Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 30: Phương thuốc bí truyền



Quay về Niêm Mai Các, Từ Tư Uyển an tĩnh ngồi trên giường trà suy nghĩ rất lâu vẫn không thể hiểu rõ thế cục, đành phải phái Đường Du đi điều tra thái y kia.

Bình minh hôm sau, Đường Du đã tra xét đại khái, bẩm báo: "Thái y kia tên Tiền Mậu, đúng là đồng hương của Cẩm bảo lâm, ngoài ra không tra được gì cả. Hắn không có nhiều danh vọng ở Thái Y Viện, cũng không nghe nói có qua lại với nương nương địa vị cao nào. Lần này thái y hoàng hậu nương nương phái đi chiếu cố Cẩm bảo lâm vốn là Trịnh thái y, hắn tận tâm như vậy có lẽ nhờ Cẩm bảo lâm lén lút hỗ trợ."

Nếu thật như vậy, quả là cho người ta yên tâm.

Từ Tư Uyển gật đầu, chỉ nói "Biết rồi", không để ý tới việc này nữa. Nàng an nhàn đọc sách, mắt thấy sắp tới trưa, bếp nhỏ đưa rượu hoa quế và một con cua đã chưng sẵn bỏ trong hộp đồ ăn tới, nàng cầm qua Tử Thần Điện.

Hoa quế và cua hợp dùng cho trước sau trung thu nhất, một năm cũng chỉ có mấy ngày có thể ăn như vậy.

Nếu muốn ăn, cua thì có sẵn nhưng hoa quế thì không còn nữa. Tuy rượu hoa quế, mật hoa quế đều có thể giữ lâu, nhưng thiếu sự hợp mùa, hứng thú cũng giảm phân nửa.

Tới trước Tử Thần Điện, Từ Tư Uyển thấy Sở mỹ nhân ở đây, trong tay cũng cầm hộp đồ ăn đang khách khí nói chuyện với hoạn quan chờ ngoài điện: "... Ta đây về trước, cháo này phải ăn nhân lúc còn nóng, làm phiền công công bẩm báo một tiếng."

Từ Tư Uyển dừng bước, đứng sau an tĩnh nghe.

Trước khi Cẩm bảo lâm có thai, Sở mỹ nhân vốn nổi tiếng dịu dàng trong cung. Sau này Cẩm bảo lâm có hỉ, hai người lại ở cùng một cung, nàng ta ghen ghét, đối đãi với Cẩm bảo lâm khắc nghiệt.

Tin tức như vậy dần lan truyền ra ngoài, gần đây lời đồn nhảm nhí về Sở thị cũng nhiều lên.

Theo Từ Tư Uyển, Sở thị thật sự không cần phải làm vậy. Dù không nhắc tới huyết hải thâm thù của Tần gia, nàng vẫn cảm thấy một nữ nhân không nên vì một nam nhân mà trở nên chanh chua.

Có điều cũng may Sở thị chỉ đối xử với Cẩm bảo lâm như vậy, ở trước mặt mọi người vẫn dịu dàng lễ phép. Hoạn quan kia hiền lành khách khí, thấy Từ Tư Uyển tới, vội hành lễ: "Uyển nghi nương tử an."

Sở mỹ nhân nghe tiếng quay đầu, tươi cười hành lễ: "Uyển nghi tỷ tỷ mạnh khỏe." Nói rồi nàng ta nhìn hộp đồ ăn trong tay Hoa Thần, hòa khí nói, "Nghe bảo hoàng đế đang bận rộn chính sự, không muốn gặp ai, chúng ta tới không đúng lúc rồi."

"Vậy thì không khéo thật." Từ Tư Uyển cũng tươi cười khách khí, nói rồi liền nhìn về phía hoạn quan kia, "Trưa rồi, bệ hạ dù bận rộn cũng nên ăn chút gì đó. Làm phiền công công vào khuyên một chút."

Nàng chỉ bảo "khuyên một chút", hoàn toàn không nhắc tới việc mình đến, nhưng thật ra nên bẩm cái gì, hoạn quan kia đương nhiên biết. Gã hành lễ, lập tức vào điện.

