Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 49: Cẩm tần



Bình minh hôm sau, Cung Chính Tư đưa hồ sơ vụ án đã sửa sang xong tới Tử Thần Điện. Án mạng như vậy luôn kết thúc rất nhanh nhưng hồ sơ không hề sơ sài. Tuy vậy, hoàng đế bận rộn chính sự, cũng không có lòng xem kỹ, vì thế do Vương Kính Trung tóm tắt lại bẩm tấu lên.

"Di thư kia Cung Chính Tư đã kiểm tra, quả thật do tự tay Cẩm bảo lâm viết. Lời Ninh Nhi nói cũng là thật, các cung nhân cùng hầu hạ Cẩm bảo lâm xuống giường đều có thể làm chứng. Hôm qua, Cẩm bảo lâm không chỉ muốn tìm xiêm y cũ, còn cẩn thận chải chuốt. Các cung nhân nói đã lâu rồi nàng ta không trang điểm tỉ mỉ như vậy, có lẽ là biết bản thân có tội, cho nên chán nản. Trừ những việc này ra, còn có..." Gã dừng một chút, "Cung Chính Tư tra xét sổ sách của Cẩm bảo lâm theo thường lệ, phát hiện Cẩm bảo lâm thất sủng đã lâu, tiêu sài vốn đã không dư dả, gần đây lại bỗng ban thưởng cho cung nhân nhiều lần, tuy mỗi lần thưởng đều không nhiều lắm, nhưng cộng tất cả lại cũng khoảng tám mươi lượng bạc. Cung Chính Tư đã kiểm tra số tiền còn dư trong phòng Cẩm bảo lâm, tiền thiếu cũng trùng khớp với khoản này."

Tự tay viết thư tuyệt mệnh, trang dung giống xưa, ban thưởng cho cung nhân... Những việc này do một người muốn chết làm hoàn toàn không kỳ lạ.

Bởi vậy có thể thấy Cẩm bảo lâm đã muốn chết từ lâu. Vương Kính Trung không khỏi thổn thức, thổn thức hồng nhan bạc mệnh, cũng thổn thức Thiến uyển nghi không hề phát hiện việc này, không chỉ vô duyên vô cớ khuyên nhủ Cẩm bảo lâm, cuối cùng còn bắt gặp cảnh đáng sợ đó.

Hoàng đế không tỏ thái độ gì trước việc này, hắn vẫn ngồi trước án thư xem tấu chương, ánh mắt không hề có chút gợn sóng, chỉ nói: "Biết rồi."

Cùng lúc này, Từ Tư Uyển đang ở Trường Thu Cung nhàn nhã uống trà. Giao thoa giữa nàng và Hoàng Hậu không tính là nhiều, nhưng mỗi khi Hoàng Hậu có phân phó gì, nàng luôn duy trì dáng vẻ nghe lệnh.

Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu nhưng phượng thể gầy yếu, Ngọc phi thân là sủng phi từ lâu đã có nhiều bất kính. Xuống chút nữa đều là người có tính tình như sủng phi Oánh quý tần, tuy không dã tâm bừng bừng như Ngọc phi nhưng cũng thường xuyên khiêu khích uy nghiêm của Hoàng Hậu, không có quá nhiều cung kính. Mà gần đây có thêm Sở Thư Nguyệt được sủng lại là người của Ngọc phi, cho dù kính cẩn thủ lễ, Hoàng Hậu cũng không thích.

Cứ thế tính xuống, có lẽ Từ Tư Uyển là người Hoàng Hậu thuận mắt nhất trong các sủng phi. Mỗi lần nàng một mình tới Trường Thu Cung bái kiến, Hoàng Hậu luôn dùng trà ngon tiếp đãi.

Hiện giờ mới xảy ra chuyện của Cẩm bảo lâm, Hoàng Hậu gặp Từ Tư Uyển, không khỏi hỏi han một phen, bảo nàng có lòng tốt lại gặp kết quả như vậy, dặn dò nàng phải nghĩ thoáng một chút, chớ vì sự hồ đồ của người khác mà ảnh hưởng tới chính mình.

