Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 5: (H)



Thư Ngạn nặng nề áp lên người Nhiếp Vân Thâm thật, hắn kêu to “A” một tiếng, móng tay được cắt sửa cẩn thận đâm vào gạch men sứ, nhưng căn bản không thể chịu được lực đạo phía sau, vì thế đầu ngón tay rất nhanh biến thành màu trắng. Nhiếp Vân Thâm cắn răng nhịn xuống tiếng kêu sắp phát ra khỏi miệng, nhưng chỉ kiên trì được ba giây hắn đã thở hổn hển nói dừng: “Mẹ, mẹ nó, cậu! Cậu chậm một chút!”

Y không thèm nghe, chỉ là giơ tay gỡ bàn tay hắn xuống, ổn định thân hình, mười ngón tay đan xen thành tư thế vô cùng thân mật khăng khít. Thư Ngạn nắm cánh tay hắn sờ vào xương hông và đùi nơi hai người đang cọ xát va chạm, tiết tấu dồn dập đem lại sự nóng bỏng mênh mông, thuốc bôi trơn dùng để khuếch trương lúc trước bị luật động nhanh chóng tạo thành tiếng nước dâm mỹ.

Nhiếp Vân Thâm rất xấu hổ khi phải sờ hông của chính mình, ban đầu còn giãy giụa hai cái, lúc sau đành từ bỏ luôn. Hắn sờ đến nơi Thư Ngạn đang giao hợp với mình, đường cong mềm dẻo săn chắc, phần eo bụng nơi hai người dán sát vừa căng thẳng lại thả lỏng ra, phảng phất dưới da là sự kích động vô hạn, mà mồ hôi thuần túy nhiễm trên da thịt mang hơi thở nam tính. Hắn không nhìn thấy mặt Thư Ngạn, nhưng thân thể của người này sờ lên vô cùng thoải mái, hắn gần như bắt đầu chủ động mà âu yếm chỗ thắt lưng và hông Thư Ngạn, sau đó đột nhiên nghe được tiếng thở dốc vẩn đục.

Giọng nói của Thư Ngạn khàn khàn xen lẫn dục vọng khó kiềm chế: “Chậm lại một chút.”

Nhiếp Vân Thâm không trả lời, hắn đong đưa eo tìm tiết tấu của Thư Ngạn, cái này đối với tay chơi lão làng như hắn thì không phải việc gì khó. Những bạn giường trước kia của Nhiếp tổng khen không dứt miệng kỹ thuật của hắn, cho dù là người mới non nớt hay là đã thân kinh bách chiến, Nhiếp Vân Thâm đều có thể ngủ đối phương đến phục. Nhưng thật sự đây là lần đầu tiên hắn dùng mông để phối hợp với đối phương. Hắn có thể cảm giác nhiệt dịch từ cửa sau ướt dầm dề xuôi theo thứ cứng cực nóng kia mà chậm rãi tràn ra, loại mất khống chế này như một đường du tẩu ly kỳ vậy, vô cùng mới mẻ. Nhiếp Vân Thâm nheo mắt lại, có thể thấy rõ ràng gân xanh trên cổ bạnh ra, dây thanh quản phát ra từng âm thanh rên rỉ.

Hắn gọi tên người phía sau: “Thư Ngạn……”

Thư Ngạn hôn thật mạnh cái cằm đang nâng lên của hắn, trên cái lưỡi cực nóng thong thả chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, đáp lại hắn bằng lời nói rất ngắn ngủi, giống như mệnh lệnh vậy.

“Gọi Ngạn ca.”

Nhiếp Vân Thâm xuy một tiếng, thiếu chút nữa cười lớn luôn. Hắn dùng sức đập mạnh vào sườn eo y – nơi đang phát lực cương cứng như thép. Kết quả giây tiếp theo đã nghênh đón một kích thật mạnh, Nhiếp Vân Thâm bị đỉnh đột ngột phát ra một tiếng rên rỉ, cái chày gỗ trong mông hắn dùng hết hỏa lực để tấn công,làm cho nơi sâu nhất trong đại não tê rần hết cả.

