Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 10-2: Hoa liễu 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Hạo viết xong luận văn liền lên đường đi Quảng Châu, sau khi trở về lại cùng giáo sư Trần tới Vũ Hán tham gia một cái hội thảo về dự thảo điều khoản gì đó. Lịch trình hội thảo có vẻ rất kín, hôm nào cũng phải tới tận hơn mười giờ tối anh mới gọi điện cho cô.

Minh Tịnh và anh cùng rời nhà nhỏ một ngày. Anh đến Bắc Kinh, còn cô về Cáp Nhĩ Tân.

Lúc Minh Tịnh gọi điện thoại chào Trần Tĩnh, cô nàng vẫn còn đang bị một đống số liệu giày vò trong phòng nghiên cứu, nói chuyện cũng chẳng được kiên nhẫn lắm, chỉ ừ ừ rồi cúp máy. Người ngoài giới thường gọi các nữ tiến sĩ là Diệt Tuyệt Sư Thái, hiển nhiên đều có cái lý của họ cả. Cũng may trên đời này vẫn còn những người như Cổ Phạn, nếu không người bình thường chắc chẳng ai chống đỡ nổi những vị Diệt Tuyệt Sư Thái này.

Minh Tịnh gọi điện thoại nói với Chu Tiểu Lượng rằng về sau cô tuyệt đối sẽ không học lên thạc sĩ đâu, đọc nhiều sách quá nhân cách sẽ bị phân liệt. Chẳng hạn như chị Tĩnh vậy, ở nhà nhỏ là một người, khi làm nghiên cứu thì chớp mắt biến thành người khác.

Chu Tiểu Lượng quát: “Tùy con, giờ con có nghỉ học ngay thì mẹ cũng chẳng cản đâu.”

Minh Tịnh có một người mẹ chả giống ai, nhưng đây cũng chẳng phải là ngày đầu tiên cô biết chuyện này. Cô bình tĩnh kết thúc cuộc gọi.

Mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân rất mát mẻ, buổi tối đi ngủ còn phải đắp thêm một tấm chăn mỏng. Nhà bà trẻ của cô nằm trong một ngôi làng lớn, không khí xung quanh cực kỳ náo nhiệt. Dạo này còn có một đoàn phim làm phim truyền hình đồng quê đến nơi đây quay ngoại cảnh, vậy là rất nhiều người nô nức kéo ra phim trường góp vui. Minh Tịnh cũng đi một lần, còn chụp mấy tấm ảnh đăng lên trên vòng bè bạn. Hàng ngày ăn gì hay nghe được chuyện gì hay ho, cô cũng kể lên trên đó.

Nghiêm Hạo bảo mỗi lúc được nghỉ giải lao, anh đều xem vòng bè bạn của cô để thả lỏng tâm tình một chút. Thế nhưng anh rất hiếm khi bình luận. Người cần mẫn trả lời cô nhất thực ra lại là Nhan Hạo, bất kể cô đăng cái gì anh ta cũng phải comment một câu.

Năm cuối cao học khoa Luật gần như không phải đến trường, sinh viên thường đi thực tập hay thi lấy các loại văn bằng, hoặc tìm một chủ đề chuyên sâu mà mình am hiểu để tự thực hiện nghiên cứu.

Sau khi khai giảng một tháng, Minh Tịnh vẫn chưa chạm mặt Nhan Hạo lần nào, có lẽ anh ta ở lại Thượng Hải thực tập tại văn phòng của nhà mình. Không phải cô nhớ cái con người dấm dớ đó, chỉ là… Hồi học cấp ba, mọi người đều mong chờ, khát vọng được lên đại học. Đại học năm nhất vẫn còn ngập tràn mới mẻ, năm hai thì liền bắt đầu hoang mang đờ đẫn, năm ba lục tục đi tìm công việc thực tập, đến năm cuối thì ai cũng bận việc người nấy. Bọn họ đến từ năm châu bốn bể, cùng tề tựu tại Kinh Đại vì một lý tưởng và mục tiêu chung, song sự tề tựu ấy cũng chỉ hữu hạn mà thôi. Rồi một ngày nào đó, họ sẽ như những bầy chim, ríu rít tìm đường về tổ. Có lẽ sau này vẫn sẽ thỉnh thoảng gặp nhau, hoặc có lẽ sẽ cách xa mãi mãi, vĩnh viễn không ngày gặp lại.