Sở mỹ nhân vốn muốn cáo lui hơi nhíu mày, ma xui quỷ khiến mà dừng chân, an tĩnh chờ kết quả.

Nàng ta đoán Từ Tư Uyển sẽ bị sập mặt vào cửa, tuy Từ Tư Uyển được sủng ái hơn nàng ta nhưng nàng ta cũng không kém, thời điểm tâm trạng bệ hạ không tốt, giữa họ chẳng phân cao thấp gì.

Nhưng chỉ một lát sau, lại thấy Vương Kính Trung tự mình ra tiếp đón: "Uyển nghi nương tử an, nương tử mau vào đi, sáng nay bệ hạ còn nói trung thu hôm qua không có thời gian quan tâm tới nương tử, sợ nương tử buồn."

"Có lời này của bệ hạ, ta không buồn nữa." Từ Tư Uyển không nhìn Sở thị nữa, tươi cười vào trong điện.

Vào trong, anh vũ thấy nàng trước, kêu lên: "Thiến quý nhân an! Thiến quý nhân an!"

Hoàng đế vốn đang bận, nghe vậy liền ngước mắt, cười nói: "Còn gọi quý nhân, nên dạy nó từ mới rồi."

Từ Tư Uyển nhận hộp đồ ăn trong tay Hoa Thần, lên trước, nói nhỏ: "Thần thiếp bảo bếp nhỏ chưng chút cua, bệ hạ nếm thử xem."

Tề Hiên bật cười, lắc đầu than thở: "Trẫm đang bận đến đau đầu, nào có tâm tư ăn mấy thứ này?"

Hắn là thiên tử, việc ăn, mặc, ở, đi lại đều có cung nhân xử lý thỏa đáng, chỉ có cua chưng này là không được. Thứ nhất nếu cung nhân lột thay, bưng ra sẽ không còn đẹp, khiến người ta không còn hứng ăn; thứ hai nếu cung để nguyên, khi ăn bắt buộc phải tự lột cua, tinh tế thưởng thức mới không thất vọng.

Hắn nghĩ tới phiền phức trong đó, nên cảm thấy thôi.

Từ Tư Uyển lại nói: "Chính vì nghe nói bệ hạ đang bận nên thần thiếp mới muốn khuyên bệ hạ dừng một chút. Ăn thứ này rườm rà, nhưng có thể làm bệ hạ gác mọi việc sang một bên, nghỉ ngơi một lát biết đâu lại có thể nghĩ thông suốt, làm ít công to."

Giọng nàng mềm nhẹ dịu dàng như thê tử hiền huệ tốn hết tâm tư muốn trượng phu nghỉ ngơi một chút.

Hắn khẽ cười, gật đầu: "Được thôi."

Nói rồi hắn lệnh Vương Kính Trung truyền thiện, hắn nắm tay nàng, sải bước vào tẩm điện: "Chúng ta vào trong dùng."

Từ Tư Uyển khẽ cười, không nói chuyện.

Khác bàn chữ nhân to rộng ở nội điện, trong tẩm điện chỉ có một cái bàn tròn, đồ ăn có thể dọn lên cực kỳ có hạn. Nhưng tẩm điện lại ấm áp hơn, dùng bữa sẽ càng giống người nhà ở chung, hòa thuận vui vẻ.

Đến bên bàn tròn, hắn ngồi xuống trước, Từ Tư Uyển đặt đĩa cua và rượu hoa quế lên bàn. Bếp nhỏ còn chuẩn bị cho nàng một hủ tương. Nàng nghĩ nghĩ, cười nói: "Vừa rồi thần thiếp ở ngoài nghe nói Sở mỹ nhân mang cháo tới, hay là bảo cung nhân cũng mang lên, bệ hạ nếm thử xem."

Tề Hiên nhíu mày, tỏ vẻ phiền chán: "Vốn đang phiền lòng, ăn cháo nóng càng khó chịu, vẫn là uống rượu hoa quế của nàng thoải mái."

