Muốn Em Là Của Riêng

Chương 19: A Nhiên (H)



Mễ Nhiên hớ người ra, sau cùng lại cau mày vì những câu nói đa nghĩa của Dụ Khang Trạch. Hắn cạ nhẹ gậy lớn ngoài cửa hu*ệt, mơn trớn từ từ để bảo bối dưới thân thích nghi. Trời lạnh, gió se se buốt lấy làn da trắng ngần của vật nhỏ, hai bên đùi non nổi da gà và lông tơ dựng đứng lên. Bàn tay nam nhân vuốt ve tạo hơi ấm xung quanh, bắt đầu chen giữa hai chân cô căng ra, gậy lớn hưởng thẳng từ tốn đâm vào hoa t*m nở rộ. Sớm được mân mê kích t*nh nên nơi này ẩm ướt lại trơn tru dễ vào, nay Mễ Nhiên không chịu căng thẳng gì nên hoàn toàn thoải mái, hai vách th*t nộn không o ép hay bất giác co rút bao chặt nam c*n. Điều này khiến Khang Trạch vô cùng hài lòng, hắn nhận ra chỉ khi bị trêu đùa đến ngại ngùng thì bảo bối của hắn mới mẫn cảm cực độ như vậy.

Hai bên eo Mễ Nhiên bị bàn tay hắn nắm rắn chắc, eo nhỏ nên sớm in hằn cả dấu tay, làn da nữ nhân nơi nào cũng mềm mịn như da em bé. Bên dưới luận động nhanh dần, hoa t*m liên tục bị th*c sâu, đưa ra một lúc chưa kịp nghỉ ngơi lại phải ngoan cường để gậy lớn th*o trọn. Mễ Nhiên đưa tay lên che hai mắt mình lại, cô không muốn nhìn hắn, không muốn để hắn thấy ánh mắt nửa tỉnh nửa mê của bản thân rồi lại bị châm chọc trêu đùa đến đỏ mặt. Miệng nhỏ cắn nhẹ vào nhau, sau cùng nỉ non từng tiếng:

- Hm..a~...a~...

Khang Trạch cúi xuống áp cơ thể sớm đã trần trụi của bản thân vào lớp áo len còn sót lại của Mễ Nhiên. Môi cô chu lên rên đầy thỏ thê yêu kiều khiêu gợi hắn tới hôn. Nam nhân nhẹ nhàng đặt xuống môi cô, cánh môi mỏng lạnh của hắn chạm xuống bờ môi mọng ấm nóng của Mễ Nhiên. Tay hắn đưa lên trấn giữ tay vật nhỏ, ôm vào cổ tay kéo ra khỏi mắt, căng lên đỉnh đầu. Giọng khàn đặc, nói:

- Nhiên Nhiên... nhìn tôi mau

Hàng mi khẽ lay động rồi ánh mắt Mễ Nhiên mở ra nhìn hắn, một tầng sương mờ sớm phủ lấy hai con mắt Mễ Nhiên khiến ánh mắt nữ nhân nhìn hắn rất long lanh. Hôm nay Mễ Nhiên không chống cự hay cơ thể cứng ngắc như những lần trước, vô cùng thoải mái hắn mọi điều. Khang Trạch yêu chiều hôn lên vầng trán mịn của bảo bối đầy yêu chiều. Lúc sau chiếc áo len được cởi ra, mồ hôi đã rịn khắp, cơ thể cô ẩm ướt nóng nực, mùi thơm từ hoocmon của nữ giới toả mạnh. Dụ Khang Trạch bên dưới vẫn thao chặt vào hoa t*m, đầu gậy càn quấy khắp nộn th*t bên trong, hắn nằm úp xuống khe rãnh ng*c của Mễ Nhiên, cánh mũi hếch lên ngửi quanh. Hai hạt đậu tròn hồng sớm bị ngón tay Khang Trạch chế ngự rồi se se đến cứng đỏ. Răng hắn thi thoảng không yên phận mà nhe ra cắn nhẹ vào thớ da quanh ng*c, d*ch bọt từ miệng nam nhân nhe nhớp ra khắp thớ da Mễ Nhiên. Cơ thể cô như viên kẹo ngọt, hắn là đứa trẻ con háu đồ ngọt, chỉ muốn tham lam liếm láp hết

Mãi lúc sau, cơ thể Mễ Nhiên mỏi nhoài, mi mắt nhắm nghiền díu lại, thỏ thẻ van cầu:

- Em buồn ngủ.. dừng lại..được không?

Khang Trạch vẫn chôn sâu nam c*n dưới hoa t*m Mễ Nhiên, nghe vậy liền từ tốn rút ra, hàm răng trắng sứ lại cười lộ ra, giọng nam nhân dịu dàng:

- Tiểu Nhiên, ngủ ngon

Cơ thể cả hai đều nóng nực dù không gian ngoài trời xung quanh là nhiệt độ rất thấp, dự báo thời tiết nói tuần này thành phố sẽ có tuyết rơi mạnh, nhiệt độ có thể xuống âm. Ánh mắt Mễ Nhiên nhắm nghiền, miệng chu chu đáp:

- Dạ...

Sáng hôm sau

Bên ngoài trời đã sáng, có tia nắng hắt vào sau rèm rọi vào căn phòng tối om. Mễ Nhiên tỉnh giấc trước, cô cảm thấy có giô đè nặng dưới cánh tay mình, cả lồng ngực cô cũng bị o ép đến khó thở. Nữ nhân cố với tay tìm khắp đầu giường chiếc điều khiển, đêm qua rõ ràng Mễ Nhiên đã để trên đầu gối, chắc trong lúc luận động xô lệch mà chiếc điều khiển bị văng đi đâu. Sờ tay xung quanh mãi rồi Mễ Nhiên cũng thấy, cô đưa ra ấn mở một lớp rèm phòng gọn vào, còn lớp rèm mờ nữa vẫn đang che nhưng ánh sáng đã lọt được vào rồi. Mễ Nhiên xong xuôi quay ra liền hiểu, hoá ra Khang Trạch đang rúc đầu thực sâu vào khe ng*c cô, một tay ôm chặt tấm lưng Mễ Nhiên, tay cô đang đè dưới làm gối cho hắn. Ra là vậy, hắn ủ ấp dưới này khiến Mễ Nhiên khó thở khốn cùng. Hai bầu ng*c mịn của Mễ Nhiên áp vào hai bên má hắn, hơi thở nóng phả ra khắp chung quanh, ánh mắt nam nhân nhắm nghiền say giấc, chưa có ý định tỉnh. Nhìn ở góc này mới thấy Dụ Khang Trạch y hệt đứa trẻ, vô cùng nhỏ bé dưới vòng tay Mễ Nhiên

Sau cùng cô cố động đậy để hắn tỉnh, Mễ Nhiên bất ngờ trở người nằm ngửa, nhân đó mà dịch ra xa nhưng bàn tay hắn rắn chắc đã o ép cô lại. Khuôn mặt hắn tiếp tục áp vào bên cánh ng*c, bàn tay đưa lên ôm vào bánh bao lớn như gấu bông. Nữ nhân định tách tay hắn ra khỏi đôi gò bồng của mình thì bất giác giọng hắn cất lên:

- A Nhiên

Chỉ vậy thôi, chắc vẫn muốn ngủ nên hắn lại mau chìm vào giấc