Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 14



Editor: Mật

Beta: Ngự + Tiêu Tiêu Dương

Thư Ngạn cười rộ lên: “Nhớ tôi như vậy thì sao tối hôm đó lại không mở miệng?”

Nhiếp Vân Thâm: “Ha hả.”

Thư Ngạn lại nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

Nhiếp Vân Thâm không thèm nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Hắn ngủ một giấc đến tận khi mặt trời đã lên cao chín sào, bị mẹ hắn dùng hết sức kéo hắn từ trong ổ chăn ra. Nhiếp tiểu thiếu gia tổ chức tiệc sinh nhật năm tuổi, hắn buộc phải đến đúng giờ trình diện trước mặt chú.

Nhiếp Vân Thâm đành đi siêu thị mua một bộ mô hình Lego mới nhất trên thị trường cho thằng cháu trai, khi đến khách sạn thì cũng vừa lúc buổi party bắt đầu. Bảo bối còn nhỏ nên mời rất nhiều khách khứa, ngoại trừ hai bên thân thích bạn bè của cha mẹ, thì đáng chú ý nhất là có cả một đống trẻ con mẫu giáo!

Nhiếp Vân Thâm vừa bước vào đại sảnh được trang trí vô cùng vui tươi và sang trọng kia, thiếu chút nữa đã bị lời nói ríu rít của tụi nhỏ dọa tới té ngã.

Hắn vừa định rời khỏi thì sau lưng lại đụng phải ai đó, vừa quay đầu lại đã thấy người mẹ uy vũ hiền lành của mình!

Nếu hắn nhớ không lầm thì ngày hôm qua mẹ mới bay từ Iceland về, vội vàng tham gia sinh nhật của bảo bối nhỏ, nhưng trên mặt không hề có một tia mệt mỏi vì phải đi đường dài. Quả thật thần thái còn sáng láng hơn cả hắn nữa.

Nếu Nhiếp Vân Thâm có đuôi thì lúc này nhất định sẽ sợ hãi rũ sau người, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Bởi vì trên mặt mẹ hắn lại xuất hiện biểu tình mà hắn rất quen thuộc….. Nhưng mà…. ——

Quả nhiên mẹ Nhiếp ngại hắn tới quá muộn, xách hắn theo mà giáo dục cả nửa ngày. Cuối cùng câu chuyện lại chuyển đề tài, nói bạn bè hay thân thích cùng tuổi với hắn đều đã thành gia lập nghiệp cả rồi, tại sao con con con……

“Cẩu độc thân, nghe qua chưa? Không cảm thấy hổ thẹn sao, sao không đi tranh thủ cơ hội một lần nữa hả?”

Nội tâm Nhiếp Vân Thâm gào thét kháng nghị, sao mẹ có thể kì thị cẩu độc thân chứ? Cẩu độc thân cũng có nhân quyền mà? Huống gì con trai của người sao có thể là cẩu độc thân được? Chỉ cần con trai người đồng ý thì sẽ có một đống người tranh nhau lên thôi. Lúc nào cũng có sẵn một đám đấy.

Đương nhiên, lời nói như thế này hắn cũng chỉ có thể nói ở trong lòng mà thôi. Hắn quá hiểu mẹ mình, cho bà một cái sân khấu thì bà có thể diễn một vở tuồng luôn. Loại chuyện này thì nên giữ im lặng không nói gì là biện pháp tốt nhất rồi. Bà tự biên tự diễn trong chốc lát, lực chú ý rất nhanh sẽ bị cháu trai bảo bối thu hút mất, thế là xong. Ngàn vạn lần không thể cứng đối cứng với bà, nếu không bà sẽ khiến tiệc sinh nhật của cháu trai thành của con trai mình đấy! Hơn nữa chắc chắn cả nhà đều sẽ đứng về phía mẹ hắn!

Chỉ là ngẫm lại cái cảnh tượng kia thôi mà Nhiếp Vân Thâm đã cảm thấy “sống không còn gì luyến tiếc” rồi. Ánh mắt cầu cứu giống như tia Xquang lướt qua khách khứa rất nhanh, chuẩn xác nhìn thẳng vào người anh hắn.