Minh Tịnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thời tiết hiện tại ngày càng nồng đượm ý thu, nhiệt độ ban trưa cũng có những lúc vượt ngưỡng ba mươi độ C, nhưng mà cây cối thì vẫn dần dần ngả sang vàng úa.

Lòng cô bỗng nhiên phiền muộn. Nhan Hạo sắp tốt nghiệp, thế có nghĩa là học trưởng Nghiêm cũng chuẩn bị ra trường rồi sao? Một khi đã không còn học chung, bọn họ sẽ không thể dễ dàng gặp nhau được nữa.

Học hành vất vả cả ngày, cuối cùng cũng đến bữa tối. Minh Tịnh mua cho mình một bát mì. Bác gái đứng quầy múc cho cô hơi nhiều nước dùng, Minh Tịnh vừa đi vừa run, chỉ sợ đụng phải ai đó thì nước sẽ sánh ra ngoài.

Đa phần sinh viên ăn cơm đều có đồng bọn đi cùng, hoặc là người yêu, hoặc bạn bè rất thân thiết. Minh Tịnh hồi trước cũng có Sơn Béo bên cạnh, nhưng giờ chỉ còn một mình. Không hiểu tại sao Hồ Nhã Lan cũng một mình, cô nàng còn kéo ghế ngồi cùng bàn với Minh Tịnh.

Hồ Nhã Trúc sắp tốt nghiệp thì khỏi phải nói, nhưng Hồ Nhã Lan cũng đâu thiếu người theo đuôi, sao hôm nay tự nhiên lại lạc lõng thế này nhỉ?

À mà đâu, cô nàng có bạn đấy chứ. Minh Tịnh cúi gằm mặt, không dám nhìn kỹ, đợi đến khi người nọ ngồi xuống thì cô mới ngẩng đầu lên. Người bạn kia ngồi ngay đối diện cô, sống mũi cao thẳng, đôi mắt vừa sâu thẳm vừa kiên định.

“Học trưởng, anh về từ lúc nào thế? Đã ăn gì chưa ạ?” À há, hóa ra là bạn của cô!

“Vẫn chưa. Em chờ chút, anh đi mua cơm đã nhé.” Nghiêm Hạo rất tự nhiên cầm chiếc thẻ ăn cô để trên bàn rồi đi về hướng cửa sổ.

Hồ Nhã Lan dõi mắt nhìn theo Nghiêm Hạo, vẻ mặt bi thương, cứ như thể giây tiếp theo cô ta sẽ òa khóc ấy.

Minh Tịnh không thể hiểu nổi. Học trưởng dù có ghét ai thì cũng đâu nói thẳng mặt bao giờ đâu, Hồ Nhã Lan thế này là thế nào vậy?

Minh Tịnh nào hay biết Hồ Nhã Lan vừa mới bừng tỉnh từ mộng đẹp. Trước kia Hồ Nhã Trúc từng tự lấy kinh nghiệm xương máu của mình mà dạy dỗ em gái rằng: “Nghiêm Hạo ở bên Minh Tịnh, không phải là vì con nhỏ đó xuất chúng hơn em, mà là nó đặc biệt thôi. Trước kia cậu ấy chưa từng gặp kiểu con gái như vậy, có để ý một chút thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà thứ gì cũng thế, cho dù có đặc sắc đến cỡ nào thì cũng đâu thể duy trì cảm giác mới mẻ mãi được? Khi hết thấy mới lạ rồi, Nghiêm Hạo sẽ tự biết em là tốt nhất. Em bây giờ không phải thay đổi gì cả, đừng có tỏ ra lỗ mãng với lại ghen tuông, chỉ cần là chính bản thân mình là được.”