Dứt lời, hắn tự rót ly rượu, uống một ngụm, rượu ngọt ướp lạnh mang theo hương quế đi vào yết hầu, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Từ Tư Uyển ra hiệu cho Hoa Thần mang hộp đồ ăn đi, cũng ngồi xuống: "Bệ hạ cô phụ ý tốt của Sở mỹ nhân như thế, nếu Sở mỹ nhân biết chắc chắn sẽ đau lòng. Hay bệ hạ cứ cho nàng ta chút mặt mũi đi, coi như là vì Cẩm bảo lâm ở cùng một cung với nàng ta cũng được."

"Cẩm bảo lâm bị sao?"

Từ Tư Uyển cúi đầu, làm như không muốn nghị luận sau lưng người khác, nhưng lại nhẹ nhàng mỉm cười, không mất đi vẻ hiền lành mà nói: "Cẩm bảo lâm không sao. Chẳng qua trong cung nhiều người, tâm tư ai nấy đều dành cho bệ hạ, có khi cảm thấy bị ủy khuất ở bệ hạ, khó tránh cành mẹ đẻ cành con."

Nói đến tận đây, hắn đương nhiên hiểu, liếc nhìn Vương Kính Trung: "Mang cháo tới đây."

Vương Kính Trung đáp "Vâng".

Từ Tư Uyển thấy thế cũng không nhiều lời nữa, từ đầu đến cuối không hề nói Sở thị không tốt.

Đợi cơm trưa đã mang lên, hắn nếm một muỗng cháo liền bỏ sang bên cạnh, sau đó chuyên chú cùng nàng lột cua.

Từ Tư Uyển cúi đầu lột tám chân cua, hắn nhanh hơn nàng một chút, nàng còn chưa lột xong, một cái muỗng đồng đã đút đến bên miệng. Nàng ngẩn ra một giây, liền há miệng ăn, mới phát hiện trong muỗng là gạch cua.

Nàng mỉm cười, hai mắt sáng ngời. Hai chân cua còn lại không lột nữa, nàng cũng cầm muỗng nhỏ, đút cách cua của mình cho hắn ăn.

Ở chung như vậy tất nhiên khiến người ta say mê, bầu không khí trong điện vô cùng thoải mái. Nàng dựa vào vách tường ăn cua, vừa tùy ý hỏi: "Vừa qua trung thu, bệ hạ phiền lòng chuyện gì vậy?"

Nói rồi, nàng lặng lẽ quan sát hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng dò hỏi như vậy, trước đây dù hắn phiền loạn thế nào, chỉ cần cảm thấy sự việc có liên quan tới tiền triều, nàng sẽ không hỏi tới.

Hắn thở dài: "Nhược Mạc Nhĩ Quốc dã tâm bừng bừng, trước đây mỗi lần yết kiến đều bất kính, trẫm lệnh Hồng Lư Tự lập uy, miễn cưỡng trấn áp họ. Hiện giờ đặc phái viên tới, không ngờ lại lật lọng, trong việc tiến cống ăn nói hàm hồ, đúng là khiến người ta bực bội."

"Việc như vậy không thể tránh khỏi." Từ Tư Uyển nhẹ giọng, "Bệ hạ và chư vị đại nhân bình tĩnh thương lượng đối sách là được, nếu tức giận ảnh hưởng long thể, để Nhược Mạc Nhĩ Quốc kia biết cũng sẽ không áy náy."

Nàng chỉ khuyên một câu, nghe qua không có gì ảnh hưởng, cũng không tham dự chính sự, chỉ có ý quan tâm hắn.

Hắn "Ừ" một tiếng, nhấp một ngụm rượu.

Nàng cũng bưng chén rượu lên, lại gần chạm chén cùng hắn: "Thần thiếp nguyện thánh thể bệ hạ an khang, ăn ngon ngủ yên."

Hành động này cực kỳ giống tiểu hài tử lo cho người nhà lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể hứa nguyện mà thôi.

Hắn bật cười: "Tối nay trẫm tới Niêm Mai Các, nàng phải cho trẫm ăn ngon ngủ yên đấy."