Nhắc tới việc đó, Từ Tư Uyển cũng thổn thức: "Ngày xưa trong nhà dạy dỗ thần thiếp, nói rằng 'gia hòa vạn sự hưng'. Gần đây thần thiếp thường xuyên đi thăm Cẩm bảo lâm, nửa là vì một việc nhịn chín việc lành, không muốn nàng ta ngày ngày điên cuồng; nửa cũng là vì thật lòng tốt cho nàng ta, lòng nghĩ oan gia nên giải không nên kết. Dù sao chuyện xưa cũng qua lâu rồi, có lẽ nàng ta sẽ buông bỏ tâm sự, xóa bỏ hiềm khích với thần thiếp, lại không ngờ..." Nói dừng một chút, nàng chậm rãi lắc đầu, "Có điều người đó cũng đã qua đời. Nương nương nói đúng, nàng ta là kẻ hồ đồ, cho dù thần thiếp đau buồn nhưng vẫn phải tự trân trọng chính mình, không thể để bệ hạ và nương nương phiền lòng."

Hoàng Hậu tươi cười ôn hòa, nhấp ngụm trà: "Thật ra nếu không có câu 'người chết lớn nhất', bổn cung đúng là có hơi bực Cẩm bảo lâm. Nàng ta hồ đồ quá rồi! Trước đây rõ ràng là người có thai, lại dám liều mạng an nguy của long tự mà hại muội. Hiện giờ bệ hạ muốn nàng ta ăn năn, nàng ta không biết hối cải thì thôi, còn chết cho xong việc, hoàn toàn không sợ liên lụy tới nhị hoàng tử và nhà mẹ đẻ của mình."

Nghe đến đây, Từ Tư Uyển đứng dậy rời chỗ ngồi, hành lễ với Hoàng Hậu: "Nói tới việc này, thần thiếp có một yêu cầu quá đáng."

Hoàng Hậu nhíu mày: "Có chuyện gì? Muội đứng lên rồi nói."

Từ Tư Uyển lại không hề đứng dậy, chỉ ngẩng đầu: "Phi tần tự sát là tội lớn, bệ hạ lại không thích Cẩm bảo lâm, sợ rằng sẽ giận chó đánh mèo lên nhà mẹ đẻ nàng ta ngay lúc này. Thần thiếp khẩn cầu hoàng hậu nương nương trần tình giúp nhà mẹ đẻ của Cẩm bảo lâm, cầu xin bệ hạ khai ân, đừng truy cứu, cũng đừng giận chó đánh mèo với nhị hoàng tử."

Hoàng Hậu khó hiểu: "Muội có ý gì?"

Từ Tư Uyển cắn môi: "Thần thiếp nghe nói gần đây vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ Quốc, Hồng Lư Tự cống hiến rất nhiều, hai vị đường huynh của Ngọc phi đều đang làm việc ở Hồng Lư Tự, bản thân Ngọc phi cũng rất được bệ hạ sủng ái. Nếu nghiêm trị Cẩm bảo lâm theo cung quy, nương nương xử lý theo quy tắc, không ai nói được nương nương. Nhưng trong thời điểm như vậy, chỉ sợ điều cần đua không phải ai tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt hơn mà là ai có thể đả động trái tim bệ hạ."

"Bổn cung không hiểu ý uyển nghi."

"Hôm nay thần thiếp trực tiếp bắt gặp thảm trạng của Cẩm bảo lâm, vô cùng hoảng sợ. Bệ hạ là chân long thiên tử, đương nhiên sẽ không nhát gan như thần thiếp, nhưng ngài ấy sẽ nhớ lại quá khứ, niệm tình hài tử, trong lòng chưa chắc đã oán trách. Có điều ngài ấy ở vị trí đó, lại có cung quy áp đặt, đôi khi không tiện lên tiếng khoan dung. Nếu hoàng hậu nương nương có thể thay ngài ấy nói những lời này, chỉ đợi ngài ấy gật đầu, thần thiếp nghĩ... Sẽ tốt hơn việc một mực làm theo quy tắc."

Dứt lời, hai mắt nàng sáng ngời mà nhìn Hoàng Hậu, vẻ ngoài vẫn duy trì bộ dáng kính cẩn.

