Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 1: Con gái lớn rồi



Convert bởi Tâm Tít Tắp ở Wiki dịch

Trời còn chưa sáng, bên ngoài một mảnh đen kịt, đúng là thời điểm u ám nhất trước bình minh.

Minh Cẩm mở bừng mắt, Minh Lan bên cạnh ngủ thành hình chữ 'đại' (大), đùi trắng nõn thò ra khỏi chăn, đè thật mạnh lên người nàng.

"Đẹp mắt nhỉ!" Minh Cẩm chậc chậc vài tiếng tiếc nuối: "Đáng tiếc chị đây không thích nữ sắc."

Giơ tay đẩy chân Minh Lan ra khỏi người, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng nhíu mày, kéo chăn đắp cho Minh Lan.

"Ưm." Minh Lan tựa hồ bị đánh thức, ậm ừ một tiếng phản đối, trở mình, tung chăn đè dưới người ngủ tiếp.

Minh Cẩm bất đắc dĩ, nhiễm lạnh bị cảm không phải chuyện đùa, nhẹ nhàng vỗ vỗ em gái rồi lại kéo chăn ra đắp lên người Minh Lan, nhận được tiếng lầu bầu khó chịu còn lớn hơn nữa.

Giằng co một hồi, trên người vốn hơi lạnh lại mướt mồ hôi, Minh Cẩm rón rén chui ra khỏi ổ chăn. Không khí ẩm ướt làm cánh tay nàng nổi da gà, nàng nhanh chóng cầm áo ngoài mặc vào.

Dù là cuối xuân nhưng sáng sớm vẫn lạnh thấu xương, Minh Cẩm sửa soạn bản thân chỉnh tề rồi ra cửa.

Chung quanh là một mảnh đen nhánh, chỉ có trong phòng nha hoàn truyền đến một chút động tĩnh khiến sân viện Phó gia có vẻ không quá vắng lặng. Ngoài sân hoa cỏ khẽ co lại, đọng sương mai giống như thiếu nữ cúi đầu, trông vừa tao nhã lại khiêm tốn.

Đó là nơi mặt trời sắp mọc, Minh Cẩm ngắm nhìn từ xa như mọi ngày.

Trước khi mặt trời mọc, thời gian luôn trôi qua thật chậm như đã chờ đợi rất lâu, bóng tối đối lập với ánh sáng, ngột ngạt và u ám, nhưng Minh Cẩm lại cảm thấy con tim an bình một cách kỳ lạ, dường như khoảnh khắc này của mỗi ngày đều là lúc nàng thoải mái nhất, dường như sau khi màn đêm qua đi là có thể trở lại lúc xưa.

Khi đó...

Minh Cẩm nhếch khóe môi, ánh mắt hơi ảm đạm.

Đợi trong chốc lát chân trời mới miễn cưỡng lóe ra chút ánh sáng, từ đen nhánh biến thành xám đậm, bóng tối từ từ rút đi, xám nhạt, xám tro, trắng...

Mặt trời không biết nhô lên từ lúc nào, không hề tạm dừng, không hề chần chờ, trong nháy mắt thắp sáng bầu trời bao la.

"Một ngày mới." Minh Cẩm lẩm bẩm, cảm thụ thân thể được ánh mặt trời tắm gội, dường như sức sống khôi phục từng chút một trong vầng sáng ấm áp, nháy mắt lại tràn đầy năng lượng, đầu óc trở nên minh mẫn.

Thiết nghĩ Phó Minh Cẩm nàng đây đúng là đang tuổi thanh xuân bừng bừng, sức sống dâng tràn bắn ra tứ phía, được coi là một thanh niên tốt, có đạo đức, biết kính trọng, biết liêm sỉ. Hiện tại đâu cần nàng cởi trần quấn khố lá lên núi bắt lợn rừng, cũng không cần nàng chui vào sơn động chơi trốn tìm với khủng long, cùng lắm là xuyên vào xã hội phong kiến, có cha có mẹ, không đói không rét, còn làm ra vẻ gì nữa, có gì mà không sống nổi?

"Lại là một ngày lành." Minh Cẩm nheo mắt, cười vui vẻ.

"Sao con biết là một ngày lành?" Tề thị từ phía sau nàng đi tới, giọng nói mang theo một tia ý cười.

"Mẹ." Minh Cẩm quay đầu nhìn Tề thị, khóe môi càng nhếch cao hơn.