Nhiếp Vân Kỳ đang tiếp đón khách khứa nhận được ánh mắt của hắn, hiểu rõ mà cười nhẹ, mười phần trượng nghĩa đi về đây nói mẹ phải rời đi rồi, con trai bảo bối nói muốn cắt bánh và lễ vật với bà cơ.

Nhiếp Vân Thâm cảm kích sâu sắc mà nhìn anh mình liếc mắt một cái, mà đầu bên kia thì đám trẻ con đang vây quanh bà Nhiếp đã bắt đầu hoan hô rồi, âm thanh ầm ầm nhanh chóng nổ bay Nhiếp Vân Thâm ra ngoài. Hắn nhanh chóng quay người lại để trốn sau cửa, gấp không chờ nổi mới đi sân thượng hít thở không khí.

Tấm kính trên không trung rất đặc sắc nên Nhiếp Vân Thâm mới đi qua đó, bỗng nhiên cảm thấy phía sau bước chân không đúng. Vừa rồi khi hắn nhìn xuyên qua hành lang đã nhìn thấy một quầy tiếp tân thương mại tại phòng bên cạnh, người đến người đi hắn cũng không để ý lắm, cho rằng họ đều là những khách hàng tới ăn cơm. Nhưng lần này hắn lại nghe rõ ràng lời nói hướng về phía mình cơ mà.

Hắn thình lình xoay người lại, kết quả bị một mùi thơm ngào ngạt tiếp đón nồng hậu, thân thể trực tiếp đâm vào nhau, người nọ còn giơ tay ôm gáy hắn nữa chứ.

…… À, thì ra là định chơi bịt mắt.

“Anh Nhiếp!”

Nhiếp Vân Thâm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tiểu soái ca một thân chính trang trước mặt: “Thì ra là Hàn thiếu gia.”

Hàn Ý hoàn toàn chẳng thèm quan tâm tới loại xưng hô xa cách của hắn, không hề đặt mình thành người ngoài mà thuận tay treo trên cổ Nhiếp Vân Thâm, dẩu môi làm nũng.

“Trước kia khi ở trên giường anh cũng không gọi tên em như vậy.”

“Cậu cũng nói rồi, trước đây thôi.” Nhiếp Vân Thâm hơi hơi ngửa đầu về phía sau né tránh, bắt được cổ tay của gã thì bực mình giật ra, “Hơn nữa đại khái Hàn thiếu gia nhớ lầm rồi, chúng ta chưa từng lên giường.”

“Đúng rồi. Chưa lên giường, chỉ là cởi quần ra mà thôi.” Hàn Ý cười hì hì hai tiếng, cũng không để bụng lời hắn nói, dù sao trước mặt Nhiếp Vân Thâm hắn đã sớm không cần da mặt rồi. “Anh Nhiếp, đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?”

Không biết vì sao khi nghe gã hỏi chuyện này thì trong đầu Nhiếp Vân Thâm lại vang lên, âm thanh lười biếng mang theo ôn nhu của Thư Ngạn đêm qua: “Có nhớ tôi không?” So sánh mà nói thì giọng của Thư tổng nghe vẫn thoải mái hơn nhiều.

Vì thế Nhiếp tổng kiên định lắc đầu luôn: “Không.”

Hàn thiếu gia không vui vẻ chút nào, giận dỗi: “Gạt người. Lần đó rõ ràng anh muốn thượng em mà!”

Trong lòng Nhiếp Vân Thâm cực kì xem thường, rõ ràng lần đó là cậu cởi quần rồi ngồi lên lại bị tôi từ chối ấy chứ?

Hàn thiếu gia hết cách nên tiến tới ôm cổ, nhưng không được, đành phải lui một bước mà ôm cánh tay hắn: “Anh Nhiếp, lúc trước chúng ta là quan hệ hợp tác, anh lại không muốn phá vỡ các quy tắc. Bây giờ chúng ta đã không còn tầng quan hệ kia, muốn làm một hiệp* không?”