"Không được." Nàng nhướng mày, "Nguyệt sự của thần thiếp còn chưa qua, bệ hạ đổi nơi khác 'ngủ ngon' đi."

"Không cần." Hắn phản bác, "Trẫm thích đợi với nàng hơn."

Thật giống tiểu hài tử chơi xấu.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, buổi tối đương nhiên thuận theo ý hắn, ở Niêm Mai Các ngoan ngoãn chờ đợi.

Bọn họ ngồi dưới hành lang trong viện, trăng sáng trên cao, nàng ngâm thơ tỏ lòng tương tư. Hắn bỗng có hứng thú, lấy kiếm múa cho nàng xem. Nàng tươi cười nhìn, trong mắt tràn ngập kinh hỉ, thỉnh thoảng còn khen ngợi.

Qua một khắc, hắn thu kiếm, quay lại hành lang. Nàng theo bản năng đứng dậy chạy tới, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán hắn.

Trăng sáng chiếu lên nụ cười của nàng, hắn chăm chú nhìn, nắm tay nàng, cúi đầu hôn lấy.

Tay nàng hơi rụt rụt, e lệ đỏ mặt: "Vào phòng đi." 

Hắn gật đầu, cùng nàng vào trong.

Nàng sai người mang rượu hoa quế mát lạnh tới, thật ra cuối thu không nên tham lạnh, nhưng hắn vừa múa kiếm xong, uống vào nhất định thoải mái.

Nàng muốn hắn lúc nào cũng hài lòng ở chỗ nàng, còn về những lời quan tâm thánh thể treo bên miệng coi như kết thúc tình nghĩa, không cần phải làm sẽ khiến phiến lòng, ngược lại tốn công vô ích.

Dù sao nàng cũng không hề thật sự tốt với hắn.

Vào đêm, nàng như nữ hài tham luyến tình cảm ôm cánh tay hắn đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi hắn rời giường nàng cũng tỉnh, hắn vẫn theo thường lệ dẫn cung nhân sang sương phòng thay y phục rửa mặt, cứ để nàng tham ngủ.

Thật ra nàng vừa đi nàng liền mở mắt, lạnh lùng nhìn hoa văn trên màn che, muốn cười.

Có rất nhiều phi tần trong cung tận tâm hầu hạ hắn, nàng là một trong số đó, cũng không phải một trong số đó.

Nàng muốn hắn cảm nhận sự nhu tình vô hạn của mình dành cho hắn, nhưng cũng muốn hắn thông cảm cho sự săn sóc của nàng.

Nếu không, người chịu vì hắn làm mọi thứ nhiều như vậy, không có người này cũng có người tiếp theo, với hắn mà nói có gì khác biệt? Chỉ khi khiến hắn trả giá vì nàng, hắn mới khó dứt bỏ, cảm thấy nàng đặc biệt.

Nàng nằm đến khi hắn khởi giá rời đi. Chờ hắn đi rồi, nàng xuống giường rửa mặt chải đầu dùng bữa, dùng xong bữa sáng liền ra ngoài, tới Doanh Vân Cung gặp Oánh quý tần.

Tạm thời không nhắc tới tính tình Oánh quý tần ngay thẳng là thật hay giả, nhưng thích xem náo nhiệt là thật. Hôm ấy sau khi nàng đưa Cẩm bảo lâm tới gặp, thỉnh thoảng gặp chuyện thú vị Oánh quý tần đều kể nàng nghe, nàng luôn tỏ vẻ hứng thú, hai mắt sáng bừng.

Chuyện thú vị hôm nay đương nhiên là khi rời giường hoàng đế "thuận miệng" nói muốn Sở mỹ nhân rời khỏi Diêu Tư Cung.

"Muội làm?" Oánh quý tần đang nằm trên giường mỹ nhân, nghe thế lập tức ngồi bật dậy.