Bất kể Hồ Nhã Trúc nói gì, từ trước đến nay Hồ Nhã Lan đều luôn tin tưởng hết mực. Thế nhưng lần này, kết quả dường như lại không giống với những gì Hồ Nhã Trúc dự liệu. Đã lâu như vậy rồi mà Nghiêm Hạo vẫn cứ bị Minh Tịnh thu hút. Theo như những gì Hồ Nhã Lan quan sát, đó không phải là cảm giác mới mẻ mà là sự yêu thương từ nội tâm. Ngay như mới đây thôi, Nghiêm Hạo từ ngoài bước vào, vai đeo ba lô tay cầm túi xách, vẻ mặt có phần mỏi mệt, quần áo cũng hơi nhăn nheo, không biết là vừa xuống từ máy bay hay xe lửa. Đáng nhẽ ra anh nên về phòng, rửa mặt nghỉ ngơi mới đúng. Vậy mà anh lại vội vàng đến đây tìm kiếm, khi trông thấy Minh Tịnh giữa một đám người, đôi mắt rõ ràng sáng lên.

Hồ Nhã Lan cất lời chào Nghiêm Hạo, anh cũng khẽ gật đầu: “Chào Nhã Lan.” Giọng điệu của anh nghe vẫn thân thiết như xưa, giống hệt cái hồi bốn người bọn họ vẫn đồng hành cùng nhau ấy.

Hồ Nhã Lan sực choàng tỉnh. Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã luôn tự cho mình là đúng. Nghiêm Hạo đối xử ôn hòa với cô như vậy, chẳng qua chỉ bởi cô là em gái của Hồ Nhã Trúc, mà Hồ Nhã Trúc khi ấy vẫn còn là bạn gái của Nhan Hạo thôi. Suy cho cùng, vẫn là Nghiêm Hạo nể mặt Nhan Hạo. Nếu như không có mối quan hệ này, chắc anh sẽ chẳng buồn liếc nhìn cô thêm một cái.

Sự thật luôn luôn tàn nhẫn như vậy đấy. Hồ Nhã Lan giấu kín trái tim chồng chất vết thương, lặng lẽ bỏ đi. Cho dù Nghiêm Hạo có anh tuấn, có ưu tú tới cỡ nào, cô cũng không muốn gặp lại anh thêm nữa.

Giờ này đèn đường đã bật. Dưới ánh đèn, bóng người và bóng cây giao hòa cùng nhau, trông người cũng giống như những thân cây vậy. Minh Tịnh cảm thấy mình chính là một gốc cây đang độ ra hoa, những chùm nụ nhỏ chi chít đầy cành, vui mừng rung rinh trong gió.

“Sao lại không nói gì thế?” Nghiêm Hạo lúc này chỉ đang cầm túi xách trong tay, ba lô sớm đã bị Minh Tịnh đoạt mất rồi. Hai người ra khỏi nhà ăn, thong dong thả bước về phía ký túc xá nghiên cứu sinh.

Đôi mắt Minh Tịnh lóng lánh tựa như đáy nước: “Có gì cần nói đâu mà.” Học trưởng đã trở lại rồi, chẳng ngôn từ nào có thể sánh được điều ấy.

Ở trước mặt anh, cô luôn chân thành, thẳng thắn là vậy. Nghiêm Hạo cảm thấy như lòng mình có một sợi lông vũ nho nhỏ, khẽ khàng vuốt ve trái tim của anh.

“Có phải nhớ anh lắm không?” Thực ra đáp án đã quá rõ ràng rồi, chẳng cần phải hỏi lại nữa, nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói rằng vâng, em nhớ học trưởng nhiều lắm.

“Lúc đi học thì cũng ổn, dù sao thời khóa biểu của hai chúng ta vẫn khác nhau. Thế nhưng mỗi lần nhìn người ta cùng đi ăn cơm, cùng tới lớp tự học, cùng đi uống nước thì đúng là có hơi nhớ nhớ. Mà cũng chẳng sao! Em muốn tập quen dần với chuyện này, bởi vì học trưởng cũng sắp sửa đi làm rồi, không được rảnh rỗi nhiều như trước nữa, có khi bọn mình phải đến cuối tuần mới thấy mặt nhau ấy chứ.”

