Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 20: Khiêu vũ



Vào hôm hôn lễ của Phương Nghi diễn ra, tôi và 6 phù dâu còn lại thay xong lễ phục, ngồi trong phòng cô dâu lén lút nhìn ra những phù rể ở bên ngoài. Quả nhiên là bạn của Thẩm Bách Niên, toàn là những thanh niên ưu tú cao ráo bảnh trai khiến đại sảnh bỗng dưng trở nên rực rỡ.

Khoảnh khắc liếc mắt nhìn thấy phù rể mặt lễ phục màu xanh dương sẽ khiêu vũ cùng tôi, tôi nháy mắt đứng hình, rốt cuộc cũng hiểu được dự cảm không lành của bản thân từ đâu ra!

Có ai có thể giải thích cho tôi biết, tại sao bạn thân cùng ngành của Thẩm Bách Niên lại là Hoắc Thiếu Khanh không?

Tôi phẫn nộ quay phắt đầu nhìn Phương Nghi với bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, bước đến chất vấn:

- " Cái quái gì đang xảy ra thế? Tại sao cậu không nói với mình Hoắc Thiếu Khanh cũng là phù rể?"

Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng của Phương Nghi bỗng trở nên giảo hoạt, cô ấy mỉm cười nói với tôi:

- " Mình đang muốn thử nghiệm một chút!"

- " Thử cái gì?"

Nhìn biểu cảm bí hiểm và sự im lặng của cô ấy, đáy lòng tôi bỗng chốc trở nên buồn bực.

Liếc nhìn thân hình cao ráo, điển trai nổi bật giữa đám đông của Hoắc Thiếu Khanh, phiền muộn trong lòng tôi ngày càng sâu. Thử hỏi, nếu có người đánh bạn trước mặt biết bao nhiêu người như thế, bạn sẽ làm thế nào? Bỏ đi bốn năm, giờ trở về lại gặp mặt trong hoàn cảnh này, làm sao đối mặt được đây?

Trong khi tôi đang buồn bực, Christine kế bên cũng rít lên:

- " Oh my god! Con vẹt Alex kia sau cũng ở đây thế?"

Tôi nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, một thân màu đỏ chói mắt của Alex đập vào mắt, đúng lúc anh ta cũng quay về hướng này, đắc ý nháy mắt với hai chúng tôi.

Tôi và Christine đồng thời liếc mắt về cô dâu ra vẻ vô tội kia, tức giận hừ một tiếng.

Phương Nghi nhún vai, mỉm cười không nói gì.

Buổi lễ chính thức bắt đầu, hai bên phù dâu phù rể bước theo hàng đứng hai bên thảm đỏ chào đoán cô dâu chú rể. Phù rể có vẻ khá thoải mái, chỉ cần cầm một bông hoa hồng đỏ đứng đối diện, chỉ có phù dâu là hơi phức tạp hơn, mỗi người đều phải mang một chiếc mặt nạ lông vũ cùng màu che nửa khuôn mặt, trong tay mỗi người cũng mang một bông hồng.

Nghi thức bắt đầu, chú rễ sau khi nắm tay của cô dâu từ ba chồng liền dẫn cô từ từ bước trên thảm đỏ, lúc bước qua hàng đầu tiên, đôi phù dâu phù rể cùng màu đối diện sẽ bước lên trao hoa hồng, sao đó khoác tay nhau đứng cùng một bên, sau đó tiếp tục lập lại với đôi tiếp theo, cứ thế hết bảy đôi đứng cùng nhau, chú rể sẽ tự tay gói những bông hoa kia lại thành một bó, quỳ một chân xuống, một tay cầm hoa, một tay đeo nhẫn, đưa tay phát lời thề yêu cô dâu vĩnh viễn.

Đám đông phía dưới vỗ tay hoan nghênh, cô dâu Phương Nghi cũng xúc động bật khóc nhào vào lòng của Thẩm Bách Niên, nghi thức kết thúc trong sự chúc phúc chân thành của mọi người.

Tôi trầm mặc đứng bên cạnh Hoắc Thiếu Khanh, đôi tay run rẩy nắm chặt làn váy, cuối đầu nhìn chằm chằm đôi giày da của người bên cạnh.

Vì không muốn phá hỏng không khí vui mừng hiện tại, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn đứng cùng anh. Qua bốn năm Hoắc Thiếu Khanh đã thay đổi rất nhiều, trong anh chững trạc hẳn ra, gương mặt góc cạnh càng thêm mê người, điển trai thu hút không biết bao nhiêu phụ nữ, hơi thở thuần thục hơn, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người ta chỉ biết ngước nhìn.