Từ Tư Uyển ngồi trên ghế thêu bên cạnh, nhấp ngụm trà: "Thần thiếp không làm gì cả, chỉ khuyên bệ hạ nhớ tới điểm tốt của Sở quý nhân, tránh cho Cẩm bảo lâm chịu ủy khuất mà thôi."

"Cái miệng này của muội..." Oánh quý tần cười nhạo, "Ta thích, ta thích nghe mấy chuyện vui như vậy. Ha ha, cô nương hiền huệ ai mà không thích, nhưng Sở mỹ nhân kia giả hiền huệ, bắt nạt kẻ yếu, nên có người dạy nàng ta biết nặng biết nhẹ."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Thần thiếp cũng muốn nghe chuyện vui của nương nương."

"Cái gì?" Oánh quý tần nhìn nàng, "Chuyện vui gì?"

Từ Tư Uyển cúi người tới gần nàng ta: "Trước gia yến hôm qua Ngọc phi đã tới Tử Thần Điện gặp bệ hạ trước, sao nương nương còn tới?"

"À, việc này sao?" Oánh quý tần cười duyên, "Ai bảo nàng ta gây chuyện trước? Hai ngày trước nàng ta biết rõ bệ hạ sẽ tới chỗ ta, thời điểm dùng bữa tối lại vội vàng đi gặp bệ hạ, đương nhiên cứ thế mà ở lại Tử Thần Điện."

Đây là thủ đoạn nhỏ phổ biến trong cung.

Từ Tư Uyển sửng sốt: "Chỉ vì việc này?"

"Đúng vậy? Sao thế? Có gì khó hiểu à?"

"Không phải khó hiểu, chỉ là..." Nàng cười khổ, "Nương nương làm vậy hình như chẳng được ích lợi gì."

Hai người cùng làm bạn giá ở Tử Thần điện không khỏi sẽ cùng xấu hổ, người khó chịu chỉ sợ không chỉ một mình Ngọc phi.

Oánh quý tần nhún vai: "Ta không được lợi gì, nhưng Ngọc phi cũng không đẹp mặt, chỉ thế thôi ta đã thống khoái." Thấy sắc mặt Từ Tư Uyển phức tạp, nàng ta bật cười, "Ta biết, có phải muội vẫn cảm thấy việc này mất thể diện đúng không? Mấy chuyện thể diện thật ra chỉ có tiểu thư khuê các các muội cân nhắc. Ngày xưa ta là vũ cơ, muội có biết vũ cơ là gì không?"

Từ Tư Uyển đương nhiên biết vũ cơ là gì, nhưng nghe nàng ta hỏi vậy, cũng biết nàng ta có ý khác, liền hỏi theo: "Là gì?"

"Vũ cơ, nếu không phải hiện giờ là cung tần của thiên tử, khiến người ta không thể không gọi ta một tiếng nương nương, ta đây chỉ là thú vui cho người trong cung, chính là kỹ nữ mà nam nhân hay nhắc tới! Đã là kỹ nữ, ta cần gì thể làm gì, cứ sống vui vẻ là được. Ngọc phi tưởng vị phân của ta thấp hơn nàng ta nên phải nén giận, nằm mơ đi!"

"..." Từ Tư Uyển nhất thời không còn gì để nói.

Cho dù trước đây nàng từng tới thanh lâu, chứng kiến rất nhiều trường hợp dơ bẩn, bản thân cũng không thanh cao thoát tục, nhưng nàng dù sao vẫn trưởng thành trong nhà hào môn hiển hách, thật sự không thể nói ra hai chữ "kỹ nữ".

Im lặng một lúc lâu, nàng lại hỏi: "Chỉ vì chuyện này."

"Đúng vậy? Muội cho rằng ta có thâm ý gì à?"

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi: "Thần thiếp cho rằng vì biết Ngọc phi tính kế hài tử trong bụng Cẩm bảo lâm, nương nương không muốn nàng ta quá thân cận với bệ hạ nên đi phá rối."

"Vậy muội đúng là tổ tông tính kế rồi." Oánh quý tần chậc lưỡi, lắc đầu, "Có mệt không chứ? Ngọc phi có cướp được hài tử hay không liên quan gì hay ta, chỉ cần nàng ta không trêu chọc tới ta, ta sẽ mặc kệ."