Dưới ánh đèn đường, dáng vẻ ngoan ngoãn của cô càng khiến người ta mê đắm. Nghiêm Hạo thả túi xách xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngửi được mùi thơm của dầu xả trên mái tóc cô. Anh cố gắng nói thật khẽ, tận lực kìm nén nhịp tim ngày một gia tốc của mình: “Nếu như anh nói anh có cách để hai chúng ta thường xuyên gặp mặt thì sao?”

Người Minh Tịnh bỗng run lên. Cô hé môi, thì thào hỏi: “Học trưởng, anh định ở lại trường ạ?”

“Đồ ngốc này!” Nghiêm Hạo khẽ cười một tiếng, cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô.

Lần này không có vị ngọt của kẹo hạnh nhân nữa, tất cả đều là hơi thở của cô, vừa mềm mại vừa dịu nhẹ, tản mát hương vị chớm thu.

Gió đêm đẩy đưa ngọn cây, bóng cây thoáng dừng trên hai người họ rồi lại mau chóng tản đi. Mãi đến khi nghe thấy một tiếng huýt sáo chọc ghẹo đằng xa, Nghiêm Hạo mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

Hai người nắm tay nhau, tiếp tục bước về phía trước. Nghiêm Hạo kể cho cô nghe về một số cảnh quan cùng đặc sản tại Vũ Hán: “Phải rồi, anh còn dạo qua mấy nhà sách có tiếng bên đó, mua được quyển này cho em.”

Nghiêm Hạo mở ba lô, lấy ra một cuốn sách được bọc kỹ càng cẩn thận.

“Có cần mở luôn không ạ?” Giấy bọc quyển sách này in hình hoa nhí rất dễ thương, Minh Tịnh không nỡ xé mất.

“Em cứ mở đi.”

Minh Tịnh đau lòng xé giấy bọc ra, vừa thấy bìa sách liền cười. Là cuốn “Nỗi đau của chàng Werther” của Goethe bản tiếng Đức.

“Đây là cuốn được đọc nhiều nhất trong các tác phẩm cùng thời của Goethe, không dài lắm, cốt truyện thú vị, hẳn là sẽ hợp với em hơn quyển “Trái tim hoang dại” kia đấy.”

Nghiêm Hạo đã ký tên trên bìa lót của quyển sách, còn đề cả ngày tháng năm. “Anh tặng em hay là cho em mượn thế?” Minh Tịnh cười cười trêu anh.

Nghiêm Hạo nhắm mắt: “Anh chỉ cho mượn chứ không tặng, nhưng em cũng không cần phải vội đâu, đợi khi nào mượn đủ một trăm cuốn thì trả một thể cũng được.”

“Thế thì chắc học trưởng phải làm cuốn sổ ghi chép nhỉ, nếu không sao anh nhớ được đã cho mượn bao nhiêu cuốn?”

“Không cần, trí nhớ của anh trước giờ vẫn luôn tốt lắm.”

Minh Tịnh vỗ vỗ quyển sách rồi khoác tay Nghiêm Hạo, ngả đầu vào vai anh: “Học trưởng, em đã từng đi qua nơi mà Goethe ở khi sáng tác cuốn tiểu thuyết này. Đó là một thành phố cổ, rất nhiều người thất tình đều thích lang thang ở đấy. Werther trong sách cũng có nguyên mẫu đó, là một người đồng nghiệp của Goethe. Ông ấy gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, cuối cùng tự sát, cũng được an táng tại thành thị nhiều năm tuổi ấy. Em còn từng mua một đĩa nhạc của người Anh-điêng ở đấy nữa cơ, khi nào sẽ cho anh mượn nghe thử sau.”

“Em từng đến Đức bao nhiêu lần rồi?”