Hoàng Hậu trầm mặc: "Muội cảm thấy bệ hạ sẽ không vô tình nghiêm trị, muốn cho bổn cung bậc thang này đúng không?" Hoàng Hậu cuối cùng cũng hiểu ý nàng nhưng lại không đồng ý, vẫn thản nhiên bưng chung trà lên nhấp một ngụm, "Đạo lý này không hề sai, trái tim con người dù sao cũng bằng máu thịt, không bàn đến việc bệ hạ tận mắt chứng kiến tử trạng của Cẩm bảo lâm, ngài ấy vốn là người nhớ tình cũ, chưa chắc đã muốn truy cứu sai lầm này. Có điều... Nếu bổn cung đã chấp chưởng lục cung, lễ pháp cung quy không thể do bổn cung lật đổ, bằng không sẽ để người ta mượn chuyện đặt điều, bổn cung không tiện làm người."

"Thật ra nương nương không cần tự mình mở lời." Từ Tư Uyển thấy Hoàng Hậu dần buông lỏng, khẽ cười, "Ngày đầy tháng của nhị hoàng tử thần thiếp cũng từng tới Trường Ninh Cung dự tiệc, thần thiếp nhìn ra được Thái Hậu và Túc thái phi đều thật lòng yêu thương nhị hoàng tử. Mà giữa nương nương và Ngọc phi, Thái Hậu cũng thích nương nương hơn. Nếu nương nương phụng dưỡng Thái Hậu lấy được thêm tình cảm, có lẽ Thái Hậu sẽ đồng ý mở lời thay người. Chỉ cần khi khuyên bệ hạ Thái Hậu có nhắc tới nương nương một câu, bệ hạ sẽ ghi nhớ tâm ý của người, lại không để lộ việc này cho kẻ khác biết."

Nút thắt được nàng giải, Hoàng Hậu suy tư một hồi, nói: "Cứ thế, bệ hạ sẽ biết tâm ý của bổn cung, nhưng vào tai người ngoài thì là bệ hạ nghe Thái Hậu khuyên nhủ vì hiếu đạo, cũng vì gìn giữ tình phụ tử với nhị hoàng tử... Ha ha." Nàng ta bật cười, lần nữa nhìn Từ Tư Uyển, "Thiến uyển nghi, muội quả nhiên thông minh. Từ khi ở Đông Cung bổn cung đã đau đầu vì Ngọc phi, lúc nào cũng suy đoán thánh ý lại không được như mong muốn."

Từ Tư Uyển dịu ngoan cúi đầu: "Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, việc cần lo rất nhiều nên mới không có chút tâm tư này thôi. Hậu cung được hoàng hậu nương nương xử lý gọn gàng ngăn nắp, thần thiếp và Ngọc phi có thể an tâm làm sủng phi đương nhiên phải dụng tâm vào vấn đề đối nhân xử thế."

Lời này có vẻ phân biệt "Hoàng Hậu" và "sủng phi" một cách rõ ràng, thật ra là đang đề cao Hoàng Hậu, ngụ ý nếu không có Hoàng Hậu hiền đức thì không có ngày lành của sủng phi như họ.

Hoàng Hậu hài lòng, duỗi tay đỡ nàng đứng dậy: "Bổn cung hiểu rồi." Dứt lời, nàng ta nghiêng đầu, lệnh Thính Cầm, "Hai ngày trước Thái Hậu bới bản thưởng lư hương lưu li bảy màu, ngươi mang ra đây, bổn cung tặng Thiến uyển nghi."

Thính Cầm lĩnh mệnh hành lễ.

Từ Tư Uyển vội nói: "Thần thiếp chỉ dùng tới mồm mép, không nhận nổi lễ vật này."

"Khách khí cái gì, cứ cầm đi dùng là được." Hoàng Hậu khẽ cười, "Đây đều là đồ không đáng nhắc tới, mang tới niềm vui cho con người là công dụng của nó. Chờ muội sau này được phong lên quý tần, thành chủ vị một cung, bổn cung sẽ còn ban thưởng thêm."

Từ Tư Uyển không từ chối nữa, hành lễ: "Tạ nương nương."

Cứ thế qua hai ngày, hoàng đế hạ chỉ, truy phong Cẩm bảo lâm lên từ tứ phẩm tần.