[ Mật: Chỗ này raw lẫn QT đều để pào. Mà mình không biết pào là cái gì nên đành tự đoán bừa. Nếu bạn nào biết xin hãy chỉ cho mình. ]

Nhiếp Vân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hàn Ý, cười tủm tỉm mà nhéo nhéo chóp mũi gã, dưới ánh mắt chờ mong kia mà nhẹ nhàng nói hai chữ: “Không được.”

Nói xong hắn rút cánh tay từ trong lòng vị tiểu thiếu gia này ra, vòng qua người gã rồi đi luôn.

“Này.” Hàn Ý ở phía sau gọi hắn lại, “Em chỉ đùa anh thôi, em muốn mời anh ăn một bữa cơm đơn thuần, được không?”

Nhiếp Vân Thâm vẫy vẫy tay cho có lệ, ngay cả đầu cũng chưa quay lại.

“Anh không trả lời em coi như anh đồng ý rồi đấy, em tìm địa điểm tốt rồi nói cho anh biết!”

Nhiếp Vân Thâm lười phản ứng cái tên điên này, nhưng hắn không ngờ hôm sau nhận được điện thoại của Hàn Ý thật. Gã nói đã tìm được chỗ đẹp ở Đám Mây rồi, bảo hắn tối nay trực tiếp qua đây đi.

Nói xong còn vô cùng nghiêm túc mà bỏ thêm một câu: “Anh Nhiếp, anh nhất định phải tới nhé. Em chỉ là muốn thỉnh giáo mấy vấn đề về kiểm soát rủi ro thôi, đừng từ chối em mà.”

Nhiếp Vân Thâm gào thét trong lòng, không nói thì cậu cứ lấn tới à?

“Nếu tôi nói là mình không muốn đi?”

Hàn Ý ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu khóc lóc: “Nếu anh không tới thì…. Em em em em lập tức nhảy từ Đám Mây xuống!”

“……” Sở dĩ nhà hàng này có cái tên “Đám Mây” là vì nó nằm ở tòa nhà quốc tế cao nhất Z thị, bên ngoài cửa kính bao phủ bởi những tầng mây. Cao 99 tầng làm mỗi một vị khách ngồi nơi đây đều có thể lĩnh hội một phen cái gì gọi là ở trong “Đám Mây”.

Nhảy từ đó, quá ngoạn mục rồi.

—— Đương nhiên Nhiếp Vân Thâm sẽ không bị mấy lời nói ấu trĩ như thế này uy hiếp, nhưng hắn vẫn thay quần áo, đi đến chỗ hẹn. Chủ yếu là vì tên oắt con này gây phiền phức cực kì, nếu hắn không đi thì chắc chắn thứ Hai nhóc ấy sẽ chạy đến ngân hàng, tạo một đống rắc rối cho mà xem.

Nhà hàng Đám Mây chỉ có hội viên mới vào được, người bình thường thì không thể. Hàn tiểu thiếu gia lắm tiền nhiều của, là khách quen chỗ này, chọn một căn phòng nhỏ sát cửa sổ mà hưởng thụ đồ ăn ngon, hơn nữa quay đầu là có thể thu hết toàn bộ cảnh đêm hoa mỹ nơi thành thị vào đáy mắt, không thể nói là không dụng tâm được.

Người ngồi đối diện rõ ràng là cố tình chuẩn bị cho buổi hẹn hò đêm nay. Vốn ngũ quan đã xinh đẹp rồi còn trang điểm nữa chứ. Bút kẻ mắt được chọn lựa kỹ càng nhẹ nhàng hướng lên trên, vừa quyến rũ động lòng người lại không hề nữ tính, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa “Tiểu yêu tinh” trong lòng Nhiếp Vân Thâm. Áo thun chữ V khoét sâu, phối hợp với tây trang hưu nhàn cắt may vừa người, khăn xếp màu xanh đậm retro có hoa văn phức tạp, tất cả hợp lại với khuôn mặt diễm lệ của gã lại càng tăng thêm vẻ đẹp yêu kiều.

