Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 2: Được nhận nuôi. Gặp nam chính



Hoắc Thiên Kình sửng sốt, nháy mắt đăm chiêu nhìn tôi. Tôi cũng không hoảng sợ nhìn lại, đôi tay ra sức vò góc váy.

- " Cháu tên gì?"

Hoắc Thiên Kình hỏi, tôi ngây thơ chớp chớp mắt:

- " Con tên Hân!"

Hoắc Thiên Kình: " Con họ gì? Cha mẹ con đâu?"

Tôi ra vẻ bối rối, khó xử vò vò tóc, mặt nhăn nhó:

- " Họ là gì chú? Ba mẹ? Con không có ba mẹ?"

Hoắc Thiên Kình nhìn tôi ngạc nhiên, nháy mắt vẻ mặt thương cảm, im lặng xoa đầu tôi. Tôi dùng lợi thế là trẻ con, nháy mắt nặn nước mắt ra, sợ hãi:

- " Chú ơi! Ba mẹ quan trọng không? Con không có ba mẹ rồi, làm sao đây? Con không muốn ngủ ở đây!". Nói rồi, tôi uất ức dậm chân, ra vẻ mếu máo: " Ở đây lạnh lắm, con không muốn đâu, huhuhu!"

Hoắc Thiên Kình ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, chậm rãi an ủi:

- " Không sao rồi, chú đưa con về nhà chú, sống chung với gia đình chú được không?"

Chỉ chờ có thế, tôi ra vẻ đáng yêu, ôm lấy cổ Hoắc Thiên Kình hôn một cái:

- " Cám ơn chú".

Hơ! Lừa được cha nam chính, tôi có chỗ ở rồi!!!

Hoắc Thiên Kình mở cổng ra, bế tôi đi vào một căn biệt thự khá rộng rãi, trang trí nhiều loài hoa rất đẹp, có xích đu, hòn nam bộ, đúng chuẩn nhà giàu. Cảm giác được người khác bế thật sự rất feel!!! Như được bay trên cao vậy, lơ lửng lại không tốt sức lực, làm trẻ con thật tốt.

- " Ông chủ, đây là?"

Một bà cô trung niên có vẻ khoảng năm mươi tuổi, cung kính hỏi. Hoắc Thiên Kình hơi nhíu mày, nói:

- " Đây là con gái nuôi của tôi! Hoắc Hiểu Hân, mong dì sau này có thể chăm sóc nó thật tốt"

- " Vâng, tôi biết thưa ông chủ".

- " Được rồi, dì để ý con bé giúp tôi, dọn dẹp phòng tầng 2 cho nó, tôi còn phải về công ty".

- " Vâng"

Hoắc Thiên Kình đi rồi! Tôi được đặt tên mới, Hoắc Hiểu Hân!! Tôi kích động đi khắp nơi, nhân lúc dì giúp việc không chú ý mà lên phòng 2 để xem thử phòng mình.

Tầng 2 có hai phòng, nằm đối diện lẫn nhau, tôi hơi do dự mở cửa một phòng.

Ánh sáng trong căn phòng từ từ lộ ra, tôi tò mò nghiêng đầu vào xem thử.

Woaaaaaa

Căn phòng được trang trí theo phong cách hoàng gia, đèn trùm cổ kính lại quý giá, trên chiếc giường lớn sắc vàng như giường của một vị vua, tôi liếc mắt thì thấy một cậu bé khoảng 8 tuổi đang đọc sách.

Nam chính!!!! Hoắc Thiếu Khanh!!! Trong truyện mô tả đoạn thời còn nhỏ Hoắc Thiếu Khanh bị bệnh trầm cảm, từ nhỏ mất mẹ, lại không thường xuyên được cha chăm sóc, thấy nhiều nhất vẫn là bà giúp việc, thành ra bây giờ nam chính chẳng khác trạch nam là mấy. Trong truyện cũng có viết, năm Hoắc Thiếu Khanh vào lớp 3 thì gặp được nữ chính Lương Khả Linh, nhờ sự hoạt bát và đáng yêu của cô mà dần dần làm quen với mọi người, vững bước trên con đường nam chính hòa đồng, dịu dàng.

Nhưng mà, nếu tôi đã xuất hiện ở đây sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tôi sẽ ngăn lại thảm cảnh chết chóc sẵn có mà thay vào đó là một kết thúc hạnh phúc. Còn bây giờ thì...à, làm quen trước đã, tạo địa vị để ít nhất không bị đá ra ngoài.

Tôi nhanh chóng chạy vào phòng, bất chấp ánh mắt mắt ngỡ ngàng của Hoắc Thiếu Khanh, leo lên giường ôm cổ anh, ngọt ngào gọi:

- " Anh Khanh!"

Nổi da gà!! Tôi cố gắng mỉm cười, mắt híp lại. Hoắc Thiếu Khanh dường như không thích bị đụng chạm, sắt mặt tái đi, đưa tay đẩy tôi ra:

- " Em là ai thế?"

Tôi cố gắn nhào lại lần nữa, mặt dày lủi vào trong lòng anh, mỉm cười ngọt ngào:

- " Em là em gái nuôi mới của anh, ba đặt tên em là Hoắc Hiểu Hân."

- " Được rồi, em buông ra đi"

Tôi buông Hoắc Thiếu Khanh ra, đánh giá anh trong chớp mắt. Hoắc Thiếu Khanh lúc nhỏ trông cực kì đáng yêu, mắt to, mũi cao, môi hồng, răng trắng, nhìn ra được trong tương lai sẽ trở thành một suất ca, chỉ có điều khuôn mặt đáng yêu như thế lại không có nụ cười, vẻ mặt không giống một đứa trẻ 8 tuổi.

Tôi đưa tay chạm vào gò má phúng phính của Hoắc Thiếu Khanh, ngây thơ nói:

- " Anh Khanh, anh cười lên một cái xem, anh cười lên chắc là đẹp lắm đấy"

Hoắc Thiếu Khanh đột nhiên gạt bỏ tay tôi ra, lui về một góc:

- " Đừng đụng vào anh!"

Aizzz. Thật là tàn nhẫn quá đi đó mà. Tôi ra vẻ mếu máo, chực khóc:

- " Anh ghét em đúng không?"

Hoắc Thiếu Khanh lúng túng, tiến không được, lùi không xong, chỉ có thể lên giọng an ủi:

- " Anh không có ghét em, đừng khóc nữa!"

Nghe được câu đó, tôi một lần nữa bổ nhào vào người anh, dụi dụi:

- " Em biết anh Khanh thương em nhất, em thích anh!".

Tôi không thấy được vẻ mặt của Hoắc Thiếu Khanh, chỉ biết anh đã chấp nhận tôi, không gạt tôi qua một bên nữa. Từ đó, cuộc sống sống chung với nam chính bắt đầu!!!!!