"Minh Cẩm khỏe khoắng quá nhỉ, trước nay đều ngủ sớm thức sớm." Phó Duy An cũng đi ra thăm mấy chậu thược dược ông mới trồng. Ngoại trừ ở thư phòng đọc sách, ông dành phần lớn thời gian hầu hạ hoa cỏ.

Minh Cẩm nghe cha khen bèn nghĩ thầm, đó chính vì nàng luôn là một cô gái tràn đầy năng lượng và không bao giờ mệt mỏi, lên mạng thâu đêm suốt sáng là chuyện bình thường. Đến nơi này mỗi khi mặt trời lặn thì chẳng còn gì làm khiến nàng nghẹn hỏng luôn rồi, trời tối mà cứ lục đục là muốn ăn đòn, vậy khi trời sáng còn không nhanh chóng chạy ra vui vẻ lăn lộn?

"Đây là giống mẹ." Tề thị có chút đắc ý hơi hất cằm, kéo tay Minh Cẩm dặn dò: "Mới ấm hơn một chút, đừng vội đổi sang áo mỏng, xuân che thu lạnh."

Minh Cẩm cười tủm tỉm nhìn Tề thị lo lắng cho mình, nắm tay bà trấn an: "Mẹ sờ tay con nè, ấm lắm mà!"

Tề thị cũng cười, gật đầu dắt tay con gái đi về hướng phòng bếp. Minh Cẩm bưng bữa sáng, đi theo Tề thị tới phòng bà cụ Phó.

Xuân Hương đang quét tước bên ngoài, thấy hai người tới bèn mỉm cười cúi chào: "Tối hôm qua lão thái thái đi tiểu đêm, lúc này vẫn còn ngủ ạ."

Đang nói thì nghe trong phòng có động tĩnh, Xuân Hương vội vào hầu hạ bà cụ rời giường.

Tề thị đưa Minh Cẩm vào hành lễ với bà cụ, hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Tuy rằng Phó gia đã thua xa lúc xưa, hiện tại dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết số người làm trong nhà, nhưng bà cụ Phó vẫn cảm thấy có một đống lễ nghi cần phải giữ, hơn nữa nghiêm khắc tuân thủ -- Phó gia cho dù bần cùng, cho dù xuống dốc thì cũng là dòng dõi thư hương.

Tề thị xuất thân thương hộ không cho là đúng, nhưng trứng chọi đá, thân là con dâu sao có thể thách thức mẹ chồng? Bà chỉ hy vọng tương lai tìm cho con trai Minh Thụy một cô vợ biết nghe lời, có thể trút hết nỗi nghẹn khuất và mệt nhọc bao nhiêu năm, đến lúc đó...

"E hèm." Minh Cẩm thấp giọng đằng hắng, nhắc nhở mẫu thân hiển nhiên đang thất thần.

Tề thị nhanh chóng hoàn hồn, vừa vặn chạm phải ánh mắt dò xét của mẹ chồng, vội vàng cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn.

Trong mắt bà cụ hiện lên một tia bất mãn, chậm rãi hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"

"À." Tề thị xấu hổ không thôi, thật không biết trả lời ra sao.

"Bao lớn rồi, nói năng còn vụng về như vậy." Giọng nói của bà cụ hòa hoãn, nhưng mỗi chữ đều mang chỉ trích: "Trưởng nữ Minh Cẩm đã lớn thế rồi, cô cũng coi như là trưởng bối, ở trước mặt tiểu bối nên chú ý một chút, không thể tùy hứng như trước."

Tề thị miễn cưỡng nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng, cố nặn ra nụ cười: "Ngài nói đúng rồi ạ."

Bà cụ thấy con dâu không cãi lại, tựa hồ có chút hài lòng, lại nói: "Phó gia chúng ta không giống Tề gia, bốn chữ 'Dòng dõi thư hương' đâu phải nói suông. Tuy đang ở trong phòng nhà mình, nhưng chính là chỗ không ai giám sát mới càng phải giữ gìn thật ổn thỏa."

"Là con dâu sơ sót, xin ngài trách phạt." Tề thị bị răn dạy đến phát nghẹn, cười càng mất tự nhiên.

"Trách phạt thì không cần, cô cũng lớn vậy rồi, dù sao cũng phải chừa cho cô chút thể diện trước mặt con cái." Bà cụ liếc một cái về phía Minh Cẩm.

Trong lòng Tề thị thầm mắng, đã làm trò nói đến nước này trước mặt Minh Cẩm, còn chừa thể diện cái đinh gì nữa? Sắc mặt càng thêm khó coi.

