Muốn Em Là Của Riêng

Chương 33: Dừng lại đi



Tiểu Cương đờ đẫn, lắp bắp hỏi:

- Là..là sao thưa cô chủ?

Mễ Nhiên quay ra nhìn khung cảnh xung quanh, tận hưởng làn gió se thoang thoảng đang nổi lên, từ tốn đáp:

- Hôm đó tôi được nhìn thấy con báo, vào tận chuồng của nó, và cũng có một chút bất trắc xảy ra... Tôi vượt qua được, nhưng cái tôi thắc mắc là...

Nữ nhân quay ra nhìn trực tiếp vào Tiểu Cương, khuôn mặt đang căng thẳng chờ đợi câu chuyện của cô. Mễ Nhiên không chần chừ quá lâu, nói tiếp:

- Tôi còn nhớ cửa chuồng không hề chốt lại nhưng lúc tôi quay ra lâu sau thì đã thấy nó đóng.. Tôi nghĩ có sự tác động của ai đó, chắc muốn mượn con báo là loài động vật hoang dã để xử lí tôi.. Anh nghĩ vậy không, Tiểu Cương?

Hai bên thái dương Tiểu Cương nổi dây thần kinh, sự căng thẳng cuộn lên, mập mờ trả lời:

- Tôi...tôi không rõ nữa, có thể là gió mạnh chăng.. Thời tiết muà đông hay nổi gió

Mễ Nhiên đối với câu trả lời này hoàn toàn không thuyết phục, cô đi dạo quanh thảm cỏ, Tiểu Cương cũng lấm lét theo sau. Không gian rơi vào trầm mặc, thâm tâm nam nhân chắc chắn đang rối loạn, còn Mễ Nhiên thì yên ả như mặt hồ không gợn. Cô cúi xuống bứt mấy cánh hoa, thành một bó nhỏ rồi tết lại gọn gàng, gửi cho Tiểu Cương phía sau lưng. Anh ta bất ngờ, tay rụt rè nhận lấy, đáp:

- Cảm ơn cô chủ

Mễ Nhiên sau cùng nói:

- Tôi về đây đã gần 2 năm, là bị cưỡng ép, không chút tự nguyện... Trong cái thế giới này còn đầy rẫy nguy hiểm, lâm vào bước đường này, chỉ mong bản thân yên bình nương náu nơi đây

Cô quay ra nhìn Tiểu Cương, có vẻ anh ta cũng hiểu đôi phần, vẻ mặt vẫn đang ngóng chờ đoạn tiếp theo của cuộc hội thoại này. Nữ nhân nói tiếp:

- Tôi không gây thù chuốc oán với ai, từ lúc mẹ mất, tôi gần như không còn tuổi thơ, biết kiếm tiền từ nhỏ để trả nợ cho ba.. Trả nhiều đến mức thân thiết với đám của Sọ Gai.. và tôi cũng có ước mơ, tôi có học ngoại ngữ, có năng khiếu về hội họa và muốn được làm công việc liên quan đến nghệ thuật, được kết bạn với thật nhiều người, trải nghiệm cuộc sống bên ngoài căn biệt phủ này

Tiểu Cương vẫn im lặng nghe theo, cuộc trò chuyện không còn theo hướng căng thẳng như ban nãy, giờ thì thoải mái hơn vì Mễ Nhiên đang thoải mái kể về bản thân cho anh ta. Mục đích của cô không phải là kể cho vui, mà lấy hoàn cảnh của bản thân đang rơi vào, lấy sự thương cảm của đối phương, từ đó nắm bắt được thâm tâm người đó muốn làm gì với mình tiếp theo, liệu còn ý đồ như ban đầu hay không? Ánh mắt Mễ Nhiên liếc qua khuôn mặt của Tiểu Cương, chắc nịch trong lòng rằng tâm hắn đang bị dao động. Chắc chắn Tiểu Cương làm vậy là có tác động bên ngoài, cô muốn biết kẻ đằng sau, chứ không phải con tôm con tép như anh ta

Cánh môi Mễ Nhiên khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng trình bày về hoàn cảnh của mình:

- Từ nhỏ tôi đã không được đủ đầy, lớn lên những tưởng có cơ hội để cải thiện hơn.. Và đúng là có cải thiện thật, nhưng Tiểu Cương, anh biết tôi mất đi cái gì không? Một thứ quan trọng không chỉ với một người mà nếu phạm vi là toàn dân tộc, nó quan trọng với một đất nước

Tiểu Cương mơ hồ nhìn xung quanh, anh ta ngẫm nghĩ bây giờ cô gái này có đủ mọi thứ, không chỉ tiền tài mà ngay cả vị trí cũng trên khối người, vậy mất đi cái gì? Hạnh phúc? Không phải, cuộc sống vẫn trôi qua, tình cảm hai người họ Tiểu Cương anh thấy rất tốt. Gia đình? Không liên quan, Mễ Nhiên ghét người ba của mình, một người vô tâm, cô không bao giờ thấy tiếc về con người ấy. Anh ta hỏi nhỏ:

- Mất gì thưa cô chủ?

Mễ Nhiên quay ra nhìn đối diện nam nhân trước mặt, dáng vẻ cô nhỏ nhắn nhưng lại có ma lực nắm thóp được thâm tâm của kẻ cao lớn trước mặt. Khuôn mặt cô chưng ra vẻ bi ai, ánh mắt cũng buồn rượi, thời tiết như tạo điều kiện, cơn gió phảng phất để vài sợi tóc lơ phơ trước mặt Mễ Nhiên, tô đậm lên tâm trạng trùng trùng lúc này. Nữ nhân giọng điệu cũng thay đổi, đáp:

- Tôi mất đi sự tự do

Không gian cả hai rơi vào trầm mặc, sau cùng Mễ Nhiên quay đi, kéo lại vẻ bình thường, hồ hởi nói:

- Nhưng thôi, an phận ở đây, tôi chỉ mong mình sống được lâu một chút để tận hưởng được muôn màu cuộc sống... Tôi thấy tôi chưa từng tệ bạc với ai mà để họ phải dày công chuẩn bị các kế hoạch hãm hại tôi. Tiểu Cương, anh hiểu chưa?

Tiểu Cương gật đầu, nói ngay:

- Vâng, tôi hiểu

Tối đó...

Tại quán bar như những lần hẹn trước, Tiểu Cương tới sớm hơn mọi hôm, từng li rượu được đưa lên miệng. Hồng Nhi cũng tới, ả mau tiến lại, hào hứng:

- Sao rồi? Nay gặp lại ‘’cô chủ’’, cậu thấy cô ta có khác gì không? Có bị thương nặng hay sao không, Khang Trạch thấy thế nào haha?

Hồng Nhi đã nghe về kế hoạch sử dụng con báo kia của Tiểu Cương, cũng là một cách hay và có độ sát thương cao. Chỉ cần nghĩ đến Mễ Nhiên bị tấn công bởi con báo, hay tệ hơn là chết đi, thâm tâm ả như nở rộ. Mượn động vật hoang dã để xử đẹp, đổ cho cái tính hay nghịch ngợm của Mễ Nhiên thì tuyệt nhiên không ai nghi ngờ, một mũi tên trúng hai đích. Ả vẫn luyên thuyên về sự sung sướng ấy, Tiểu Cương sau cùng ngắt lời:

- Chuyện này...dừng lại đi