“Bố mẹ em từng sống ở đấy bốn năm, em cũng bay qua bốn lần. Mùa đông nước Đức vừa dài vừa lạnh, mùa xuân và mùa thu thì lại quá ngắn, chỉ có mùa hè là thích hợp để đi du lịch thôi, em cũng đi chơi đến gần hết cả nước rồi. Nước Đức cũng không quá lớn.” Minh Tịnh đột nhiên hứng khởi nhảy nhót. “Có một lần em tới tham quan lâu đài Neuschwanstein(3) ở Bavaria, hồi ấy em còn bé lắm, cứ tưởng cái đỉnh nhọn nhọn kia là tòa tháp phóng tên lửa cơ. May mà em nói tiếng Trung, nếu không chắc đã bị mấy người Đức quanh đó úp sọt rồi.”

Thực ra nhìn cũng hơi giống nhau đấy chứ. Nghiêm Hạo nghe xong cảm thấy khá là buồn cười, đi du lịch cùng cô hẳn là sẽ rất thú vị: “Nước Đức đẹp lắm phải không?”

“Rất sạch sẽ và quy củ. Các thành phố bên đấy tương đối sàn sàn như nhau, không nơi nào giàu có vượt trội, song cũng chẳng có chỗ nào kém cỏi. Cảnh quan vùng nông thôn còn đẹp hơn chốn đô thành rất nhiều. Hệ phống giao thông, giáo dục và y tế đều rất phát triển. Hoa thơm suối mát ở khắp mọi nơi, nếu anh đi vào đường rừng còn hay gặp cả mấy người cưỡi ngựa nữa cơ.”

“Bọn họ có chào hỏi em không?”

“Có chứ, mặt em mặt Châu Á mà, vừa nhìn đã biết là khách du lịch rồi. Bọn họ đều hỏi em có cần giúp gì không, em bảo không, vậy là họ gật đầu rồi đi luôn. Người Đức cũng không phải tuýp quá nhiệt tình.”

“Em trò chuyện cùng họ bằng tiếng Đức à?”

“Tất nhiên rồi!”

“Thế giờ học môn chuyên ngành chắc cũng không có gì quá khó khăn nhỉ?”

“Không quá khó, nhưng mà muốn thi được điểm cao thì cũng chả dễ tẹo nào.”

“Em muốn được điểm cao hả?”

“Đương nhiên, em cũng muốn làm sinh viên xuất sắc giống học trưởng mà.”

“Lại nghịch ngợm rồi!”

Minh Tịnh le lưỡi.

“Minh Tịnh, hình như em có thể thích ứng rất nhanh với cuộc sống ở nước ngoài phải không?”

“Cũng tàm tạm. Em tương đối giống với cỏ cây vậy đó, chỉ cần có đất là có thể nảy mầm thôi.” Minh Tịnh chẳng thèm giả bộ khiêm tốn.

“Vậy thì tốt rồi.” Nghiêm Hạo nhìn cô, nét mặt dịu dàng.



Năm nay Nghiêm Hạo nhàn hơn năm trước, cả tuần rồi chẳng đi đâu, chỉ đi ăn cơm và lên thư viện cùng Minh Tịnh, cuối tuần lại đưa cô tới hội trường xem phim. Anh còn dạy cô chơi tennis, cực kỳ kiên nhẫn. Anh đứng đằng sau, hơi ôm lấy cô, chỉ cho cô phải cầm vợt thế nào, dùng bao nhiêu lực, phát bóng ra sao. Khi anh nói, hơi thở của anh quẩn quanh bên tai cô, cô chỉ cần khẽ quay đầu là sẽ chạm vào môi anh. Minh Tịnh thầm nghĩ, may mà hai người đã chính thức bên nhau, nếu đổi lại là người khác thì tư thế này cũng quá là khó chấp nhận rồi.

Minh Tịnh cũng không chậm tiêu. Nghiêm Hạo dạy qua hai lần, cô đã có thể miễn cưỡng đỡ mấy quả bóng của anh, thậm chí tư thế còn khá đẹp mắt, tất nhiên là trên cơ sở anh hoàn toàn phối hợp với cô. Những sinh viên khác của Kinh Đại đi ngang qua nơi này đều dừng chân nhìn bọn họ, còn có vài người lấy điện thoại chụp trộm cảnh hai người đánh tennis, đăng lên diễn đàn của trường.

