Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 42: Ấu trĩ



Trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, tôi lại bị ông nội Hoắc và mẹ Hoắc áp giải trở về bệnh viện, phụng mệnh là một người con dâu tốt chăm sóc cho chồng tương lai.

Lúc đối mặt với Hoắc Thiếu Khanh, tôi luôn là trạng thái trầm mặc, không gian yên tĩnh đến mức Hoắc Thiếu Khanh cũng thấy điều gì đó bất thường, hỏi dò:

- " Em sao thế?"

Tôi thật sự cũng không biết mình làm sao nữa, tự nhiên đang còn độc thân vui tính, đùng một cái lại có luôn chồng tương lai, cha mẹ và ông nội chồng nữa chứ, nếu ngược lại là bạn, bạn sẽ có suy nghĩ gì?

Hoắc Thiếu Khanh không biết nội tâm đang hoang mang tột cùng của tôi, hiện tại anh đang chuẩn bị thưởng thức món ăn mà mẹ Hoắc dùng tất cả tình yêu thương để chuẩn bị cho, bằng chứng là trong hộp cơm toàn màu đỏ, đã thế còn tạo hình thức ăn thành trái tim!

Haizzz, mẹ Hoắc à, con trai của mẹ đã thấy gì đâu mà phải phí công sức thế?

Hoắc Thiếu Khanh mò mẫm mở hộp ra, đưa tay vẫy tôi lại: " Em lại đây!"

Hiện tại tôi đang mang thân phận là vợ tương lai của Hoắc Thiếu Khanh, điều cần làm ở một người vợ là gì? Tất nhiên là chăm sóc chồng rồi, thế là tôi ngoan ngoãn bước đến gần anh, đứng yên chờ ra lệnh.

Anh nói: " Đút anh ăn đi!"

Giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên đầy sức truyền cảm của anh lại khiến tôi chưng hửng, khó tin nói:

- " Tại sao em phải đút anh ăn chứ? Mắt anh không nhìn thấy chứ tay có bị gãy đâu!"

Hoắc Thiếu Khanh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu tự mình mò mẫm cần đũa lên, chọt chọt vào hộp cơm, nét mặt buồn bã, bộ dáng như đang giận dỗi.

Tôi nói: " Được rồi! Em đút cho anh là được chứ gì?"

Vừa dứt lời, Hoắc Thiếu Khanh liền ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt ánh lên vẻ mong chờ.

Khoa học đã chứng minh, con người khi bị bệnh thường thích thực hiện những hành động ấu trĩ! Ví dụ điển hình như anh bây giờ đang làm nũng đòi tôi đút cơm cho ăn!

Tôi hết cách nhún vai, người bệnh là thượng đế, với lại đến đây để thay dì Lâm làm vú nuôi rồi, chăm sóc 'bé' Thiếu Khanh 8 tuổi cũng không phải vấn đề gì lớn!

Tôi gắp một miếng trứng đưa đến bên miệng anh. Hoắc Thiếu Khanh nhẹ nhàng hé miệng ra, cắn một cái, sau đó từ tốn nhai miếng trứng chiên mềm mại một cách ngon lành. Nhìn theo đôi môi đang cử động của anh, tôi hơi ngượng ngùng, khẽ ho khan một tiếng, quyết định tìm đề tài để nói chuyện cho đỡ khó xử:

- " Mắt anh đã đỡ hơn chưa?"

Vì được cho ăn nên tâm trạng của Hoắc Thiếu Khanh rất tốt, khóe môi hơi cong lên, trả lời tôi: " Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ anh đã có thể lờ mờ nhìn thấy em, nhưng vẫn chưa thể rõ được!"

- "Vậy thì tốt rồi!"

" Ừ ". Anh vừa nhai vừa nói, sau như nghĩ đến chuyện gì liền hỏi: " Phải rồi! Lúc sáng mẹ anh có kéo em đi đâu đó phải không? Bà ấy có làm khó em không?"

Tôi chột dạ, lấp bấp nói:

- " Không có...bác...bác ấy chỉ dẫn em ra ngoài mua một ít đồ thôi!"

Làm ơn đừng nghi ngờ gì nha!!!

- " Ra là vậy! Anh cứ tưởng là mẹ anh lại dẫn em ra mắt ông nội!"

Tim tôi giật thót, sau mới phát hiện chuyện không liên quan đến mình liền thở phào. Nhưng mà anh vừa nói gì, lại? Ý chính là trước tôi từng có nhiều người đã bị mẹ Hoắc lôi đến ra mắt ông nội Hoắc rồi hả?

Tuy từng tự nhận mình là người rộng lượng không hay ghen tuông vô cớ nhưng chuyện này lại liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của Hoàng Hiểu Hân tôi, không tò mò thì chắc tôi có thể thành Phật được rồi!

Tôi hỏi: " Trước em...à không, ý em là đã từng có người bị mẹ anh dẫn đi ra mắt rồi sao?"

Hoắc Thiếu Khanh thở dài:

- " Rất nhiều là đằng khác. Anh mới tỉnh dậy không bao lâu, mẹ đã lôi ra cả đống con gái danh gia vọng tộc hiền lương thục đức giới thiệu cho anh rồi, anh nghe đến tai cũng muốn mọc kén luôn. Sau khi thấy anh không có phản ứng gì, mẹ liền chuyển mục tiêu đến những người con gái hay tiếp xúc với anh, mà ngoài em ra anh chỉ có gặp các cô y tá là thường xuyên, lúc đưa thuốc lỡ chạm tay, mẹ anh liền dẫn cô ấy đi đến gặp ông nội, điều tra cả gia đình ba đời nhà người ta, làm cô y tá kia sợ đến mức xin nghỉ việc luôn!"

Hèn gì! Hỏi sao gần đây cứ thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra là các cô y tá. Lúc trước vào phòng lúc nào nhìn ra cửa cũng thấy nhiều cặp mắt ngưỡng mộ, ganh tị nhìn vào đây, bây giờ chỉ còn mấy y tá nam quanh quẩn thôi.

Lúc trước y tá nữ đương nhiên phải phòng, bây giờ là y tá nam càng cần phải phòng.

Đàn ông bây giờ càng hiếm rồi, người lại dễ thay đổi, ngày trước còn là trai thẳng tán gái như chuyện thường ngày, qua ngày sau liền trở thành công kết đôi với một chàng thụ điển trai quyến rũ.

Đời a, chuyện gì cũng không thể đoán trước được.

Với lại, với vẻ ngoài ' họa thủy ' yếu ớt hiện tại của Hoắc Thiếu Khanh, bị bắt làm thụ là vô cùng có khả năng. Cho nên tôi từ vú nuôi trở thành vệ sĩ bảo vệ công chúa, ngăn chặn nhiều ánh mắt lang sói của đám bác sĩ nam nhắm vào anh.

Nếu Hoắc Thiếu Khanh mà bị biến thành thụ, tôi phải biết khóc lóc đòi ai lấy lại chồng tương lai đây?