Hàn Ý là đứa trẻ được chiều chuộng từ nhỏ, gia thế tốt đẹp, bối cảnh hùng hậu, đẹp đến mức tùy ý công khai, xinh đến mức ngây thơ tinh khiết. Ngay cả Nhiếp Vân Thâm cũng từng động tâm với dung mạo của gã.

Cha Hàn Ý là trùm tài chính Z thị, Hàn gia gần như tham gia vào tất cả các phân khúc thị trường tài chính như quỹ, thị trường chứng khoán, đầu tư mạo hiểm, bảo lãnh và tín dụng. Là nhân vật trâu bò có thể làm giới tài chính run rẩy.

Trước kia ngân hàng F cũng từng hợp tác “Bảo đảm nặc tin” với Hàn gia. Hàn Ý ở nước ngoài đốt ba trăm mấy vạn học phí của cha gã, miễn cưỡng lăn lộn mới lấy được giấy tốt nghiệp trường đại học, về nước lại bị an bài cho chức nặc tín. Nguyên văn lời của cha gã là “Con chỉ cần thành thật đi làm, đừng ra ngoài quấy rối nữa thì cha đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi”. Cho nên có thể suy đoán được, thật ra Hàn Ý ở công ty chỉ có cái danh thôi, mặc kệ tất cả việc luôn, nhưng từ trên xuống dưới đều biết gã là con trai bảo bối mà ông chủ lớn cưng trong lòng bàn tay, đối với vị tiểu thiếu gia này cũng đủ mặt trong mặt ngoài lắm.

Nhiếp Vân Thâm chính là trong quá trình hợp tác nói chuyện nặc tin mới nhận thức vị tiểu thiếu gia này.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Nhiếp Vân Thâm cũng không cảm thấy gã có gì đặc biệt, nhiều lắm thì là lớn lên xinh đẹp hơn người khác một chút. Lúc ấy Hàn Ý đến tham dự đàm phán hội nghị với tư cách là trợ lý của ông chủ nặc tin, nhưng mười phút sau vị trợ lý này đã úp mặt lên bàn đàm phán ngủ đến mức nước miếng chảy ròng, hình ảnh đó để lại ấn tượng kinh khủng khó có thể phai nhòa trong lòng Nhiếp tổng.

Cũng may lão tổng rất đáng tin cậy, nếu không thì chắc không nói chuyện hợp tác được rồi.

Lần thứ hai gặp mặt, là ở Gay bar khá nổi danh trong thành phố. Nhiếp Vân Thâm bị bạn bè kéo đi, hắn không ngờ sẽ nhìn thấy Hàn Ý ở nơi đó.

Khi ấy Hàn Ý mặc một cái áo sơ mi mỏng màu đen có thể nhìn xuyên qua được, vặn vẹo ở trên sân khấu giống như một mỹ nhân ngư đầy mị hoặc.

Trên đài vạn chúng chú mục*, dưới đài quần ma loạn vũ*, tất cả mọi người đều bị dáng người mềm mại và điệu múa bốc lửa của Hàn Ý kích thích. Tiếng huýt sáo vang lên xen lẫn tiếng kim loại va vào nhau, tiếng nhạc ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, khiến con người điếc tai nhức mắt, toàn cảnh đều là hormone tăng vọt.

[ – Vạn chúng chú mục: Nghìn người nhìn chăm chú vào một người/ sự vật/ sự việc.

Quần ma loạn vũ: Kiểu như một tập thể ma quỷ cùng nhau nhảy loạn. ]

Ánh đèn chợt lóe, Hàn Ý ở trên đài cũng thấy được hắn rồi. Nhiếp Vân Thâm cong cong khóe môi, nâng chén rượu lên lắc lắc, xem như chào hỏi.

Sau khi hai người quen nhau Hàn Ý còn từng nói với hắn, lúc nhìn thấy nụ cười kia của Nhiếp Vân Thâm khiến nội tâm gã tức khắc như nai con chạy loạn ấy.