Trần Tĩnh mới được phòng nghiên cứu thả ra cách đây không lâu, không hiểu sao lại biết chuyện của hai người họ. Cô nàng gọi cho Minh Tịnh, bảo rằng Nghiêm Hạo rõ là cổ hủ, thời kỳ nào rồi còn tặng sách với chả chơi bóng, bây giờ ngay cả học sinh cấp ba cũng chẳng dùng mấy trò mèo đó nữa rồi.

Minh Tịnh vừa cười hì hì vừa gật đầu công nhận: “Đúng là vẫn còn thua kém đạo huynh một tẹo!”

Trần Tĩnh lập tức đổi hướng: “Dù sao Nghiêm Hạo bằng lòng đưa em đi chơi đó đây cũng chứng tỏ cậu ta nghiêm túc với em. Bây giờ bọn con trai đa phần đều dùng chủ nghĩa thức ăn nhanh để nhìn nhận tình yêu thôi.”

Chủ nghĩa thức ăn nhanh chính là kiểu của Nhan Hạo. Hình như dăm ba hôm nữa anh ta sẽ trở về trường. Mấy ngày trước Nhan Hạo vừa mới ầm ĩ trên vòng bè bạn, bảo mọi người chuẩn bị chào đón mình quay lại, cứ làm như anh ta tới thì toàn thể Kinh Đại phải nhiệt liệt hoan nghênh vậy.

Trước khi cúp máy, Trần Tĩnh không quên nói thêm một câu: “Bố chị ở nhà đang bảo muốn kiếm em dạy dỗ đấy.”

Giáo sư Trần lần này không đen mặt như lần trước nữa mà chỉ phổ cập cho Minh Tịnh một chút kiến thức khoa học về việc tại sao địa cầu lại có màu xanh.

“Doanh Doanh này, địa cầu ban đầu vốn là một đám tinh vân(4). Sau đó, bởi vì khoảng cách giữa nó và Mặt Trời khá vừa phải, không xa quá cũng chẳng gần quá, cho nên hơi nước ngưng tụ và trở thành những cơn mưa rơi xuống bề mặt Trái đất. Thế rồi sông ngòi xuất hiện, dần dần hình thành đại dương. Nhờ có nước nên tương lai của địa cầu mới trở nên khác biệt như vậy. Cháu nói xem, nếu như địa cầu và Mặt Trời không thể duy trì khoảng cách ấy, nó sẽ trở thành cái gì?”

“Sao Hỏa ạ.” Minh Tịnh nhớ tới cảnh tượng ngoạn mục trong bộ phim “Người về từ Sao Hỏa”, trên thực tế, con người không thể sống sót trên hành tinh ấy.

Giáo sư Trần sốt ruột nói: “Cũng có khả năng biến mất nữa đấy! Vậy nên mới nói, khoảng cách cực kỳ quan trọng, dù là khoảng cách giữa các hành tinh hay là khoảng cách giữa người với người.”

Minh Tịnh đợi giáo sư Trần nói tiếp, kết quả là ông ấy cứ vậy bỏ đi.

Minh Tịnh gọi điện nhờ Trần Tĩnh giải đáp thắc mắc, Trần Tĩnh liền châm chọc cô: “Nghe thế vẫn chưa hiểu à? Ý bố chị chính là bảo em đừng có tham lam quá độ rồi tự tổn thương chính mình, đừng có ăn trong bát mà lại dòm ngó trong nồi, đừng có bắt cá mấy tay.”

Minh Tịnh cảm thấy mình nên cân nhắc đến việc chặn hẳn số của Trần Tĩnh.
(3) Lâu đài Neuschwanstein: Một lâu đài cổ của Đức nằm tại một ngọn đồi gần Füssen, tây nam Bavaria. Lâu đài này bắt đầu được khởi công xây dựng vào năm 1869 dưới thời vua Ludwig II, nhưng cho đến nay vẫn chưa hoàn thiện.



(4) Tinh vân: Những đám mây chứa đầy khí trong khoảng không, là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma.