Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 4: (H)



Trong não Nhiếp Vân Thâm như bị ném mười kg TNT* vào, ầm vang một tiếng, oanh tạc đến mức xuất hiện năm luồng ánh sáng đầy màu sắc sặc sỡ luôn. Những mảnh nhỏ như kính vạn hoa rơi xuống tứ phía, mỗi một mảnh đều là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt anh tuấn vượt trội và ngũ quan hoàn mỹ không chút khuyết điểm của Thư Ngạn. Bản năng nguyên thủy ẩn sâu trong thân thể nháy mắt bộc phát chẳng hề kiêng nể, máu toàn thân đều sôi trào lên, ồn ào náo động, rít gào truyền xuống nửa người dưới mà điên cuồng kích động.

[ TNT: Loại thuốc nổ được sử dụng phổ biến trong quân sự và công nghiệp. ]

Cả người hắn đều mềm nhũn cả rồi, chỉ có thứ giữa hai chân kia càng lúc càng cứng rắn.

Thư Ngạn liếm láp bao quy đầu rất lớn của hắn, những đường gân xanh no căng, trụ thể cương cứng, tinh hoàn nặng trĩu, sau đó lại liếm từ dưới lên trên, vươn đầu lưỡi cuốn dịch trắng trong suốt chảy ra từ linh khẩu vào trong miệng.

Khi y làm động tác này, thậm chí còn ngẩng đầu liếc nhìn Nhiếp Vân Thâm một cái, khóe môi hơi câu lên, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ không thôi của Nhiếp Vân Thâm mà thong thả nuốt xuống.

Cả người Nhiếp Vân Thâm đều bị thiêu cháy, con mẹ nó đây chính là yêu nghiệt! Hắn không thể nào nghĩ ra được, rõ ràng là một người thanh lãnh cao quý như vậy lại làm những động tác sắc tình này, vì sao sẽ câu dẫn dụ hoặc đến nhường ấy?

Đương nhiên, Thư Ngạn cũng không cho hắn nhiều thời gian tự hỏi, hắn vừa cúi xuống đã nhìn thấy y liếc mắt một cái, rũ hàng lông mi dài xuống, ngậm toàn bộ tiểu đệ thẳng đứng của hắn vào miệng.

Nhiếp Vân Thâm lập tức hét lên, hai tay như muốn tiến vào tường gạch luôn, nhưng lại bởi vì mặt tường quá trơn nên chỉ có thể áp tay vào, duỗi thẳng lưng thôi.

Thư Ngạn khẩu giao không tốt lắm, nhưng mỗi một lần vụng về liếm láp và phun ra nuốt vào đều có thể làm hồn vía Nhiếp Vân Thâm bay lên mây. Bởi vì Thư Ngạn rất trúc trắc khiến hắn biết rõ nhất định y chưa từng khẩu giao cho người khác. Cảm giác mình có thể che trời lấp đất và phản ứng khoái cảm của sinh lý lẫn tinh thần khiến hắn dục tiên dục tử, không thể chịu đựng được nữa mà di chuyển eo, muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng Thư Ngạn lại chọn đúng lúc này phun ra. Khoái cảm mãnh liệt mênh mông chỉ trong nháy mắt đã biến mất, chuẩn bị cao trào lại bị cưỡng ép chặn đứng.

Cái này giống như thế nước rào rạt càng lúc càng cao, đột nhiên bị ngoại lực từ giữa không trung bắt được, không thể cuộn lên thành sóng to gió lớn, chỉ có thể văng ra vài bọt nước thưa thớt.

Nhiếp Vân Thâm rên rỉ một tiếng, bất mãn mở đôi mắt đỏ bừng ra. Hắn nhìn thấy Thư Ngạn đứng dậy, khóe môi vẫn dính một chút dịch trắng ướt át, phảng phất như dưới nụ cười nhẹ kia đang ẩn chứa sự tà ác không diễn tả thành lời được. Những đường cong mềm mại trở nên rõ ràng hơn, bắp đùi dưới đường nhân ngư tô đậm đang tồn tại một cây gậy lớn đến đáng sợ, tỏ rõ đối phương chỉ liếm cho hắn mấy lần để khiến lúc sau sẽ hưng phấn thôi.

