Thông tin truyện

Mỹ Nhân Đề Kiếm Xuất Yến Kinh

Mỹ Nhân Đề Kiếm Xuất Yến Kinh
Nguồn: Wattpad.com/user/Huangrilan
Trạng thái: Đang ra
Hãy là người đầu tiên đánh giá!
Thể loại: Cường cường, chủ thụ, cung đình hầu tước, giang hồ ân oán, niên hạ cách 3 tuổi.
CP: Công mỹ nhân điên cuồng, ăn miếng trả miếng x Thụ chưởng môn, thích khoe khoang, như khổng tước xoè đuôi.
Chú thích:
Tên truyện được tác giả tham khảo từ câu thơ "Quân tử tử tri kỷ, đề kiếm xuất Yến Kinh." trích của Đào Tiềm - Đào Uyên Minh.
Dịch thô: Quân tử mang kiếm rời Yến Kinh, nguyện lòng chết vì bạn tri kỷ.

Văn án

“Cứu người thật sự là vô tâm, nhưng yêu người thì là cố ý”.

Năm Tống Thiên Hi đầu tiên,

Chu Diệc Hành là chưởng môn thế nhưng cơ khổ, mê muội đến mức trộm đi bảo bối trấn phái, sau đó trốn chạy khắp nơi.

Trên đường đi còn tiện tay cứu Tô Cửu Duẫn bi mất kí ức.

Không hiểu sao, Chu Diệc Hành lại cứ bám lấy Tô Cửu Duẫn không buông, lý do còn buồn cười hơn là "ngươi đẹp hơn ta." Hơn nữa còn nhất quyết muốn cùng Tô Cửu Duẫn mất trí nhớ đi tìm cố nhân.

Chu Diệc Hành giả nữ nâng cằm Tô Cửu Duẫn: "Tiểu mỹ nhân xinh đẹp, hồng trần ngắn ngủi, thà cứ vui chơi. Ta trông đẹp như vậy, ngươi không động lòng lấy một chút sao?

Tô Cửu Duẫn: "Không đẹp bằng cố nhân của ta."

Chu Diệc Hành: Cố nhân là chính ta mà!

Chu Diệc Hành tự xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm sư, nhưng lúc người khác nỗ lực tu tập kiếm thuật, chưa từng thấy hắn cầm kiếm lên. Cả ngày hắn nhàn nhã dùng quạt phẩy gió, còn học dịch dung trước gương đồng, cố gắng bày ra các loại tư thế.

Đệ tử tiên môn khác: Đó chính là Cửu Hợp phiến đứng thứ ba Bách Binh phổ! Thật là phung phí của trời!

Chu Diệc Hành: Ờ, ta còn có cây kiếm đứng nhất đứng nhì. Nhưng ta không thích, hứng thú của ta là tìm mỹ nhân.

Chu Diệc Hành thiếu nợ Tô Cửu Duẫn, phụ vặt cho y quán để đổi tiền. Nhưng hắn lại ngấp nghé bảo bối của Tô Cửu Duẫn, mỗi ngày đều sinh sự.

"Ta thiếu nợ ngươi, sao có thể đi dễ dàng vậy được." Chu Diệc Hành nói như thế đó.

"Đây không phải ngươi một hai muốn quấn lấy ta sao?" Tô Cửu Duẫn hết sức bất đắc dĩ.

Chẳng ngờ lúc bị nhốt trong mộ, Chu Diệc Hành nhờ vào la bàn phong thủy đại sát tứ phương. Quạt vừa ra đã hạ vô số yêu quái, cứu hết mấy trăm đệ tử tiên môn, trừ mọi tai hoạ.

Tiên môn đệ tử: Không phải ngươi không biết võ công sao?

Chu Diệc Hành: Ta cũng không muốn biết, nhưng khi đó ta là đệ nhất võ lâm. Nhưng mà ta không có hứng thú với võ công, hứng thú của ta là Tô Cửu Duẫn đại mỹ nhân.

Nhiều năm trước, kiếm thuật của Chu Diệc Hành siêu quần, vô số kẻ muốn nhập Sơ Ảnh phái. Mà hắn nhặt thiếu niên lưu vong Tô Cửu Duẫn từ đêm tuyết về, cho y tên họ, dạy y kiếm thuật.

Nhiều năm sau, Tô Cửu Duẫn tặng hắn khoá trường minh dùng dương thọ của bản thân làm vật dẫn.

***

Nhiều năm trước, Chu Diệc Hành trở thành chưởng môn nghèo túng, bị vu là đệ nhất đạo tặc, thân bất do kỷ chìm nổi trong giang hồ.

Nhiều năm sau, Tô Cửu Duẫn thay hắn giết địch cũ, trong ngàn vạn người chỉ mỗi mình y không ngừng tiến về trước, dẫu có nhập ma cũng phấn đấu quên mình.

Hai người không ngừng thăm dò, hoàn cảnh luân chuyển đan xen. Cho dù Tô Cửu Duẫn từng quên mất tướng mạo đối phương, nhưng vẫn có thể biết được dung mạo cố nhân như thuở đầu.

Lần này, Tô Cửu Duẫn sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Bình luận truyện