Nói rồi, nàng ta duỗi tay lấy nho, bỗng ý thức một vấn đề: "Muội tâm tư nhiều như vậy, đuổi Sở mỹ nhân ra khỏi Diêu Tư Cung có phải có tính toán gì khác không?"

"Kha khá." Từ Tư Uyển thản nhiên thừa nhận, "Thần thiếp không biết kẻ đứng sau rốt cuộc đang tính toán điều gì, cũng không biết nhằm vào ai, chỉ biết tuy Sở mỹ nhân và Cẩm bảo lâm không hợp nhưng đều hay qua lại với Ngọc phi, cho nên mới muốn tách họ ra, xem họ sẽ có phản ứng gì."

"À..." Oánh quý tần trầm ngâm, "Nếu không vui là thật thì thôi, nếu là giả, nguyên nhân vở kịch có thể mượn việc này tra rõ ngọn ngành không?"

"Chắc là được." Từ Tư Uyển gật đầu.

"Thú vị." Oánh quý tần chớp mắt, "Ta đây giúp muội làm loạn thế cục."

Từ Tư Uyển nhíu mày: "Làm loạn thế nào?"

"Lựu Hoa." Oánh quý tần gọi đại cung nữ tới, "Lời Thiến uyển nghi vừa nói, ngươi nghe thấy rồi chứ? Truyền tin tức ra ngoài, cứ nói hại Sở mỹ nhân dọn ra khỏi Diêu Tư Cung là ta nhiều lời trước mặt bệ hạ."

"Vâng." Lựu Hoa nhận lệnh.

Oánh quý tần cười cười, nhắc nhở Từ Tư Uyển: "Muội nghe nói cái gì thì nhớ tới kể ta nghe. A, trước đây trong cung ít người, ta luôn có thể hầu hạ bên cạnh bệ hạ, ngày tháng trôi qua vô cùng nhanh. Bây giờ thì thật nhàm chán, chỉ có thể tự tìm thú vui. Muội muốn làm gì, nhớ dẫn ta theo chơi cùng."

"Vâng." Từ Tư Uyển bật cười, "Thần thiếp nhớ rồi, nương nương yên tâm."

Hôm đó nàng ở Doanh Vân Cung dùng xong cơm trưa mới về, trên đường về nhớ tới lời Oánh quý tần nói, nàng cứ không nhịn được mà muốn cười.

Ngay cả Hoa Thần cũng nói: "Lúc trước nô tỳ còn nghi ngờ tính tình Oánh quý tần, bây giờ thì càng ngày càng cảm thấy không giống giả.

"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, "Như vậy mới tốt, cho dù không cùng suy nghĩ nhưng có thêm người nói chuyện cũng không tệ."

Huống chi thật ra Oánh quý tần có thể cùng tính kế với nàng.

Trông Oánh quý tần có vẻ lười biếng, không thích tính kế, nhưng không phải không biết tính kế. Thường ngày nàng nói với Oánh quý tần cái gì, Oánh quý tần luôn lập tức hiểu ra, cũng có thể giống nàng đi một bước xem một bước, đồng thời cũng là người vì xem náo nhiệt mà trả chút giá. Nếu ép nàng nói Oánh quý tần là dạng người gì, đại khái có thể dùng từ "thông minh nhưng lười biếng" để hình dung.

Người như vậy trước đây Từ Tư Uyển chưa từng gặp, ở chung rồi mới cảm thấy không tệ. Nếu sau này có thể không trở mặt, nàng cũng vui khi có thêm bằng hữu.

Khoảng thời gian kế tiếp bình tĩnh trôi qua, trong cung nhất thời chỉ thấy tranh sủng tầm thường, không có phong ba gì. Trong trăm hoa khoe sắc, Ngọc phi vẫn là người xuất sắc nhất. Trước đây Từ Tư Uyển còn tính ngang tài ngang sức với nàng ta, nhưng lâu dần vẫn có thể nhìn ra tình cảm giữa Ngọc phi và hoàng đế sâu đậm, thậm chí gần đây vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ Quốc, Hồng Lư Tự được trọng dụng, trùng hợp Ngọc phi có hai đường huynh làm quan ở đó, điều này khiến nàng ta càng phong cảnh vô hạn.