Trong ý chỉ không nhắc tới việc nàng ta tự sát phạm tội lớn, chỉ nói bệnh chết, do vậy người nhà không phải gặp họ. Lục cung lan truyền việc này do Thái Hậu nể mặt nhị hoàng tử nên đi khuyên hoàng đế.

Mọi người trong cung không khỏi thổn thức, mỗi khi rảnh rỗi thường thích tụ tập trò chuyện. Từ Tư uyển cũng vậy, nàng gọi Tư Yên và Oánh quý tần cùng đến cung của Ngô sung hoa uống trà, Ngô sung hoa than thở: "Ai sinh con thường đều có thể có được tần vị. Hiện giờ nàng ta chết rồi mới được truy phong, còn phải nhờ hài tử mới có được, nữ nhân trong cung này..." Nàng cười khổ lắc đầu, "Đúng là tôn quý nhất, cũng không đáng tiền nhất."

Từ Tư Uyển nghe vậy vội khuyên: "Nương nương đừng nghĩ vậy. Cẩm tần rơi vào kết cục này ba phần vì lòng người lạnh lẽo, bảy phần vì gieo gió gặt bão. Hai vị công chúa dưới gối nương nương đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, Thái Hậu và bệ hạ cũng biết, chắc chắn sẽ không đánh đồng người với nàng ta."

Tư Yên cũng gật đầu phụ họa: "Đúng thế. Trong thiên hạ này luôn có kẻ ác, chúng ta không thể vì kết cục thê lương của kẻ ác mà than thở. Trước giờ nương nương không dính vào thị phi, thật sự không cần người hồ đồ như vậy mà một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ."

Tô Hoan Nhan ở bên cũng khuyên vài cầu tương tự Tư Uyển và Tư Yến.

Oánh quý tần lại vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng kia, nghe xong chỉ xua tay: "Người đọc nhiều sách hay nói đạo lý luôn thế, chỉ một câu đã có bảy tám thành ngữ. Ta đây không nhiều từ ngữ như các ngươi, chỉ có một lời, nói ra chắc chắn sẽ giúp sung hoa tỷ tỷ hết buồn." Không hỏi Ngô sung hoa có muốn nghe hay không, nàng tiếp tục, "Vị phân như tần vị, phi vị, thậm chí quý phi, hoàng hậu, chỉ cần là truy phong, với ta đều không đáng tiền, chỉ có làm tâm trạng người sống bình yên mà thôi. Bản thân đã vào quan tài rồi thì còn biết gì? Vị phân chôn theo dù cao bao nhiêu cũng là uổng phí. Cho nên vị phân khi còn sống mới là quan trọng. Sung hoa tỷ tỷ chỉ mới hơn hai mươi đã là từ tam phẩm sung hoa, hơn nữa còn có hai vị công chúa. Chỉ cần tỷ tỷ không phạm lỗi lớn, trong cung sẽ không có ai dám lơ là tỷ tỷ, ngay cả bệ hạ và Thái Hậu cũng cho tỷ tỷ ba phần mặt mũi. Đời này tỷ tỷ sống được một ngày thì cứ hưởng phúc một ngày, cơm ngon rượu say, vàng bạc châu báu không thiếu! Buồn rầu vì chuyện của Cẩm tần, ta thấy không đáng."

Oánh quý tần nói chuyện quá thẳng thắn khiến tâm trạng mấy người ở đây đều trở nên phức tạp. Nhưng ngẫm lại cũng phải thừa nhận nàng ấy nói đúng.

Phi tần hậu cung đa số xuất thân cao, không ai nói chuyện ra vấn đề tiền tài chi phí, nghe có vẻ thô tục. Nhưng đám tiểu thư lớn lên trong cẩm y ngọc thực như các nàng có mấy ai thật sự không để ý tới mấy thứ thô tục đó chứ? Tuy Oánh quý tần nói chuyện không văn chương nhưng lại có khả năng khuyên rất nhiều người.

Ngô sung hoa chỉ vào nàng, bật cười: "Trước đây không thân ta đúng là biết muội khi nói chuyện sẽ thế này. Bầu không khí nhớ thương cũng bị muội thổi bay rồi."