Hô hấp Nhiếp Vân Thâm bắt đầu dồn dập, hắn có dự cảm người đàn ông trước mắt này tuyệt đối sẽ là cực phẩm nhất trong con đường săn diễm của hắn.

Hắn chế trụ bả vai Thư Ngạn mà hôn lên, cấp bách vội vã, nụ hôn này lại bắt đầu điên cuồng lần nữa. Hắn cạy mở hàm răng Thư Ngạn mà luồn đầu lưỡi vào trong miệng y, không bao lâu sau đã bị y mạnh mẽ liếm mút đáp trả. Hắn không biết mình đang khinh địch như thế nào, hay là do kỹ thuật của Thư Ngạn quá cao nên khiến hắn gần như quên mất tiết tấu đang bị y dẫn dắt.. Phía dưới càng ngày càng trướng, Thư Ngạn nâng đùi cọ xát vào phần đỉnh, dịch trắng chảy ra từ linh khẩu như sắp làm ướt hết cơ bụng y.

Trong lúc môi răng đang giao triền, đột nhiên hắn nghe thấy Thư Ngạn gọi tên hắn.

“Nhiếp Vân Thâm……”

Giọng nói của y trầm thấp khàn khàn, phảng phất đang thiêu đốt người, từng hơi thở phun ra đều khiến da hắn bỏng rát mà sốt cao.

“Tôi muốn cậu.”

Thư Ngạn lại nói tiếp.

Đầu óc Nhiếp Vân Thâm hãy còn hỗn loạn. Hắn chỉ cảm thấy phía dưới của mình cứng đến sắp nổ tung rồi, vội vàng muốn có được sự thoải mái, va chạm ngay bây giờ. Mồ hôi đầm đìa, hormone nam tính thuần túy đầy mạnh mẽ của hai người va chạm vào nhau. Hắn tin chắc Thư Ngạn nhất định là một đối tượng tốt.

“Vậy mẹ nó cậu còn không mau chuẩn bị tốt đi?”

Hắn gần như phát điên mà gầm nhẹ ra tiếng.

Thư Ngạn nặng nề cười rộ lên, y hôn lên môi dưới hồng nhuận của Nhiếp Vân Thâm mà nói từng câu từng chữ.

“Tôi muốn thượng cậu.”

Nhiếp Vân Thâm ngu người một lát, suýt chút nữa cho rằng mình sốt ruột đến mức đầu óc sôi trào tạo nên ảo giác cơ, nhưng ngay sau đó hắn biết mình không hề nghe lầm! Bởi vì tên khốn nạn Thư Ngạn này thế mà lại dám dùng một bàn tay xoa mông hắn! Dùng sức xoa nắn, năm ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng hữu lực, kẹp chặt hai bên hông Nhiếp Vân Thâm mà nhào nắn cái mông vểnh kia, mạnh mẽ véo đi véo lại, chơi đến mức không thèm kiêng nể gì.

“Cậu đi mà làm trai bao ấy!” Nhiếp Vân Thâm bỗng nhiên tránh nụ hôn triền miên mê hoặc của Thư Ngạn, há mồm chửi ầm lên. Vừa xấu hổ vừa phẫn nộ khiến hắn tức đến mức không tỉnh táo nữa, hắn lật tay bẻ cánh tay đang khinh bạc mình nhưng lại quên mất cơ thể trần truồng và tiểu đệ cương cứng của chính mình đang trong tư thế bị áp trên tường.

Chẳng những hắn không bẻ ra mà còn cọ xát hạ thân của Thư Ngạn đến nỗi bừng bừng phấn chấn luôn, hơi nóng trong phòng tắm tạo thành màn sương mù mờ ảo, trên mặt vách tường của gạch men sứ ướt át rét run, mà thứ khí quan đang đỉnh lên người hắn nóng kinh người.

Chờ đến khi Nhiếp Vân Thâm nhận thức được chỗ nào không ổn thì hắn đã bị Thư Ngạn ấn vào mặt tường lạnh lẽo ướt đẫm nước kia rồi.

“Không làm trai bao, làm cậu.”