Nếu Hàn Ý chỉ là một trợ lý nhỏ bình thường, hoặc là một vũ công nam ở quán bar thôi thì có lẽ Nhiếp Vân Thâm đã sớm ăn kiền mạt tịnh* tiểu yêu tinh này rồi. Đáng tiếc, gã lại là con trai của Hàn Nhạc, là Thái Tử gia nặc tin, bọn họ là quan hệ hợp tác.

Mối quan hệ giữa ngân hàng và công ty bảo lãnh rất vi diệu, liên quan đến ích lợi ba bên, liên quan đến một số tiền lớn, đặc biệt là đối với các tập đoàn tài chính quy mô lớn và ngân hàng nước ngoài. Nếu trong quá trình hợp tác xuất hiện vấn đề thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến hệ sinh thái của toàn bộ vòng tròn tài chính. Nhiếp Vân Thâm không thể không cố kỵ.

Nói khó nghe thì hắn có hơi thích vị Hàn tiểu thiếu gia này, nhưng còn xa lắm mới có thể vì gã mà từ bỏ nguyên tắc làm việc.

Nhưng hiển nhiên Hàn Ý không nghĩ như vậy, hoặc căn bản vị tiểu thiếu gia này không nghĩ nhiều như vậy. Trong lần hợp tác sau gã không hề che dấu ái mộ của mình với Nhiếp Vân Thâm, cũng vì thế mà cam tâm tình nguyện đảm đương chân chạy vặt. Ba ngày thì hai hôm đã chạy về ngân hàng F rồi, có khi thật sự tới đưa tư liệu, có khi lại là tới tìm Nhiếp Vân Thâm thôi, hơn nữa vừa đến văn phòng hắn thì cứ nằm lì trên sô pha không đi. Là người đều có thể nhìn ra ý đồ của gã.

Nhiếp Vân Thâm đã từng nghiêm túc nói với gã: “Tiểu gia hỏa, đừng uổng phí thời gian của cậu nữa. Hai ta không có khả năng đâu.”

Hàn tiểu thiếu gia rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, vì thế mười phần liệt não nên đã làm ra sai lầm không thể vãn hồi được.

========== Tác giả có ít lời vô nghĩa ==========

Có người đọc hỏi lúc trước Nhiếp tổng không ở bên Hàn Ý là bởi vì suy xét đến quan hệ hợp tác, vậy hắn và Thư tổng ở bên nhau chẳng lẽ không có vấn đề này sao?

Về cái này tui muốn nói một chút, quan hệ của Thư tổng và Nhiếp tổng chắc chắn cũng có vấn đề này. Nhưng so với quan hệ khách hàng đơn thuần, mối quan hệ với các công ty bảo lãnh của bên thứ ba thực sự phức tạp hơn và tác động sẽ lớn hơn và rộng hơn (vì công ty bảo lãnh không chỉ được bảo đảm cho một khách hàng), vì vậy hắn mới không ngần ngại từ chối Hàn tiểu thiếu gia.

Nhưng từ mặt cảm tình mà nói thì Hàn thiếu gia và Thư tổng không phải là cùng một kiểu người. Thư tổng cho người ta cảm giác trầm ổn an toàn, còn Hàn thiếu gia chơi bời khá nhiều. Thư tổng luôn là người giúp Nhiếp tổng giải quyết các loại rắc rối, mà Hàn thiếu gia lại mang đến đủ thứ rắc rối cho Nhiếp tổng. Hơn nữa mười năm trước Thư tổng và Nhiếp Nhiếp là bạn học cũ. Tình cảm giữa bạn học ( cho dù là đối thủ) cũng rất đơn thuần. Ngay từ đầu thân phận của bọn họ cũng không phải là người kiểm soát rủi ro và khách hàng, mà chỉ là bạn học cũ, cho nên trong tiềm thức thái độ Nhiếp Nhiếp với hai người kia không hề giống nhau.

Về hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, làm thế nào để cân bằng quan hệ giữa người kiểm soát rủi ro và khách hàng, về sau tui sẽ viết, yên tâm.