"Cẩm tần có gì đáng để nhớ thương?" Oánh quý tần híp mắt khinh thường, "Năm trước vì nàng ta, thần thiếp thiếu chút phải thương tiếc cho Thiến uyển nghi. Đôi mắt của thần thiếp không nhìn xa, cũng không hiểu nhiều đạo lý, chỉ biết phân biệt xa gần thân sơ, một khi hại người một nhà của mình, kẻ đó chính là kẻ thù của thần thiếp, nàng ta chết rồi thần thiếp còn vỗ tay trầm trồ. Hôm nay tới chỗ sung hoa tỷ tỷ chẳng qua là để dự náo nhiệt thôi, nếu tỷ tỷ sầu bi vì nàng ta, thần thiếp xin cáo lui trước." Dứt lời, nàng ấy liền đứng dậy.

Ngô sung hoa bật cười, vội gọi nàng ấy: "Đừng đi đừng đi, chúng ta không nhắc tới nàng ta nữa. Bản thân cũng không có tình cảm gì, không đáng chọc muội tức giận."

Từ Tư Uyển rời ghế trực tiếp giữ tay nàng ấy: "Vốn đang khuyên sung hoa tỷ tỷ yên tâm, còn tỷ sao lại tự làm mình nóng nảy thé hả? Đừng giận nữa, muội còn muốn xem bài khiêu vũ mới của tỷ tỷ đấy!"

Theo những lời này, mấy người ngồi ở đây liền mồm năm miệng mười nâng nàng ấy lên. Ngay cả hai tiểu công chúa cũng nổi hứng, chạy tới bắt lấy tay áo rộng bay bay của Oánh quý tần, trông mong ngẩng đầu: "Quý tần nương nương biết khiêu vũ à? Con muốn xem con muốn xem!"

Oánh quý tần không thể từ chối sự nhiệt tình như vậy, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Nàng ấy lệnh Lựu Hoa đi truyền một vài nhạc sư tới, đồng thời chuẩn bị một thanh kiếm.

Lúc này, mọi người mới biết điệu nhảy mới của Oánh quý tần là một bài kiếm vũ. Kiếm vũ tuy khó học nhưng lại kinh diễm, nếu do nữ tử múa, dịu dàng và sắc bén hòa quyện. Oánh quý tần lại xinh đẹp, đương nhiên khiến người ta không thể rời mắt.

Do vậy, không có gì bất ngờ khi điệu múa này lọt vào mắt xanh hoàng đế.

Khi đó vừa qua thất đầu của Cẩm tần, tuy hoàng đế không có tình cảm với nàng ta nhưng vẫn nghe Thái Hậu khuyên mà đi thăm nhị hoàng tử.

Từ Tư Uyển đi cùng, trên đường về Tử Thần Điện đi ngang hồ Thái Dịch, họ bắt gặp tư thế oai hùng hiên ngang của nữ tử khi múa kiếm. Hắn như bị mắc câu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ngơ ngẩn.

Từ Tư Uyển tươi cười khen ngợi: "Thần thiếp chưa từng thấy Oánh quý tần múa, không ngờ lại có hào khí như vậy."

"Ừ." Hắn hít sâu một hơi.

Không cho hắn do dự, nàng đã kéo hắn đi về phía trước. Oánh quý tần đang múa hăng say, không hề biết về sự xuất hiện của thánh giá. Nhóm nhạc công lại quay lưng về phía này, cũng không hề hay biết.

Điệu múa kết thúc, Oánh quý tần lau mồ hôi trên trán, quay đầu, lập tức quỳ xuống như vừa bừng tỉnh trong mộng: "Bệ hạ thánh an."

Từ Tư Uyển liếc nhìn hắn rồi đi thẳng tới chỗ Oánh quý tần: "Tỷ tỷ múa đẹp quá." Vừa nói, nàng vừa nắm tay nàng ấy, giật mình hỏi, "Sao tay lại lạnh như vậy?"

Oánh quý tần khẽ cười: "Cả người đầy mồ hôi, gió thổi qua liền thấy lạnh."