Trong lúc này, Từ Tư Uyển lén lút qua lại với cả Oánh quý tần và Ngô sung hoa, thỉnh thoảng cũng có lui tới với Cẩm bảo lâm. Có điều sau khi Oánh quý tần giúp đỡ nàng vấn đề của Sở quý nhân, nàng trở nên thân thiết với Oánh quý tần hơn một chút, trong mười ngày đã có ba bốn ngày chạy tới chỗ Oánh quý tần ngồi chơi.

Vào tháng chín, thời tiết mát mẻ thêm một chút, Cẩm bảo lâm đã có thai khoảng năm tháng, bụng nhỏ hiện hình.

Nàng ta hay mệt mỏi, ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng rảnh rỗi Oánh quý tần sẽ đi thăm nàng ta.

Hôm nay, Từ Tư Uyển lại tới Doanh Vân Cung, đúng lúc gặp Cẩm bảo lâm mới đi. Nàng vào tẩm điện, Oánh quý tần đang ngồi trên giường trà đọc gì tới, thấy nàng liền vẫy tay: "Tới đúng lúc lắm, ta có thứ hay cho muội."

"Cái gì?" Từ Tư Uyển hiếu kỳ, tới bên giường trà ngồi xuống mới thấy trên bàn có hai tờ giấy, một là phương thuốc, một là tranh vẽ một người.

Oánh quý tần nói: "Cẩm bảo lâm mang tới, nói phương thuốc của Tiền thái y có thể giúp nữ tử có thai, nàng ta nhờ phương thuốc này mới hoài long tự." Dứt lời, Oánh quý tần đẩy hai tờ giấy tới trước mặt Từ Tư Uyển, hào phóng nói, "Muội cầm dùng đi. Hiện giờ hai chúng ta đều không so bằng Ngọc phi, nhưng trong lòng bệ hạ có muội, nếu muội sinh một đứa con ngài ấy chắc chắn cao hứng, chúng ta sẽ vượt mặt Ngọc phi."

Lời trong lời ngoài vẫn đang tranh cao thấp với Ngọc phi.

Từ Tư Uyển nhíu mày: "Sao tỷ tỷ không dùng? Tỷ tỷ đã là quý tần, nếu có thai, phi vị dễ như trở bàn tay."

"Ta lười sinh con." Oánh quý tần bĩu môi, "Mang thai mệt lắm, không ăn uống được gì, ngủ cũng không ngon giấc. Hơn nữa muội có thân phận gì, ta có thân phận gì? Nếu muội sinh con, ngoại trừ long tử phượng tôn muội còn có Từ gia chống lưng, tiền đồ vô lượng. Nhưng nếu ta sinh con, nam hài có lẽ còn có thể làm một vương gia nhàn tản, sinh nữ nhi nói không chừng phải đưa đi hòa thân, nếu thế thảm biết chừng nào! Ta không tạo nghiệt này đâu."

"Tỷ tỷ nghĩ thoáng thật." Từ Tư Uyển cẩn thận nhận tờ giấy, "Vậy muội xin nhận. Nếu sau này thật sự có được một đứa con, muội sẽ bảo nó gọi tỷ tỷ một tiếng mẫu phi, là chỗ dựa của tỷ tỷ.

"Được đó." Oánh quý tần không khách khí với nàng, cười nói, "Nếu con của muội chịu gọi ta là mẫu phi, mọi thứ của ta đều cho nó. Chỉ cần không ném hài tử cho ta nuôi, muốn gì cũng có thể thương lượng."

Oánh quý tần nói chuyện cứ như Từ Tư Uyển đã có thai, Từ Tư Uyển lẳng lặng nghe, duy trì nụ cười ngoài mặt, trong lòng lại thầm tính toán hai tờ giấy kia.