Hắn thở hổn hển đuổi theo tiết tấu, không tự chủ lắc eo đón ý nói hùa. Nhưng y đột nhiên dừng lại, đại gia hỏa kia cứ đứng yên ở bên trong hậu huyệt ướt mềm của hắn, cố tình không chịu tiến sâu hơn.

Nhiếp tổng nóng nảy rồi, hắn gắt gao bắt được eo Thư Ngạn, không hề có quy luật mà đong đưa mông, cuối cùng không thể nhịn được nữa bèn mở miệng mắng chửi người: “Cậu—— chỗ đó……”

“Không gọi?”

Thư Ngạn đỉnh mông hắn đầy uy hiếp, nguyên cây JJ đều đã đi vào, lấp đầy huyệt khẩu ướt dầm dề đang không kiên nhẫn.

Nhiếp Vân Thâm không hề do dự nâng một tay lên mà giơ ngón giữa, sau đó sảng khoái nói một câu: “Ngạn ca!”

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay lập tức Nhiếp Vân Thâm phải thoải mái cực điểm mà rống lên. Quy đầu tròn xoe no đủ nặng nề đỉnh trong cúc hoa đầy dâm ý khó nhịn, khí quan cứng rắn nóng bỏng giống như bàn ủi vậy, nghiền áp dưới da phảng phất như muốn ép hậu huyệt hắn tràn ra nước. Nhiếp Vân Thâm sướng đến mức đầu ngón chân cũng khẩn cấp cọ vào nhau, vài giây sau anh ách kêu: “Tiếp tục, dựa…… Tốt, đã chết!”

Thư Ngạn ôn nhu hôn hắn, thô bạo làm hắn, giam cầm chặt chẽ Nhiếp Vân Thâm giữa ngực và mặt tường. Một số lượng lớn thuốc bôi trơn dính nước theo bắp đùi chảy xuống. Ban đầu Nhiếp Vân Thâm còn có tay để giày vò khí quan của chính mình, sau lại bị va chạm quá lợi hại mà phải dùng tay chống mặt tường mới không đến nỗi bị dập mặt và bả vai.

Miệng hắn thì rên rỉ muốn Thư Ngạn chậm một chút, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà bán đứng hắn, thế mà cuối cùng hắn phải chủ động lắc eo hông cơ. Em trai của tên kia kéo dài quá lâu, khi một đợt sóng lớn được bắn lên tường thì Nhiếp Vân Thâm còn hoài nghi não tủy mình đều bay ra ngoài rồi.

Hắn ăn đến mức thật sự vừa lòng, cho nên thời điểm Thư Ngạn cùng hắn tắm rửa đơn giản thì thậm chí hắn còn lười biếng cười cười, ách giọng khen đối phương: “Ngạn ca rất tuyệt.”

Thư Ngạn nghiêng đầu ngậm lấy vành tai hắn mút mút, không trả lời. Hai người tùy tiện dùng khăn tắm lớn lau nước là xong. Lúc Nhiếp vân Thâm đi ra ngoài cảm thấy thoải mái đến nỗi chân hơi mềm, thử cất bước xem cúc hoa phía dưới còn mạnh khỏe không, kết quả phát hiện ngoại trừ rất trướng thì không có gì đặc biệt khó nhịn hay không khoẻ.

Ầy, không thể tưởng được Thư học bá không chỉ có thành tích trâu bò mà kỹ thuật trên giường cũng rất lợi hại. Nhiếp Vân Thâm liếm liếm môi, cả người thả lỏng nằm lên giường.

Hắn hơi mệt, nhưng theo lệ thường thì khi làm xong hắn sẽ ôn nhu an ủi bạn giường, nhưng hiện tại người bị thượng lại là mình, có cần ôm đối phương hôn hôn sờ nhẹ một lát không nhỉ?

Nhiếp Vân Thâm khép nửa con mắt giả chết, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng sột soạt. Hình như Thư Ngạn đang rót nước, hắn bèn tùy tiện kêu một tiếng: “Tôi cũng muốn.”

Một lát sau đệm bên cạnh bị lún xuống rất nhỏ, Thư Ngạn đè đầu gối lên, trước mặt hắn tối sầm lại, hai cánh môi mềm ấm hạ xuống. Chất lỏng mát lạnh từ môi Thư Ngạn chảy vào miệng hắn, Nhiếp Vân Thâm đã vội không chờ nổi mà nuốt xuống, không ngờ trong khoang miệng tràn ngập mùi rượu mạnh.

