Muốn Em Là Của Riêng

Chương 20: Ủ ấp



Mễ Nhiên sau cùng để mặc Dụ Khang Trạch ủ ấp khuôn mặt hắn dưới cánh ng*c mình, mới sáng sớm dĩ nhiên thời tiết lạnh hơn thường, cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín cho cả hai rồi yên phận nằm im. Ánh mắt nữ nhân nhìn ra bên ngoài, trời hôm nay có nhiêu mây hơn thì phải, dần dần nữ nhân lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Cả hai ủ ấm bởi chiếc chăn bông to nên thời tiết lạnh như nào cũng thấy hầm hập hơi ấm của cơ thể đang dính sát vào nhau. Một tay của Khang Trạch ôm lên che đi một bầu ng*c của Mễ Nhiên, tuy mê man trong giấc ngủ nhưng ngón tay thỉnh thoảng động đậy se se lấy hạt đậu tròn. Mễ Nhiên cũng không khác, tay cô kê gối cho hắn nằm, bàn tay rờ nhẹ lên mái tóc gáy của nam nhân bên dưới

Gần trưa...

Cả hai vẫn im lìm trong giấc ngủ, bỗng Mễ Nhiên hắt hơi lên 2 tiếng, cánh mũi đỏ au xịt xịt lên, hình như khí lạnh lùa vào cổ, phần vai hất lên không đắp chăn nên dễ lạnh. Dụ Khang Trạch theo đó bị đánh thức, hắn từ từ mở mắt. Lúc này mới nhận ra Mễ Nhiên đã trở người nằm nghiêng, hai tay vòng ôm chặt hắn ủ ấp trong lồng ng*c mình, nam nhân tỉnh dậy còn mơ màng cũng choàng tỉnh vì đôi gò bồng mịn màng đang áp sát hai bên má. Hắn nằm dưới Mễ Nhiên nên phần chăn cô chỉ có thể đắp đến ngang ng*c, nếu đắp cao lên che kín cơ thể bản thân mình thì dĩ nhiên Khang Trạch hắn ngộp thở bên trong. Nam nhân nằm đó nghĩ ngợi về lí do đó rồi tủm tỉm cười, hắn đưa tay lên nhéo vào cánh mũi còn phiếm đỏ của bảo bối. Liếc ra đồng hồ, đã 9 rưỡi hơn, mọi hôm Dụ Khang Trạch luôn dạy sớm, khoảng 5 giờ sáng đã lục đục để 6 giờ dùng bữa sáng. Duy có buổi hôm nay thực không nỡ rời đi, chỉ muốn nằm mãi trên chiếc giường rộng này. Lực tay hắn siết chặt hơn chút, cơ thể vật nhỏ o ép hơn trong lòng hắn. Sau cùng Khang Trạch rón rén bỏ vòng tay của Mễ Nhiên ra, đặt cô nằm ngửa dưới thân hắn. Ánh mắt tà tà nhìn khắp làn da nõn nà, vài lốm chốm hoa đào sẫm in hằn trên đây. Tròng mắt cứ láo liếc nhìn khắp rồi dừng lại nơi gò bồng đang hấp hối căng lên để hít lấy khí thở. Không quá to lớn, vừa vặn bàn tay, tròn trịa lại thêm mềm mại như chiếc bánh tàu hũ núng nính. Bất giác Khang Trạch cười lên, con mắt được thoả mãn tầm nhìn đến tâm trí sung sướng. Chắc chỉ lúc một mình, bên cạnh Mễ Nhiên hắn mới bộc lộ ra dáng vẻ trẻ con cuả bản thân

Sau cùng Mễ Nhiên tỉnh dậy, thấy Dụ Khang Trạch ngồi chồm hỗm trước mặt liền giật mình, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm cô lần nữa. Nữ nhân rối rắm kéo chăn đắp kín cho cơ thể, thẳng thửng để hắn trơ trọi cả cơ thể bên ngoài không khí lạnh. Nam nhân không nổi đóa hay dùng hành động cường bạo, chỉ lúc rúc vào sát bên cạnh Mễ Nhiên như mèo con, mè nheo:

- A Nhiên, tôi lạnh quá...Mau đắp chăn ủ ấm tôi như ban nãy em làm đi...

Cô nghe hắn nói thì thẳng thừng nằm nghiêng một góc, từ tốn đáp:

- Anh...mau dịch ra...

Khang Trạch chỉ dịu dàng nằm cạnh, lấy phần đuôi chăn đắp lên che chắn cơ thể, một lúc sau cả hai vào phòng tắm. Mễ Nhiên xong xuôi mặc đồ lên rồi quay ra nhìn hắn, lòng có chút thắc mắc sao hôm nay nam nhân không đi làm? Chẳng phải mọi hôm đều dậy rất sớm ư? Nhưng rồi cô cũng không hỏi gì, nữ nhân rất kiệm lời với hắn, chỉ e là nói gì không đúng sẽ bị bắt bẻ.

Về phía Dụ Khang Trạch, là hắn tinh ý đoán được lòng người hay chỉ bâng quơ vô tình? Nam nhân tiến lại gần cô, khoác cho Mễ Nhiên chiếc áo bông rồi nói:

- Nay tôi không đi làm, giao việc cho A Diên rồi

Hắn trả lời đúng ý cô cần nên thâm tâm vật nhỏ hơi dao động, gật gù rồi cùng xuống nhà dùng bữa. Tiểu Cương từ ngoài trông vào sảnh nhà, lại thấy Khang Trạch gắn bó bên Mễ Nhiên dính như sam khiến kế hoạch hắn muốn xúc tiến nhanh cũng nhỏ. Ngay lúc này Hồng Nhi lại gọi tới, mới bắt máy đã nghe tiếng giục giã:

- Đã mấy ngày rồi, vẫn giậm chân tại chỗ à?

Tiểu Cương thở dài, từ tốn đáp:

- Tôi có cách rồi, nhưng cũng phải đợi thời cơ.. Ngài Dụ dạo này bên cạnh cô chủ 24/24, muốn ra tay cũng...

Hồng Nhi bốc hét lên cắt ngang: . Tr𝙪𝙮ện cop 𝑡ừ 𝑡rang || 𝑡r𝙪 m𝑡r𝙪𝙮en﹒Ⅴn ||

- Cô chủ? Cậu gọi con ranh kia là cô chủ? Ha, trời ơi, tôi có đang nghe nhầm không? Cậu cố tình chọc tôi điên tiết hay sao?

Khác với vẻ cuồng nộ của ả thì Tiểu Cương vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt đáp:

- Ừ, là cô chủ.. Chứ không gọi là gì?

Hồng Nhi gằn lên:

- Cậu...

Tiểu Cương ngay sau đó nhanh kết thúc cuộc điện thoại, ánh mắt tiếp tục nhìn rồi quay đi đâu đó. Bên trong cả hai đi vào phòng bếp, đồ ăn sáng được bày đủ, Mễ Nhiên vừa dùng bữa rồi nhìn chằm chằm xem tâm bản đồ khu vườn, lần này ánh mắt đang xem đường đến nơi chuồng con báo đen, tự dưng nữ nhân cực kì tò mò muốn biết đến sự tồn tại của nó, muốn nhìn ngắm trực tiếp xem loài động vật hoang dã này hung dữ đến độ nào1