Năm Ấy Bên Hồ Có Một Đoá Hoa

Chương 8: Ngày cưới năm ấy (4)



Chợt Bình nhìn thấy bóng dáng xa lạ đứng ở bên hàng tre. Hình dáng ấy khớp với người con trai trong ký ức cậu, vẫn là bộ quần áo cũ kỹ đầy mảnh vá. Khuôn mặt được rửa sạch sẽ của Lâm chảy đầy mồ hôi, dù anh có nâng tay lau đi nhưng cũng không khô ráo được bao lâu. Thấy Lâm, Bình cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ vậy.

Rõ ràng, Lâm không ngờ Bình sẽ xuất hiện đột ngột như vậy, anh lúng túng muốn lùi về sau để khóm tre che khuất mình. Chỉ là, Bình cất tiếng gọi quá nhanh, Lâm không kịp trốn cũng không kịp chạy. Anh mỉm cười, xấu hổ nói: "Tôi, tôi có việc đi ngang qua. Sao giờ này em mới về?"

Nhà Lâm không gần nơi này một chút nào, anh nói đi ngang qua nghe mới gượng ép làm sao. Nhưng hình như, Bình không nghĩ đến điều đó, hoặc nói Bình không muốn nghĩ nhiều như vậy. Ngược lại, cậu còn thấy vui vẻ hơn vì trùng hợp gặp được Lâm.

"Hôm nay em phải ở lại kiểm tra bù môn toán." Bình nhỏ giọng đáp: "Hôm trước em bị ốm cho nên thầy cho em hoãn kiểm tra."

"Em bị ốm sao?"

Bình thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt Lâm khi anh bật thốt lên câu đó, nhưng rất nhanh nó đã biến mất. Lâm tiến lại gần trước mặt Bình, quan tâm hỏi: "Vậy em đã đỡ hơn chưa?"

Bình ngửi thấy mùi sen trên cơ thể anh, xen lẫn vào đó là mùi mồ hôi do làm việc vất vả trong ngày hè. Bình thường, cậu sẽ không thích đứng cạnh những người mồ hôi quá nặng, nhưng với Lâm thì khác, cậu không hề cảm thấy khó chịu gì. Bình thậm chí còn thấy thoải mái với mùi hương cơ thể đặc trưng trên người anh.

"Em đã khỏi rồi ạ."

Nhận ra bản thân vừa nghĩ gì, mặt Bình nóng bừng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho được. Cậu không hiểu suy nghĩ trong lòng mình, thế nên lại càng xấu hổ hơn khi nhìn vào mắt Lâm. Đương lúc Bình suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay thô ráp bất chợt đặt lên trán cậu.

"Sao em bảo khỏi rồi?" Lâm nhíu mày, khó hiểu: "Tôi thấy mặt em đỏ lắm, hay em lại sốt rồi?"

Bình ngẩn người để cho bàn tay Lâm dán lên trán mình một lúc lâu. Sau đó, cậu mới thẫn thờ nói: "Hình như, phải áp mu bàn tay lên mới chuẩn được ạ."

Nói xong, Bình giật mình lùi về phía sau một bước, cậu nhận ra mình và đối phương quá gần nhau. Bình nuốt nước bọt, giữ khoảng cách an toàn với Lâm, hoặc do cậu nghĩ vậy.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không khí im lặng tới mức Bình có thể nghe được tiếng ve râm ran kêu. Cậu muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này nhưng không đành lòng. Cứ như thế, Bình tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi ngay lúc này.

Mãi cho đến khi phía sau vang lên tiếng đóng cổng, Bình mới choàng tỉnh quay đầu nhìn lại. Thầy giáo đã hoàn thành công việc của mình, nhìn thấy Bình, ông tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

"Bình, sao em còn chưa về?" Thầy giáo tiến lại gần quan sát thanh niên đang đứng đối diện với cậu. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy chàng trai này, hẳn cậu ta không phải học sinh trong trường.

"Vâng, bạn em đến tìm em có chút chuyện." Bình ngoan ngoãn đáp: "Giờ em về ngay đây ạ."