“Hả, cái gì thế?” Nhiếp Vân Thâm mở một con mắt ra biểu đạt sự bất mãn, chất lỏng ấm áp theo yết hầu chảy vào dạ dày, nhưng hình như khát càng thêm khát.

Thư Ngạn bao phủ nửa người trên, một bàn tay vỗ xuống mặt hắn: “Champagne, chúc mừng một chút.”

“Chúc mừng cái quỷ gì chứ?” Nhiếp Vân Thâm đành ngồi dậy để kéo dài khoảng cách,bất thình lình tay Thư Ngạn đặt trên người hắn, vừa âu yếm vừa mang theo sự thô bạo vân vê thứ nhô lên trước ngực kia, ác ý khiêu khích.

Biểu tình Nhiếp Vân Thâm cứng đờ, thân thể của hắn không quen chịu sự âu yếm một cách bị động, nhưng mới làm xong đã trở mặt thì hình như hơi quá đáng? Càng đừng nói đến việc vừa rồi hắn cũng thật sự rất sảng khoái. Vì thế trong lúc hắn đang rối rắm không thể hiểu được thì đã bị đùa nghịch đến ngứa ngáy, khóe miệng hắn vừa kéo lên đã giơ tay đè lại bàn tay hư hỏng của Thư Ngạn, thậm chí còn xấu hổ mà nói lắp luôn: “Cậu…… Mẹ nó, vú đàn ông có cái gì để chơi chứ.”

Ánh đèn trên trần phòng không quá sáng nên ý cười bên khóe môi Thư Ngạn cũng có loại cảm giác kỳ dị mông lung, lần đầu tiên Nhiếp Vân Thâm cảm thấy hắn cũng khá ôn nhu đấy. Nhưng sự ôn nhu này cũng không che dấu được sự tà ác ẩn náu bên trong, Thư Ngạn cực lực tỏa ra sự dụ hoặc mà nhẹ giọng câu dẫn hắn: “Ngoan. Tay cầm vào tay tôi, tôi sẽ làm cậu sướng.”

Mặt Nhiếp tổng thế mà lại đỏ lên, thật đáng chết!

Hắn cảm thấy nhất định là bởi vì hớp rượu vừa rồi có vấn đề, nếu không thì tại sao tầm mắt lại choáng váng mà buông lỏng tay ra?

Thư Ngạn phủ xuống, ngậm lấy viên đậu đỏ thật nhỏ của hắn, đầu lưỡi nghiền ép cắn liếm một vòng. Thậm chí hắn còn có thể nhận ra khi lưỡi tiếp xúc với đầu nhũ có cảm giác thô ráp vi diệu, nhưng sự trơn trượt nóng bỏng thì nhiều hơn. Một cỗ điện lưu từ dưới bụng dâng lên, Nhiếp Vân Thâm hút khí một cái, rên rỉ bật ra một từ thô tục: “Thao…”

[ *Thao: ai đọc truyện nhiều sẽ biết từ này chính là miêu tả hành động xxx. ]

Lông mi hắn rung động liếc nhìn Thư Ngạn một cái, sau đó lập tức di chuyển tầm mắt luôn.

Quá mẹ nó huyễn hoặc, Thư Ngạn liếm em trai của chính mình, sau đó thượng mình, hiện tại lại dạy dỗ khai phá điểm mẫn cảm mới nữa. Nhiếp Vân Thâm cảm thấy cái này có thể quy thành say rượu loạn tính, đến nỗi hớp champagne phải làm một phát rồi mới uống xong, còn trình tự trước sau thì cứ kệ nó.

Vì thế, dưới sự tự lừa mình dối người như vậy, Thư Ngạn chơi đùa hai viên trước ngực Nhiếp Vân Thâm đến mức nó ướt át sưng đỏ luôn. Y liếm hút, xoa nắn và vân vê giống như một con kiến bò qua trái tim vậy, sự ngứa ngáy nhỏ vụn từ phía bụng dưới dần tích tụ, không khác nào một ngọn lửa mãnh liệt, cuối cùng pháo hoa phải nổ tung dưới những vết cắn dày đặc.