"Đừng để bị phong hàn." Từ Tư Uyển lộ vẻ lo lắng, suy nghĩ một hồi, thoáng quay đầu, "Bệ hạ, mấy hôm nay thần thiếp không ra ngoài, còn muốn đi dạo thêm lát nữa. Bệ hạ đưa tỷ tỷ về Doanh Vân Cung trước được không?"

Lời này như nói thay tiếng lòng của hắn, hắn gật đầu: "Được."

Vừa nói hắn vừa đi tới, nhận lấy áo choàng cung nữ định đưa qua, nhẹ nhàng khoác lên người Oánh quý tần.

Từ Tư Uyển không nói gì, chỉ mỉm cười cúi đầu. Hoàng đế nắm tay Oánh quý tần rời đi, Từ Tư Uyển đợi họ khuất bóng mới đứng dậy, nụ cười vẫn còn trên khóe môi nhưng trong vô hình đã bớt đi sự dịu dàng, thay vào đó là quyến rũ tà mị.

Hoa Thần ở cạnh nhẹ giọng: "Gần đây nương tử có vẻ thích may hỉ phục cho người khác nhỉ?"

Từ Tư Uyển nghiêng đầu: "Sao lại nói vậy?"

"Đầu tiên là bày kế cho Hoàng Hậu, sau đó là giúp Oánh quý tần lấy lại sủng ái. Thật ra nếu nương nương muốn thì vẫn có thể tự làm được."

"Những việc này ta không thể làm." Từ Tư Uyển nhàn nhạt nói, "Chuyện của Cẩm tần ta không tiện mở lời với Thái Hậu nương nương, quạt gió bên tai bệ hạ cũng là đi quá giới hạn. Chỉ có giao cho hoàng hậu nương nương, mọi người mới đều thoải mái."

"Nhưng chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nương tử lại không nói rõ với Hoàng Hậu." Hoa Thần cau mày, lo lắng nhìn nàng, "Nếu nói về vấn đề 'đi quá giới hạn', những tính toán sau này của nương tử e rằng còn đi quá giới hạn hơn việc của Cẩm tần lần này."

"Hết cách rồi." Từ Tư Uyển bất lực thở dài, "Ta cũng muốn cho Hoàng Hậu hiểu tận gốc rễ, nhưng chỉ sợ nếu nàng ta biết rồi sẽ không đồng ý. Nàng ta vốn là người tuân thủ quy tắc, cho nên mới luôn đau đầu vì Ngọc phi. Hơn nữa dưới gối còn có đại hoàng tử, dù thế nào nàng ta sẽ không để Ngọc phi và nhị hoàng tử dính lại với nhau, nàng ta không dám đánh cược."

Về việc dẫn hoàng đế tới xem điệu nhảy mới của Oánh quý tần chẳng qua là chia lợi ích cho tỷ muội mà thôi. Nàng cũng có lợi thế riêng có thể khiến hoàng đế lưu luyến nhưng lại không thể khiêu vũ như Oánh quý tần.

Hiện tại, độc sủng là điều không tốt với nàng. Hơn nữa, Ngọc phi đã đẩy Sở Thư Nguyệt ra, tuy nàng ta không múa đẹp bằng Oánh quý tần, hoàng đế cũng không mặn mà, nhưng nếu có thể khiến thánh sủng dành cho nàng ta bớt đi thì cũng không phải chuyện xấu.

Từ Tư Uyển cứ thế mà thành công rút lui, nhàn nhã về Sương Hoa Cung. Vừa bước vào cửa Niêm Mai Các, liền thấy Lan Huân tới bẩm báo: "Nương tử, Ninh Nhi tới."

Hai mắt Từ Tư Uyển sáng rực: "Tới nhanh thật."

Trước đây, hoàng đế nâng vị phân uyển nghi của nàng từ từ ngũ phẩm đến chính ngũ phẩm vốn là tăng thêm nửa phẩm cho nàng, bên cạnh cũng nên có thêm cung nhân. Nhưng nàng cảm thấy nhân lực đã đủ dùng, hơn nữa khi đó một lòng đối phó Cẩm tần nên không có tâm trạng nghĩ tới việc thêm người.