Minh Cẩm cung kính đứng cứng ngắt bên cạnh, mặc cho đôi mắt hình viên đạn của bà nội quét tới vẫn không nhúc nhích một tẹo nào.

Bà cụ Phó coi như hài lòng với phản ứng của Minh Cẩm, quay đầu nhàn nhạt bảo: "Cô hãy phân phó phòng bếp, năm nay không cần làm bánh hoa hồng."

Tề thị ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ làm không tốt ạ?"

"Không phải." Vẻ mặt bà cụ càng lãnh đạm: "Hôm qua Minh Lan nói với tôi muốn ăn bánh hoa hồng."

Tề thị nghiến răng, thay con gái cầu tình, "Tuổi con bé còn nhỏ..."

"Đã bắt đầu học hành biết chữ, không còn nhỏ." Giọng bà cụ càng nghiêm hơn, ý cảnh cáo thật đậm: "Xem kiểu cô dạy con gái thế nào kìa!"

Tề thị trầm mặc, bà biết nếu nói gì thêm, sợ là mẹ chồng càng muốn làm trầm trọng, hai năm không thể ăn bánh hoa hồng.

"Con gái thì phải ra dáng con gái," bà cụ dường như bị khơi mào hứng thú, bắt đầu nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích: "Người Phó gia dù có lạnh chết cũng đón gió mà đứng, đói chết cũng không khom lưng! Là cô nương mà có thể tùy tiện đòi ăn hay sao? Tương lai phải gả đi, nếu cứ như vậy làm Phó gia mất mặt, chi bằng đừng xuất giá!"

Thấy Tề thị còn muốn nói gì đó, bà cụ cao giọng quát: "Nếu có ai lại tham ăn thì vả miệng cho ta!"

Mắt Tề thị bắn ra hoả tinh, sắp phải cãi lại thì bị Minh Cẩm nhẹ nhàng kéo một cái mới ngồi xuống lại, cúi đầu hít thở sâu vài cái, dùng hết sức làm cho giọng nói thản nhiên: "Con dâu có một chuyện muốn bàn bạc với ngài."

"Chuyện gì?" Bà cụ khôi phục bình tĩnh, thanh âm cũng hòa hoãn hơn.

"Tuổi Minh Cẩm cũng lớn rồi," Tề thị ngăn chặn lửa giận, thật cẩn thận trình bày: "Con nghĩ đã đến lúc tìm một bà mối hỗ trợ chọn nhà chồng."

Minh Cẩm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, quả nhiên, mẫu thân nhà mình lại muốn đề cập tới vụ này, nhìn sang thấy bà nội bắt đầu đen mặt.

"Minh Cẩm đã sớm định xong hôn sự." Bà cụ Phó xanh mặt gắt: "Cô không cần xen vào."

"Con là mẹ ruột của Minh Cẩm." Tề thị rốt cuộc không nhịn nổi, nỗ lực ép mình không cần lớn giọng quá mức, "Việc hôn nhân này vẫn chưa ai nhắc tới, chẳng lẽ để Minh Cẩm chờ đợi mỏi mòn từng ngày?"

"Cô đang cãi với tôi hay sao?" Bà cụ liếc xéo Tề thị, thanh âm trầm thấp, ánh mắt sắc bén, "Cô là mẹ ruột, chẳng lẽ tôi không phải tổ mẫu ruột?"

"Con dâu không dám, là con nhất thời hồ đồ nói sai lời, ngài đừng chấp." Tề thị vội cúi đầu, lại mềm giọng cười làm lành: "Chỉ là Phó gia chúng ta cũng là nhà có uy tín có danh dự, nếu cứ nuôi khuê nữ trong nhà, mặt mũi cũng khó coi."

"Cô không cần xen vào." Bà cụ nói một cách chém đinh chặt sắt: "Đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ thu xếp."

Tề thị lại thử mở miệng nhưng luôn bị bà cụ Phó đoán trước át giọng, uất nghẹn đến mức mắt đỏ hoe.

Hai người khó khăn lắm mới thoát thân, Tề thị vội vàng đi về hướng thư phòng, Minh Cẩm thấy sắc mặt bà không ổn, cuống quít đuổi theo: "Mẹ."

"Con đừng đi theo." Tề thị nổi giận đùng đùng, càng đi càng nhanh, giọng nói cất cao vài độ: "Về phòng chờ mẹ."

Minh Cẩm hơi hé miệng, bất đắc dĩ dừng bước, nhưng lại lén lút rẽ vào một góc, đi vòng ra cửa sổ sau thư phòng cẩn thận lắng nghe.