Sáu từ đơn giản quẩn quanh tai hắn, Nhiếp Vân Thâm cáu bẳn thúc khuỷu tay đáp lễ, sau đó chỉ “Xoạch” một tiếng thì cánh tay kia đã bị kỹ xảo phản đòn chế trụ rồi. Khớp xương tuy không quá đau nhưng càng thêm chứng thực việc hắn đang bị ấn dán trên tường, đỉnh trụ thể cương cứng chạm vào gạch men sứ ướt sũng, càng tức giận hỗn loạn thì càng trướng đến phát đau.

“Làm cậu cái &%¥#!” Nhiếp Vân Thâm đang mắng chửi thô tục thì bỗng nhiên bị một phát cắn trên cổ cắt lời.

Hắn nên sớm biết Thư Ngạn không phải người ôn nhu, hai kiểu hôn hoàn toàn khác nhau kia, chỉ sợ là cái bá đạo, ngắn ngủi mang tính xâm lược mới là bản tính của thằng nhãi này. Giống như lúc này vậy, hàm răng không được kiểm soát cắm thẳng vào làn da trên cổ của Nhiếp Vân Thâm, mạch máu dưới da tức giận sôi trào. Quả thực Thư Ngạn chính là con sói hoang dã đã cắn được con mồi, mặc cho Nhiếp Vân Thâm giãy giụa kịch liệt như thế nào thì vẫn cứ gắt gao giữ chặt bả vai của hắn. Cánh tay còn tự do của Nhiếp Vân Thâm không hề có quy luật mà di chuyển lung tung, bang một tiếng cũng bị bắt được rồi.

Khi Thư Ngạn cắn Nhiếp Vân Thâm thì dùng lực khá mạnh để gặm cắn liếm mút, ở phía dưới còn vô cùng lưu manh mà đỉnh lên cánh mông căng thẳng của Nhiếp Vân Thâm. Chiều cao của hai người bọn họ không khác biệt lắm, vì thế nên Nhiếp Vân Thâm vô cùng hiểu cảm giác khủng bố như thế nào khi có một vật lớn xoa mông mình qua lại.

Lông tơ cả người hắn đều phải dựng hết lên, khi há mồm muốn nói chuyện thế mà lại không phát ra âm thanh, vô cùng tốn sức mới có thể mắng một câu: “Ông chủ Thư, Thư tổng, cậu, cậu có ý gì, này mẹ nó không giống như đã nói!”

“Ngủ một đêm, duyên ba ngày. Không đúng chỗ nào?” Thư Ngạn đang cười mà Nhiếp Vân Thâm có thể cảm giác được sự ấm áp giữa môi răng y chảy ra, thấm vào trên dấu cắn đang nhảy thình thịch kêu trên cổ. Hắn chỉ sợ mình bị cắn chảy máu rồi, hơi đau, nhưng thứ đang khô nóng, phấn chấn cương cứng ở phía dưới thế mà lại rất hưởng thụ sự đau đớn này.

Miệng lưỡi Nhiếp Vân Thâm khô khốc lợi hại, há miệng thở dốc mới tiếp tục nói: “Tôi mẹ nó là muốn thượng cậu!”

“Lão Nhiếp……” Đột nhiên Thư Ngạn gọi hắn, lại phảng phất như tiếng thở dài, đôi môi mềm ấm từ chỗ cắn trên cổ bò lên lỗ tai Nhiếp Vân Thâm lỗ tai, giọng nói khàn khàn từ tính của y lại có loại tính cảm đáng sợ, làm cả người Nhiếp Vân Thâm đột nhiên đỏ hồng.

Cách xưng hô này là nickname bạn bè tốt trong băng đảng gọi hắn hồi cao trung, nhưng không ngờ hai chữ này có thể phát ra từ trong miệng Thư Ngạn, này mẹ nó thật sự…… Thật sự quá vớ vẩn. Thế mà hắn lại để mông trần của mình sáp vào đối thủ lâu năm, lại còn bị gậy lớn của y đụng tới đụng lui nơi cửa sau nữa!