Trong quá trình Bình và thầy giáo nói chuyện, Lâm không hề lên tiếng. Anh chăm chú nhìn Bình, chưa từng rời mắt.

"Về sớm một chút." Thầy nhìn trời, dặn dò: "Nắng lắm rồi, em mà không về sớm thầy Cung sẽ lo lắng đấy!"

Nói xong, thầy cũng rời đi. Bình nhìn theo bóng dáng thầy rồi lại nhìn về phía Lâm.

"Em phải về nhà đây." Bình nhẹ giọng nói: "Anh..."

Cậu không biết Lâm định làm gì, nhưng chắc hẳn sẽ không theo cậu về nhà. Bình chỉnh lại cổ tay áo không hề có nếp nhăn của mình, không nói hết câu. Nhưng Lâm nghe cũng hiểu được, anh lấy ra một đài sen trong túi mình.

"Cho em cái này." Lâm hơi cúi đầu, trộm vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu.

Bình nhìn Lâm đi về phía xa, chợt lòng cậu trở nên trống rỗng. Đài sen trong tay dưới ánh nắng mặt trời gay gắt đã mất đi hơi lạnh từ nước hồ. Hơn nữa, nó còn được ủ ấm trong túi của Lâm...

Trước khi Lâm rời đi, hình như Bình đã nghe được anh nói rằng, khi đám cưới của chị Nghiêm và anh Nghị diễn ra, anh sẽ tới để gặp Bình. Nghĩ đến đây, Bình không khỏi mong ngóng đám cưới của chị.

Nhưng khi đám cưới thật sự tới, Bình lại cảm thấy chẳng chân thật gì. Chị Nghiêm khoác lên mình chiếc áo dài màu đỏ tươi. Đây chính là chiếc áo mà bà Liên đã từng mặc khi cưới chồng mình, bao năm qua nó vẫn luôn được bảo quản trong tủ. Hiện tại, bà đã sửa lại một chút đã vừa với Nghiêm. Lúc này, cả nhà nhìn sự thay đổi của chị, không khỏi kinh ngạc.

Chị Nghiêm đẹp lộng lẫy giống như một cô công chúa. Và vào ngày hôm nay, cô công chúa ấy sắp lên xe hoa. Chị sẽ sống một cuộc đời mới với người chồng mà chị chỉ gặp chưa tới ba lần.

Đột nhiên, khoé mắt Bình cay cay, cậu muốn ôm lấy chị, nói với chị rằng chị đừng lấy chồng nữa!

Chị Nghiêm như đọc được suy nghĩ trong đầu Bình, chị mỉm cười, xoa đầu cậu.

"Hôm nay trông chị có đẹp không?"

Giọng chị vẫn dịu dàng như thường ngày, vẫn là người chị luôn nghĩ cho gia đình của cậu.

"Đẹp lắm ạ!" Bình bật cười, nói: "Đẹp hơn mọi ngày rất nhiều."

Chị Nghiêm đợi người búi xong tóc rồi mới bước đến ngồi bên cạnh Bình. Chị ôm vai Bình, để cho cậu ngả vào vai mình.

"Có phải mày đang chê chị bình thường xấu lắm đúng không?" Chị Nghiêm nửa đùa nửa thật nói: "Biết vậy bình thường chị không thương mày."

Bình cười thành tiếng, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Cậu sụt sịt, đáp: "Chị đừng có đổ oan cho em."

Nói rồi, cậu ngồi thẳng dậy, lau sạch nước mắt lấm lem. Cậu không thể để An hay Nhiên nhìn thấy được, nếu không chúng nó sẽ khóc ầm nhà lên mất. Chị Nghiêm nhìn thấy cảnh ấy thì cười lắc đầu, chị nhét một cái kẹo vào trong tay Bình.

"Thôi, ra ngoài giúp thầy u tiếp khách đi!" Nghiêm yên lặng nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ: "Nếu có ai đến muốn gặp chị thì bảo họ vào đây nhé!"

