờ có Giản Việt sảng khoái giúp tiền, sẽ thật... dễ dàng!

Làn đạn là một mảng lớn im lặng.

"Chỉ có nhiêu đây?"

"Chỉ có nhiêu đây!"

"Rương kho báu của đánh giá cấp S mà chỉ có một cây chủy thủ và một bộ trang bị phòng ngự? Hố ai đây!"

"... A, còn có đám châu báu không dùng được."

"Tôi nói, đây là một cái rương phế vật, trừ Manh Đa Đa ra thì chẳng ai thèm!"

Rốt cuộc, Phương Diệc Hoài đã chơi game này nhiều lần, hiểu được một ít quy tắc, sau khi im lặng một lúc thì anh bất đắc dĩ nói: "Cái này... giá trị may mắn của hai người này đều là không."

Lúc này mọi người mới nhớ tới.

Tổ đội hai người kì ba này trừ công kích vật lý, phụ trọng và HP ra thì những thuộc tính khác đều là không.

Khác với các thuộc tính mà người chơi có thể tự phân phối, chỉ có giá trị may mắn là được cố định từ lúc tiến vào trò chơi.

Bởi vì giá trị may mắn là số không, cho nên đánh giá cấp bậc S chỉ cho một cái rương đầy món đồ vô dụng.

Hai người họ... thật thảm!