Sau đó hắn nghe thấy âm thanh kia tiếp tục phát ra: “Không cần so đo trên dưới, chỉ cần thoải mái là được đúng không. Những cậu nam sinh mới muốn khoe khoang mình là top, chúng ta là người trưởng thành, chuyện này giúp nhau sung sướng một chút……”

Nhiếp Vân Thâm cảm thấy logic này không đúng, nhưng lời đề nghị của Thư Ngạn lại rất dụ hoặc. Mấu chốt là hắn phát hiện giọng nói của Thư Ngạn quá câu hồn, trầm thấp khàn khàn tiến vào màng nhĩ, tính cảm đến mức địa phương kia của hắn càng thêm hồng, chỗ đang cương cứng muốn nổ tung đến nơi rồi. Chỉ ngụy biện một chút thôi mà Tiểu Nhiếp dưới cơ bụng đang bị đè ép trên mặt sứ lại chảy ra dịch, hắn bị lửa dục dày vò khó chịu lại không đạt được sự thống khoái, cảm thấy thật sự mình sắp phát điên luôn!

“Cho ngươi thượng gia, đến đây đi!” Một tiếng này hoàn toàn là rống ra.

Tên khốn nạn họ Thư quả nhiên là có âm mưu từ sẵn, ngay cả thuốc bôi trơn cũng được mở ra, mang vào. Nhiếp Vân Thâm hung tợn cắn răng chờ đợi.

Hắn vừa nhả ra câu đó thì giam cầm trên lưng đã được giải, lập tức muốn vặn người đổi ý mà đá chết cẩu tử này. Kết quả chỉ một giây sau đã bị bàn tay vững chắc chặn nửa thân trên lại. Một tay Thư Ngạn duỗi ra đằng trước cầm Tiểu Nhiếp cương đến nỗi chảy nước kia, mấy ngón tay thon dài hữu lực, tuốt động vài cái đã làm Nhiếp Vân Thâm thoải mái đến mức hừ một tiếng. Vốn dĩ ý thức của hắn đã không thể nào kiên định nổi rồi, giờ lại rối tinh rối mù, thậm chí đong đưa vòng eo theo bản năng muốn đỉnh về phía bàn tay kia.

Sau đó hai ngón tay dính một lượng lớn thuốc bôi trơn trực tiếp nhét vào giữa hai cánh mông hắn. Trong nháy mắt Nhiếp Vân Thâm cứng đờ, khi cơ vòng bị mở ra thậm chí hắn còn vì đằng trước thoải mái mà thở dốc, hắn nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Cậu mẹ nó thật đúng là……”

Thật cái gì? Thật là tên khốn kiếp? Hoặc, thật sự xấu xa?

Nếu để Nhiếp Vân Thâm trả lời thì có thể hắn sẽ nói: Tất cả đáp án trên đều chính xác.

Nhiếp Vân Thâm chưa từng có ý định đâm vào cúc hoa mình, hắn thích “làm” đàn ông, nhưng tuyệt đối không đại diện cho việc hắn sẽ tưởng tượng công năng dị thường gì về khí quan của bản thân. Lúc này Thư Ngạn vừa hôn vành tai hắn, vừa tuốt động có kỹ xảo, Nhiếp Vân Thâm thoải mái đến mức cả người đều thả lỏng, vì thế ngón tay Thư Ngạn tiến quân thần tốc đi vào. Hô hấp của hắn căng thẳng, phía trước đang không ngừng tạo nên khoái cảm tạm dừng một tẹo, lập tức phía sau lại ôn tồn thong thả tiếp tục lên.

Thư Ngạn rất kiên nhẫn mà hôn, sờ sờ trấn an hắn, khoái cảm dày đặc công kích trước sau làm Nhiếp Vân Thâm bất tri bất giác mở rộng chân ra, làm cho ngón tay ra vào khe mông càng thêm mượt mà thông suốt.

Dịch bôi trơn hóa thành nước, Thư Ngạn lại đẩy thêm đầu ngón tay thứ ba vào, tuy Nhiếp Vân Thâm không nhận thức được nhưng huyệt khẩu phấn nộn sau khi khuếch trương bắt đầu run run căng thẳng, có hơi không thỏa mãn, rốt cuộc thì chiều dài ngón tay là có hạn.

Đến cuối cùng Nhiếp Vân Thâm cất giọng anh ách mắng: “Cậu con mẹ nó…… Rốt cuộc vào không vào!”