"Ai" trong lời của chị là mấy chị em họ hoặc là bạn bè xung quanh. Hôm nay, chị sẽ vô cùng bận rộn, tiếp đón khách khứa, rồi đến mười một giờ, nhà trai sẽ qua đón chị. Vậy là chị sẽ chính thức trở thành vợ người khác.

"Bình." Ngay lúc này, Nghiêm đột ngột gọi tên cậu: "Chị biết em nghĩ gì. Bình à, chị có là vợ của ai đi chăng nữa, thì chị vẫn là chị của mấy đứa bọn em. Vẫn là con của thầy và u!"

"Vâng." Bình không ngăn được nước mắt của mình, cậu đẩy cửa phòng bước ra ngoài, nhanh chân đi ra ngoài sân.

Bình hứng một vốc nước lạnh, tạt lên mặt mình. Cậu vẫn hiểu những lời chị nói, nhưng cậu vẫn không nỡ nhìn chị lấy chồng. Bình mong bản thân vẫn còn nhỏ, mong mình có thể trở về ngày, chị Nghiêm một tay ôm mình, một tay viết bài tập. Bình biết bản thân đang mơ mộng hão huyền, cậu phải nhìn vào thực tại.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu, xoa nhẹ mái tóc hơi dài do đã lâu không cắt của cậu. Bình nghe được tiếng thở dài của Cẩn.

"Thằng này, mày đừng làm cả nhà buồn theo chứ!" Anh Cẩn bất đắc dĩ phủi đi bọt nước trên cổ áo cậu: "Chị Nghiêm lấy chồng ở gần, nếu mày muốn gặp chị, chỉ cần đi bộ qua đó mấy phút là tới nơi rồi."

Nghe vậy, Bình ngẩn ra. Quả thật, cậu đang suy nghĩ mọi chuyện quá lên, nhưng đó hoàn toàn xuất phát từ tình yêu mà cậu dành cho chị mình, người chị đã chăm ẵm cậu ngay từ khi lọt lòng. Bình mím môi, quay đầu nhìn anh Cẩn, cậu muốn biết anh nghĩ gì về ngày kết hôn của chị Nghiêm.

Cẩn buồn cười dí ngón tay vào trán cậu: "Anh lớn hơn mày mấy tuổi đấy!"

Nói xong, Cẩn đưa chiếc khăn mặt cho cậu: "Rồi đến ngày cái An, cái Nhiên cưới chồng, mày định làm loạn lên không cho chúng nó cưới đúng không?"

Vành tai Bình đỏ ửng, cậu lắc đầu liên tục như muốn hất văng cả não mình. Cậu vội vã nói: "Em nào có nghĩ như thế!"

Bình không biết tương lai sẽ như thế nào. Có lẽ khi ấy, cậu đã trưởng thành hơn, cậu sẽ đón nhận mọi thứ theo góc độ rộng hơn hiện tại rất nhiều. Bình hơi khựng lại, cậu im lặng giặt khăn mặt. Sau khi treo lên lại lần nữa, cậu mới quay sang nói chuyện với Cẩn.

"Anh Cẩn này, anh nghĩ chị Nghiêm sẽ hạnh phúc không?"

Cuối cùng, Bình cũng hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình. Điều cậu sợ, không phải là chị Nghiêm sẽ cưới chồng, cậu sợ chị cưới rồi sẽ không hạnh phúc. Mà khi Cẩn nghe được câu hỏi ấy của Bình, anh cũng im lặng.

"Hạnh phúc không tự tìm đến ta." Cẩn mỉm cười: "Chị Nghiêm biết cách tìm được hạnh phúc của riêng chị."

Vậy nên, Bình không cần lo lắng về chuyện này. Nghiêm là một cô gái mạnh mẽ, chị nói rằng, chị chấp nhận hiện thực nhưng cũng không hẳn như vậy. Dường như, Bình đã hiểu suy nghĩ của chị mình.

"Khi nào thì nhà trai đến ạ?" Bình híp mắt cười.