Hiện tại Cẩm tần đã được hạ tán, cung nhân ở đó không cần trông coi linh cữu cho nàng ta nữa. Từ Tư Uyển cho Thượng Nghi Cục ít tiền, nhờ họ tìm nơi tốt cho họ. Còn về Ninh Nhi, bản thân nàng ấy tới cầu xin, còn với bên ngoài thì chỉ than thở bản thân không cứu được Cẩm tần, muốn tới hầu hạ nàng coi như để giữ chút tưởng niệm.

Trước khi nàng về, Ninh Nhi đã đợi trong phòng rất lâu. Nàng vừa vào phòng, Ninh Nhi liền cung kính cúi đầu: "Uyển nghi nương tử an."

"Đứng lên đi." Từ Tư Uyển ngồi xuống giường trà.

Ninh Nhi đứng dậy.

Nàng thầm quan sát Ninh Nhi vài lần, mấy hôm nay nàng ấy không những không gầy đi, sắc mặt thậm chí còn hơn. Nếu chuyện này bị người khác phát hiện, nhất định sẽ cảm thấy đám cung nhân này nhẫn tâm. Nhưng với Ninh Nhi, Từ Tư Uyển biết đó là vì những điều Cẩm tần đã làm trong quá khứ.

"Sau này ngươi cứ ở lại đây. Ta tạm thời chưa có việc giao cho ngươi, ngươi cứ đi hỗ trợ các tỷ tỷ trong viện đi. Nếu có chỗ nào khó khăn, ngươi cứ việc tới tìm ta, Niêm Mai Các chúng ta không phải chỗ hạ nhân không có quyền lên tiếng, mọi việc đều có thể thương lượng."

Ninh Nhi phấn khích: "Tạ nương tử."

"Còn về bữa ăn thường ngày... Theo quy tắc, cung nhân phải đợi ta ăn xong mới được ăn. Nhưng Niêm Mai Các có bếp nhỏ, nếu ngươi thấy đói, cứ tự tới đó tìm gì đó ăn." Nói rồi, nàng nghiêng đầu dặn dò, "Hoa Thần, Ninh Nhi trước đây ở chỗ Cẩm tần chịu nhiều khổ cực, trông nàng ấy rất gầy. Ngươi quan tâm nàng ấy nhiều một chút."

"Vâng." Hoa Thần nhận lệnh, vẫy tay với Ninh Nhi, "Đi thôi, phòng của ngươi đã được chuẩn bị, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi trước."

Ninh Nhi gật đầu, sau đó hành lễ với Từ Tư Uyển, rời đi theo Hoa Thần.

Hoa Thần ngồi uống trà, thảnh thơi đọc sách. Khi Hoa Thần quay lại, nàng không hề rời mắt khỏi sách, chỉ đưa tay mò mẫm tìm ống trúc cầm mấy thẻ vàng, lấy ra một cái đưa qua: "Đi làm một hoa tai, giống lần trước là được. Vàng còn dư cũng mang về cho ta."

"Vâng." Hoa Thần đáp, đi giao việc này cho Trương Khánh.

Từ Tư Uyển lại tiếp tục một mình đọc sách.

Buổi tối, Đường Du vào phòng, nhíu mà nói: "Bệ hạ ở lại Doanh Vân Cung."

Từ Tư Uyển bật cười: "Oánh tỷ tỷ quả nhiên có bản lĩnh. Mấy ngày trước lười tranh đấu thì thôi, một khi có lòng tranh đấu rồi, thánh sủng chắc chắn là vật nằm trong túi." Nàng suy nghĩ giây lát, "Tìm cách truyền tin này tới tai Sở quý nhân... À đúng rồi, cũng truyền tin này cho kẻ nói chuyện không xuôi tai, việc này nên để họ biết."

Còn về vấn đề Sở Thư Nguyệt có tức giận hay không không quan trọng. Quan trọng là Ngọc phi vừa mất đi Cẩm tần, hiện giờ lại thấy Sở Thư Nguyệt bị Oánh quý tần đoạt mất nổi bật, không biết sẽ bực bội thế nào.

Càng nghĩ, Từ Tư Uyển càng không nhịn được mà nở nụ cười.

Một chiêu đánh bại kẻ thù đương nhiên thống khoái, nhưng khiến đối phương dần gục ngã mới là điều thú vị nhất.

Nàng có rất nhiều thời gian để so tài với Ngọc phi.