Nhiếp Vân Thâm bực bội mở to mắt, duỗi tay bắt lấy tóc Thư Ngạn. Hắn lại cương, nhưng hắn biết nhất định Thư Ngạn sẽ không mở hai chân ra, chẳng lẽ phải chủ động cầu hoan sao? Hắn cứ tưởng tượng đến cái này thì lại muốn mắng chửi cái tên phúc hắc giảo hoạt này.

Nhiếp Vân Thâm trừng mắt nhìn Thư Ngạn, hơi thở vẩn đục, trong ánh mắt như có lửa thiêu đốt vậy. Tầm mắt Thư Ngạn trở nên nóng bỏng mãnh liệt, sau đó người này ngồi dậy hôn hắn, vừa hôn môi vừa tách hai chân hắn ra.

Lần này thời điểm tiến vào không có thuốc bôi trơn nên lúc đỉnh lên rất gian nan, Nhiếp Vân Thâm cố sức thả lỏng, trên môi là nụ hôn triền miên giả dối, trong mông là chày gỗ hiểm ác xấu xa. Nhiếp Vân Thâm phẫn nộ cắn vào đầu lưỡi, phần dưới đau bao nhiêu thì hắn dùng sức bấy nhiêu, hai nơi trên dưới khẩn cấp hút thứ đang nhét vào người mình.

Hắn nghẹn một hơi để phân cao thấp với Thư Ngạn, giọng mũi thở ra trầm nặng. “A ——!” Một tiếng rên rỉ được phát ra đầy câu nhân.

Hai tay Thư Ngạn giữ chặt đầu gối của hắn, lật úp tư thế xuống mà ép eo đùi Nhiếp Vân Thâm ra một hình M tiêu chuẩn. Góc độ này có thể thâm nhập sâu hơn khi đứng thẳng vừa nãy nhiều. Chỉ công kích một lần có thể lập tức đụng đến nơi sâu thẳm nhất trong hậu huyệt mềm mại. Nhiếp Vân Thâm cố gắng nhẫn nại nỗi đau từ nơi đó, giữa lông mày run rẩy kịch liệt.

Thư Ngạn đè khoang miệng của hắn xuống hôn, trên dưới cùng nhau mà trừu sáp cúc hoa ướt át. Phía dưới bắt đầu trở nên trơn trượt hơn. Lúc nãy trong phòng tắm Thư Ngạn đã dùng khăn lau khô, chỉ cần súc rửa đơn giản đã có thể làm sạch thuốc bôi trơn bị rò rỉ. Nhưng huyệt khẩu mềm mại hơn rồi, tuy lần này không bôi trơn nhưng chỉ hơi đau khi cọ xát kịch liệt lúc ban đầu thôi. Một lúc sau hắn bắt đầu rên rỉ ra tiếng. Sự thoải mái còn khó nhẫn nại hơn cả đau đớn nữa. Nhiếp Vân Thâm đã hoàn toàn bị đánh bại, hắn há to miệng, nhanh chóng hút từng ngụm từng ngụm khí một, từ sâu trong yết hầu thở dốc nặng nhọc không ngừng.

Hắn loạng choạng di chuyển vòng eo, đón ý nói hùa với tiết tấu nghiền áp bốn phía của Thư Ngạn. Quá gần nên Nhiếp Vân Thâm không thấy rõ biểu tình của đối phương, hắn nheo mắt lại lau mồ hôi giữa mày đi, lẩm bẩm gọi Thư Ngạn: “Ngạn ca ——”

Hình như Thư Ngạn khẽ cười, hôn lên cằm hắn, lại di chuyển đến yết hầu hắn mà mút một ngụm rồi đến hầu kết gợi cảm, cuối cùng chôn trên cần cổ hắn, nhẹ giọng đáp lại: “Nhiếp Vân Thâm.”

Ba chữ này gọi vừa mềm nhẹ lại triền miên, gần như không giống âm thanh khi đang điên cuồng giao hợp. Hắn bị người này kêu tên có hơi hoảng hốt, một lúc sau mới đuổi kịp câu tình thâm như biển này: “Tôi yêu cậu”.