Có lẽ anh không nhận ra là tôi, anh không mở miệng bắt chuyện, tôi cũng lười tìm khó xử, thế là trong khi các đôi khác đang ve vãn làm quen, tôi và anh cứ im lặng đứng yên đó.

Điệu nhạc khiêu vũ đầu tiên vang lên, Phương Nghi và Thẩm Bách Niên bước vào sàn nhảy, các cặp phù rể cũng nắm tay nhau bước vào, chỉ có tôi và Hoắc Thiếu Khanh vẫn đứng một bên, phảng phất như làm nền cho bọn họ.

Nhưng với sự chói mắt của nam chính nên đã không có ít ánh mắt nhìn qua bên này, Hoắc Thiếu Khanh cũng nhận ra, sau đó lễ độ đưa một bàn tay ra, lạnh nhạt hỏi:

- " Nhảy với tôi một bài được không?"

Sợ anh nhận ra, tôi chỉ gật đầu, im lặng nắm tay anh bước vào sàn nhảy, bắt đầu những bước đầu tiên. Lúc trước, tôi căn bản không biết khiêu vũ là gì nhưng do Christine là người cởi mở, không ít lần lôi tôi đi dự tiệc khắp nơi nên đã hình thành thói quen, khiêu vũ cũng là một trong số đó.

Tôi đặt tay lên vai anh, bước từng bước theo điệu nhạc, chúng tôi rất ăn ý nhảy hết một bài, đôi tay trên eo tôi cũng buông xuống, tôi thở phào một hơi thì điệu nhạc thứ hai vang lên. Các cặp đôi khác hăng hái tiếp tục, Hoắc Thiếu Khanh cười nhạt nhìn tôi, im lặng vòng tay ôm lấy eo tôi tiếp tục nhảy.

Trong suốt cả quá trình tôi không nhìn Hoắc Thiếu Khanh, chỉ cúi đầu nhìn những bước chân, bỗng nhiên phía trên vang lên giọng nói trầm thấp:

- " Có vẻ cô rất ghét tôi?"

Giọng anh lạnh nhạt không nghe rõ tâm tình, tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh, nhất thời không nói gì.

Hoắc Thiếu Khanh cũng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, bỗng dưng đáy mắt anh xuất hiện tia hoảng hốt, cánh tay trên eo càng siết chặt, anh hỏi với giọng điệu nghi hoặc:

- " Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"

Tôi giật mình né tránh ánh mắt của anh, kiên quyết lắc đầu. Hoắc Thiếu Khanh không buông tha, dựa sát vào người tôi, lơ đãng nói:

- " Ánh mắt của cô....rất giống một người.."

Tôi kinh hãi lúng túng dừng bước chân, Hoắc Thiếu Khanh cũng dừng bước, đưa tay ôm lấy tôi kéo về một góc khuất trên hành lang. Anh dồn tôi vào tường, hai cánh tay giam giữ tôi từ bên trong, khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, hơi thở nóng bức phả vào má tôi, giọng anh có vẻ khẩn trương:

- " Có phải là em không? Hiểu Hân...là em đúng không?"

Tôi sợ đến mức vùng vẫy ra khỏi người anh nhưng anh không để tôi tránh thoát, càng áp sát người hơn, cánh tay kia cũng nắm chặt tay tôi không buông.

- " Tôi...tôi không biết anh đang nói cái gì!"

Nói xong câu này tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự sát. Tôi đã cố trấn tĩnh nhưng giọng nói lấp bấp đã bán đứng tôi! Liếc thấy ánh mắt mừng rỡ của Hoắc Thiếu Khanh, tôi càng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

- " Hiểu Hân....thật sự là em, em đã trở về!"

Hoắc Thiếu Khanh gấp gáp ôm tôi, khác với vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt lúc đầu, anh trở nên cực kì kích động. Ôm được một lúc, anh bắt đầu có ý định mở mặt nạ của tôi ra.

Tôi hoảng hốt nghiêng đầu tránh né, lạnh giọng nói:

- " Tôi không phải Hiểu Hân của anh, anh nhần người rồi!"

Hoắc Thiếu Khanh tóm lại cánh tay tôi, ngăn cản ý định bỏ trốn của tôi, dứt khoát gỡ mặt nạ xuống. Lúc mặt nạ đã được gỡ ra hoàn toàn, tôi đối diện với ánh mắt nóng rực của Hoắc Thiếu Khanh, nghẹn lời.

Phải làm sao đây? Bây giờ tiến không được, lùi không xong, tôi chỉ còn cách mặc kệ đứng yên chờ số phận.

Hoắc Thiếu Khanh nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt ánh lên thứ tình cảm mãnh liệt khó hiểu, không đợi tôi kịp nói gì đã dứt khoát ép môi xuống.

Tôi nháy mắt đứng hình.